“ Khoảng thời gian hạnh phúc đã từ lâu tan nát
Như một thoáng hoa xuân chóng đến lại chóng tàn
Nàng đến bên ta như là Hoa với Nắng
Nắng ấm còn đó hoa kia tàn rồi…”
Mynie cầm cuốn quyển sổ tay của Henry nhìn một lượt rồi ngưỡng mộ nói – Học giỏi đẹp trai gia thế khủng.
Lại vẽ đẹp thơ hay còn gì bằng! Mà ổng giấu kĩ ghê tới giờ không thấy mình cũng không biết ổng vẽ đẹp vậy đấy
Phút trước lúc ở nhà ăn của trường, Mynie đã hỏi Henry mượn tập chép bài thì được anh chỉ lên lớp lấy.
Cô vội vàng chạy lên lớp để lấy quyển tập trong ngăn bàn của anh
Tới nơi cô lại tái mái lụt tìm đồ lại vô tình thấy một quyển sổ tay rơi xuống.
Nó lớn hơn cuốn sách A5 một xíu phía trang bìa còn vẽ hình một con hồ ly 9 đuôi.
Có vẻ nó đã rất cũ và đã bị rách một miếng lề làm hư hại cái hình ngoài trang bìa.
Mynie cầm lên xem thì rất khẳng định, bức hình đó là Cửu Vĩ Yêu Hồ
Lúc này Haan cũng đi vào chỗ ngồi phẫy cái tay than thở – Không cẩn thận xíu đã bị thương rồi thật là…
Cô bất cẩn cạ tay vào nhánh cây làm sướt tay chảy máu
Vừa vào đến chỗ cô lại thấy cô bạn đang chăm chú làm gì đó
Mynie định mở cuốn sổ ra xem mà nó đã bị Henry dùng pháp thuật phong ấn lại nên cô quằn mãi mở chẳng được
Thấy Mynie hì hục mở cuốn sổ Haan không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng – Hahahaha cậu làm gì vậy Mynie…!Có cuốn sổ mà
Mynie bất lực bĩu môi – Bị dính lời nguyền chắc luôn…!Mở hoài không ra…
Haan nhẹ đi đến cầm lấy cuốn sổ trên tay Mynie.
Trong lúc đó cô lại cạ vết thương đang chảy máu vào bìa quyển sách.
Giật mình cô cầm ra xem
Haan – Ui…!Dính máu vào rồi…
Mynie cuốn cuồn lên – Sổ của Henry đó ổng la tôi chết…
Haan nhìn vết máu thì thấy nó thấm dần vào miếng bìa rồi biến mất một cách thần kì.
Haan – Ủa…!Mất rồi nè…
Mynie cầm lại quyển sổ mở ra lại vẫn chẳng được – Kì dạ…
Haan – Đây! Cái này dễ!
Haan cầm cuốn sổ trên tay nhẹ mở ra.
Mynie sượng trân trố mắt nhìn – Ủa…!Mở được rồi nè…
Haan im lặng không nói gì, ánh mắt tò mò cô nhìn vào nội dung bên trong xem
Hiện ra trước mắt cô là từng trang sách đã phai màu cùng năm tháng.
Từng dòng chữ người nắn nót viết vẫn in hằng chẳng hề biến tan.
“Năm đó tuyết trắng rơi trên khung đồi vắng lặng…!Người nhẹ đến nắm lấy đôi bàn tay kẻ thất bại này…!Có lẽ đó là lần đầu ta cảm nhận được tình yêu thương…!Một cảm giác ấm áp khi chạm vào da thịt của ai đó…”
Đến đây không còn suy nghĩ gì thêm Haan chắc chắn đây là nhật ký của Henry
Haan – “ Đây là Nhật Ký của anh ấy…!Sao mình lại đọc trộm của người khác thế này…!Nhưng mà…”
Lật đi xa hơn bên trong chính là hàng tá những bức tranh được vẽ tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Những bức tranh kí hoạ từng địa điểm khác nhau từ bến cảng đến hoàng thành…!Và còn có cả hình ảnh một người con gái
Lời Henry viết trong quyển nhật ký đã tả rất rõ đặc điểm của gương mặt nàng trước khi Yuna Haan kịp lật đến trang tiếp theo:
– “Cô ấy có mái tóc màu bạc hà dài mướt bồng bềnh bay trong gió tựa mây tựa suối.
Mắt nàng sáng ánh dương rực rỡ ngời ngời, chiếu soi đến tận cùng trời cuối bể.
Nếu tóc nàng là mây, mắt nàng là mặt trời lúc rạng đông thì đôi môi ấy chính là quả ngọt của mùa hạ…!Căng mộng đỏ thắm đẹp nao lòng…
– Hoá như vân như mộng quốc sắc khuynh thành chỉ mỗi người là chấp niệm không thể buôn bỏ bỏ”
Đọc đến đây mỗi người mỗi tâm trạng
Mynie sửng sốt – Đây…!Đây chẳng phải người anh ấy thích sao…
Haan lại im lặng không nói gì lại nghĩ ngợi – “ Thật là…!Người giống người có gì để mày ôm một tia hi vọng chứ…!Hắn ta có người thương rồi mày còn mơ đến gì nữa hả…!Người vô tình gieo thương nhớ ta lại ngỡ đó là tình yêu…”
Lúc này bên ngoài cửa lớp, Henry cùng Alat và Kalet cũng đi lên.
Vừa bước vào lớp đập vào mắt Henry là cuốn sổ đang mở toang Haan đang cầm trên tay.
Đó là cuốn nhật ký đã bị phong ấn hơn 8 năm nay bởi người anh thương lúc trước.
Vì để quên đi cô ấy anh không bao giờ chạm đến nó, cất giấu như bí mật quốc gia qua gần một thập kỷ.
Gương mặt thất thần cho đến kinh ngạc rồi hoảng sợ…!Anh lao như bay đến chỗ cô dựt lấy quyển sổ…!Mất kiểm soát cảm xúc anh mạnh miệng quát nạt – Ai cho cô lấy cái này ra xem hả? Cô biết đó là thứ không nên chạm vào không hả?
Kalet thấy chuyện không ổn liền kéo tay Henry khuyên nhủ – Bình Tĩnh đi…!Em ấy thật sự không biết mà…
Alat sợ hãi lùi về sau – Henry có gì từ từ nói…
Anh tức giận định đưa tay lên đánh cô.
Cô dù sợ nhưng vẫn cố đứng im để anh ra tay.
Ánh mắt dịu dàng cô khẽ nhìn gương mặt dữ tợn ấy.
Sâu tận thâm tâm cô chỉ muốn anh cho mình một tán để tỉnh giấc khỏi ảo tưởng này…!Nhưng lại lần nữa anh không thể ra tay…
Nhìn ánh mắt sáng ngời ngời màu ánh dương giống hệt người con gái anh từng yêu tha thiết sao anh lại nỡ ra tay.
Lúc này vì động tĩnh cả lớp cũng hướng mắt về xem.
Tiếng bàn tán lại vang lên
– Đánh nó chết đi
– Loại không biết tốt xấu mà!
– Cho chừa!
Lyli đứng một góc hướng mắt về phía Henry
Lyli – “ Đánh nó đi…!Đánh mạnh vào! Đánh nó đi Henry!”
Trong lòng cô không khỏi vui mừng.
Niềm vui đó của Lyli kéo dài không lâu thì Henry lại đưa tay ra chạm lên mặt Haan
Cô sững sốt bước về phía trước miệng khẽ thốt lên – Cái gì chứ…!Anh ấy làm thế là có ý gì?
Bên này Henry tức giận nhìn thẳng vào mắt Haan nói – Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa…!Cút đi!
Haan ngậm ngùi thổn thức cất lời – Hoá ra…!Anh cứu em…!Làm mọi chuyện cho em bởi vì đôi mắt này sao…
Henry thẹn quá bỏ tay khỏi mặt Haan quả quyết – Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa…!Tôi chán ghét…!Tôi thấy bản thân mình thật ngu xuẩn khi cứu loại người như cô!
Lần này đúng như dự định cô đã bị anh phũ phàng không còn chút tình cảm nào nữa.
Tất cả thu gọn trong vài lời cùng cơn nóng giận.
Chính cô tự tay châm ngòi cho anh thiêu rụi tất cả mớ tình cảm vừa chóm nở này.
Không còn lưu luyến gì nữa cô nhắm mắt lại nhẹ lòng nói – Xin Lỗi…
Lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa Henry ôm lấy quyển sổ vụt biến mất giữa chốn đông người.
Anh vừa đi cũng là lúc một quyển tập lao vút đến đập thẳng vào mặt Haan
Từ đâu đó giọng nói vang lên – Cút đi con hạ đẳng!
– Thấp hèn vẫn mãi thấp hèn! Tưởng mình có thể trèo cao bao nhiêu chứ?
Alat quay qua nhìn một lượt lớn tiếng nói – Đu rồi! Muốn có chuyện mới chịu à?
Mynie đứng cạnh dùng pháp thuật chữa trị vết thương trên đầu Haan nhẹ nói – Được rồi…!Đừng để ý tới họ…!Còn Henry tính anh ấy là vậy…!Nói lời cay nghiệt tí cũng không để trong lòng đâu…
Haan nhẹ mỉm cười đau khổ nắm lấy tay Mynie – Cảm ơn cậu…!Nhưng mà…!Tôi không cần anh ấy tha thứ đâu!
Cô hạ tay Mynie xuống rồi chạy ra khỏi lớp đi tìm chỗ Henry đang ở.
Nhờ có viên nội đan cô rất nhanh đã cảm nhận được nơi anh đang đứng mà tìm đến.
Đó là một hành lang cũ với đầy hoa tulip cùng những dây leo giăng khắp nơi…!Tuy hơi xơ xác nhưng nó lại toát lên một vẻ trong sáng nên thơ đến lạ
Anh chầm chậm dừng bước chân đang chạy vội của mình lại.
Thế là nỗi nhớ mong bao năm nay cũng được giải bài.
Cũng vì cấp pháp quá mạnh nên anh mới tìm đến theo học pháp thuật để một ngày mở được nó, được tận mắt nhìn lại dung mạo người con gái anh từng yêu rất nhiều.
Đôi tay run rẩy anh chầm chậm mở quyển sổ ra…!Gương mặt anh ngày đêm nhớ thương thế cũng được gặp lại bằng mắt.
Nhìn bóng hình người con gái ấy dòng nước mắt bất giác dâng trào tuôn rơi trên đôi má.
Không muốn bản thân cứ chìm đắm trong nỗi đau anh cố dùng pháp thuật phong ấn nó lại như cũ.
Đúng là cuộc đời chả cho ai dễ dàng, anh bị Đông Chí Thuật trong quyển sổ phản về làm cả cánh tay đông cứng
Henry lần nữa gào thét trong tận cùng nỗi đau mà tự hỏi – Tại sao chứ?…!Tôi muốn quên em…!Quên tất cả…!Vì thế nào lúc tôi muốn từ bỏ em nhất em lại xuất hiện hả…
Quá bất lực anh cất cuốn sổ vào nhẫn không gian, đau khổ tựa vào tường ôm mặt khóc.
Thấy bộ dạng yếu đuối mỏng manh của anh cô chẳng dám tin một người bề ngoài cứng rắn như Henry lại có thể suy tàn đến thế
Cô dù rất sợ nhưng vẫn dốt hết can đảm tiến lại chỗ anh.
Dù biết với mức tình cảm đó anh nhất định không tha cho mình
Lại gần cô nhẹ cất giọng gọi – Henry…
Anh hé đôi mắt đỏ bừng nhìn cô làm cô sợ hãi lùi về sau
Henry quát – Cô còn dám đến đây…
Nội đan cô đang ở trong thân xác anh nên từng cảm xúc của anh cô điều cảm nhận được.
Cơn đau thấy xương tủy làm cô phải cố gắng chịu đựng đưa tay về phía anh – Bình tĩnh đi Henry…
Henry tức giận quát – Thấy rồi thấy hết rồi cô kêu tôi làm sao bình tĩnh đây?
Anh lao lên nắm 2 tay cô lại áp mạnh vào tường.
Cơn đau tim lại bất chợt ập đến.
Hết giới hạn chịu đựng cô quật tay anh đi ôm miệng ội máu.
Henry sửng sốt nhìn Haan rồi 2 tay đỡ cô – Yuna Haan…!Em sao vậy…!Yuna Haan…!Anh…!Xin lỗi…!Anh không cố ý…!Em đừng làm anh sợ mà Haan…
Cô nhẹ nhàng lấy cặp len trong mắt ra để lộ đôi con ngươi màu bạc trắng khiến anh đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác
Haan – Em xin lỗi…!Em không cố ý…!Chỉ là em không thể phân biệt màu sắc thôi…
Henry cuốn cuồn nhìn Haan nói – Không thể…!Em đang lừa anh đúng không…
Haan – Em không lừa anh…!Em cũng không thể thấy rõ mọi thứ…!Nếu không có những lời miêu tả đó em thật sự không biết cô ấy có đôi mắt màu ánh dương…
Nói đến đây như tận cùng giới hạn cô thở gấp vài hơi đôi mắt cũng dần đỏ lên rồi rơi máu.
Phút cuối khi còn ý thức cô đã dùng chút sức tàn khoá chặt nội đan của mình trong cơ thể anh rồi buồn tay.
Haan – “ Mất một cái mạng…!1000 năm tu luyện…!Ngươi lại làm chuyện không đáng nữa rồi Yuna Haan à…”.