Chương 12: Không Bán

Nghĩ vậy liền suy tính chiến thuật sở hữu cho được.

Đảo mắt đánh giá Hàn Phi một lượt, trong lòng nhiều mảng phân tích:
“Lẽ nào tên này ưa thích sưu tầm vũ khí đặc biệt, chịu chi số tiền lớn thuê Luyện Khí Sư cao cấp khảm ngọc trên một thanh Phàm khí? không thể..

không thể, nếu vậy hắn dùng thiết tinh cao phẩm không phải tốt hơn sao!”
Thấy Thiết lão đi tới đi lui như đang suy tính điều gì, Hàn Phi trầm giọng hỏi:
– Sao nào, muốn nuốt lời?
Thiết lão khựng người, nghiêm túc nói:
– Bộ phi đao này có thể cho ngươi, nhưng ta muốn thấy uy lực của thanh kiếm kia!
Hàn Phi thu phi đao vào túi, không nhìn lão trực tiếp quay lưng rời đi, gần ra đến cửa không biết Lão dùng thủ pháp gì lại di chuyển như gió đã chắn ở trước mặt hắn.
Thấy điệu bộ muốn động thủ của Thiết Lão Hàn Phi hờ hững:
– Thế nào? Muốn lật lọng?
Thiết lão nghẹn đỏ mặt, sụp xuống ôm lấy thân Hàn Phi, thút thít:
– Tiểu huynh đệ, ta muốn mua thanh kiếm đó của ngươi, ngươi ra giá đi, giá nào cũng được, ta muốn mua!
Trong hoàn cảnh này Hàn Phi đưa ra cái giá trên trời, Thiết lão vẫn sẽ mua vì đã bị cuốn hút bởi sự ảo diệu bên trong nhưng Hàn Phi không vì cái lợi nhất thời mà để lộ bí mật trận pháp.
Phàm Thiết rất kém, nói là bố trận lên kiếm nhưng là trên phàm thiết cấp thấp giống như cái túi trong suốt đựng đầy tiền dễ bị chú ý, dễ bị mất cắp.
Lão Thiết mặt dày nhõng nhẽo, Hàn Phi chỉ có thể thở dài:
– Đây là đồ tổ truyền, chỉ để trưng không thể dụng, không bán được.
Thiết Lão nói như trẻ con, khóc rống:

– Ta không tin vật phẩm ưu tú như vậy lại chỉ có thể trưng không thể dụng!
– Dù đồ tổ truyền chỉ cần có người ra giá hợp lí vẫn có thể bán mà.
Hàn Phi hết cách với lão đầu thiếu nghiêm túc này, mặc cho lão vịn chặt thân dưới Y cố lê từng bước chân đi ra.
Lão Thiết là người từng trải, mặc dù trọng bảo quyết mua cho được nhưng cũng không phô trương nêu lên tên vật.

Ra tận cửa Thiết lão vẫn nằng nặc níu áo không buông, hai tên hộ vệ bên ngoài nhìn thấy cảnh này lầm tưởng khách nhân vô lại cướp đồ không trả tiền liền đằng đằng sát khí chuẩn bị tuỳ thời ra tay.
Hàn Phi định thần nghênh đón, trong lúc đang suy diễn kế hoạch đối kháng Thiết lão nhìn ra tình huống, nghiêm chỉnh trở lại, thẳng lưng đi lên phía trước.
Bộ dáng Lão chậm rãi như phàm nhân lão niên thông thường, nhưng khi nhẹ nhàng nâng tay lên vỗ xuống đầu hai tên cận vệ một luồng khí lực sản sinh tựa gió mạnh lùa đến khiến bọn hắn quỳ rạp xuống, trên người nhanh chóng lộ thương thế xương khớp muốn vặn vẹo giống như vừa bị sức nặng vượt quá khả năng chống đỡ nháy mắt chấn áp.

Sự tình trước mắt Hàn Phi không khó nhìn ra, từ mức khống lực Lão dùng mà đoán định tu vi không dưới Nhập Đạo cảnh, nhưng chỉ cười bồi không chút lo sợ vì biết Lão tính khí cổ quái chú trọng tầm bảo không có địch ý với mình.
Thiết lão hừ lạnh quát:
– Các ngươi hung hăng muốn làm gì? đối xử với khách quý như thế sao!
Hung hãn phạt mắng thuộc hạ dứt câu, thái độ chuyển sang hòa nhã niềm nở tiễn Hàn Phi:
– Chúc quý khách thượng lộ bình an.
Hàn Phi thu lại sát cơ gật đầu vừa ý, bước qua hai tên cận vệ đang đồng dạng ngây ngốc, gương mặt nhăn nhúm cũng chỉ biết gượng cười chào tiễn.

Nhìn theo dáng lưng Hàn Phi rời đi Thiết lão nuối tiếc một bụng không kiềm được lẩm bẩm:
– Tiểu tử mong còn gặp ngươi, ài..
Hàn Phi tìm đến lò rèn, toan dùng thanh đao số chín rèn thành bút khắc trận.

Cả khu vực này chỉ có một nơi, chi chít võ giả vây xem, bên ngoài cửa lớn gã béo thân mặc chiếc áo mỏng động tác tay mềm mại vung búa như đang múa.

Miếng thép nung như chạm đến sức nặng giáng xuống từ mấy con Voi cộng lại, ai nấy nhìn qua thủ pháp đều phải tán dương:
“Thật lợi hại, lợi hại!”
Người xem không khỏi rời mắt, có kẻ lẩm bẩm: “Thật điệu nghệ!”
Kẻ khác tấm tắc:
– Kĩ nghệ siêu đỉnh!
Một người xem khác lại nói với đồng bọn:
– Ngươi nhìn xem động tác rèn sắt nhẹ nhàng như thiếu nữ rải hoa.
Bệnh cạnh gã béo thợ rèn, một cậu bé gầy gò một thân áo quần đen đúa lem nhem tầm mười tuổi phấn khích hô lớn:
– Các vị các vị, lò rèn chúng ta đi khắp lãnh thổ Đông Hoàng thành nói là đệ nhị, nơi đệ nhất còn chưa được sinh ra.
– Kĩ nghệ bí truyền cấp bậc đại sư khí thuật một tháng chỉ nhận rèn ba ngày.

Chư vị có đồ muốn rèn mau nhanh tay..nhanh tay.
Gã béo gương mặt tĩnh lặng như mặt hồ nãy giờ không đổi cũng phải khẽ nhíu mày.

Cậu bé này rõ ràng tự ý phụ rao kiếm vài xu lẻ, có điều lời lẽ có phần hơi lố.

May mà mọi người đều bị cuốn hút bởi kỹ năng rèn độc lạ tạm không chú tâm đến, chẳng may lời đồn truyền đi cửa tiệm này chỉ làm ăn nhỏ mà thôi, nơi đây lại có quy định nghiêm cấm quảng bá bịa đặt.
Cậu bé này cũng quá ma mãnh, nó điểm sơ liền nhận dạng mọi người đều là gương mặt lạ mới đến nên giở chút trò.
Mọi người tranh nhau đặt hàng, gã béo lấy ra trong túi vài kim tệ vờ như làm rớt, cậu bé nhanh trí cúi xuống nhặt, lại nhân lúc không người chú ý lẩn đi mất.

Hàn Phi cũng trong số người vây xem, hắn quan sát nhận thấy hoả lực phát ra từ bên trong vách ngăn phía sau gã béo, theo một quy luật cố định điểm mấu chốt là vị trí gã béo đứng, hoả lực vừa truyền tới ngay lúc gã béo vung tay đón lấy.

Không phải người trong nghề hoặc tỉ mỉ quan sát thì sẽ cho rằng gã béo có kĩ nghệ siêu quần.
Hàn Phi bĩu môi thì thầm:
– Điêu trùng tiểu kĩ!
Ngay khi mọi người đang nhao nhao tiến hành đặt hàng thì Hàn Phi đi vòng qua bức vách tiến vào bên trong, vì Hàn Phi nghĩ bên trong mới là lò rèn bên ngoài chỉ là diễn trò nơi thu đơn.
Cùng đi vào với Hàn Phi còn có ba bốn người, cứ thế mà vào, không ai nhìn ai.
Bên trong bức vách tám người lực lưỡng điều khiển cơ quan thúc đẩy hoả lực ra ngoài, theo một đường ống.
Cách đó vài thước có hai lão giả tuổi tầm ngũ tuần.

Râu tóc hai màu đen trắng tóc búi gọn đằng sau bên dưới mặc quần dài đen phần trên để lộ bắp cường tráng.

Hai lão nhân này dáng người đối nghịch một cao một thấp.
Hai lão đang râm rằng trò truyện bàn luận gì đó, nhãn lực Hàn Phi khẽ liếc qua, nhận biết hai lão này đích thị là thợ rèn cả hai đều là Luyện Thể Cảnh thất tầng.
Ba người cùng vào một lượt với Hàn Phi đem đến cho hai lão giả một số đơn hàng sau đó rời đi.

Rõ ràng chính là khách quen.
Hàn Phi tiến lại ném lên bàn thanh đao số chín, ánh mắt giả tạo thân thiết hướng một lão giả nói:
– Ta muốn rèn nó thành một thanh bút khắc.
Hai lão giả ngơ ngác thoáng nhìn Hàn Phi, vờ như đang nhìn không khí.
Hàn Phi hiểu thấu chắp tay nói:
– Tại hạ được một khách quen của nơi này giới thiệu tới.
Hai lão giả không nhìn lại, một lão nói:
– Có thư giới thiệu không?

Hàn Phi nhanh miệng hỏi đối:
Nếu không?
Lão giả nọ đáp lời:
– Mời ra bên ngoài viết phiếu đặt, như những người khác.
Hàn Phi thản nhiên ném lên bàn một trăm kim tệ, hai lão giả liếc qua đồng loạt ngửa mặt cười lớn.
Một lão giả liếc nhìn túi tiền, nhếch miệng khinh khỉnh:
– Khách quen gấp mười khách lạ gấp trăm!
Hàn Phi giả tỏ vẻ bực tức:
– Được được, ta sẽ đi ra kể sạch cho những người bên ngoài kia biết rõ bí truyền kĩ năng phóng đại hỏa lực!
Nói xong quay người rời đi, chưa được mấy bước một lão già lẩm bẩm:
– Ngươi có thể?
Hàn Phi bước chân nhỏ nâng lên, miệng thẳng thừng:
– Cớ gì không thể! lão bà nhà ta trước kia nướng khoai vẫn dùng cách này.
Lão giả đối đáp với Hàn Phi trán đã lấm tấm mồ hôi, Y nghĩ đến công danh đồ sộ trong suối nhiều năm cửa tiệm đắt khách cũng nhờ chiêu trò qua kĩ năng bí truyền độc lạ này, tuy không tính là thuật luyện khí cao siêu gì, nhưng ở nơi hẻo lánh này thế ngoại cao nhân tới lui cũng ít, vậy mà cả tên tiểu tử trước mặt cũng nhìn ra được.
Lão giả bên cạnh cũng lo sợ không kém đưa tay vịn đồng đạo miệng lẩm bẩm:
– Còn là lão bà nhà hắn trước kia nướng khoai vẫn dùng cách này!
Lão cao vừa run vừa giận, run vì lo sợ tên thiếu niên trước mắt thật sự đã nhìn ra then chốt điểm chiêu trò, giận vì lão thấp hoang man đến ngốc rồi.
Lão thấp còn chưa ngậm được mồm, đã bị lão cao vả cho một cái bất ngờ vào mặt, lão cao đánh chủ ý ra hiệu, lão thấp cười gượng ghịu chạy đến, níu tay Hàn Phi ngữ điệu mềm mỏng:
– Ấy ấy, tiểu bằng hữu xin dừng bước, vừa rồi chỉ là thủ tục thăm dò.

Nếu đã xác định là người mình, thì không cần vòng vo nữa.
Hàn Phi bày ra bộ mặt mất hứng, thái độ tỏ vẻ miễn cưỡng quay trở lại lão cao nhanh tay đưa đến bản vẽ bút khắc niềm nở:
– 100 thì 100… xin mời chọn mẫu!.