Chương 6: Đi Đông Hoàng Thành

Nhìn trở lại tiểu muội, suy xét nuối tiếc:
“Nếu như có một khoả Định Hồn Thạch ở đây, thì có thể giám định được tư chất của tiểu muội rồi”
Không nghĩ thêm, Y lấy ra hai viên linh thạch để vào hai chiếc túi trên áo Hàn Ngọc Nhi.

Lại dùng tay nựng nựng má nhỏ của nàng nói:
– Ta cho muội thêm hai viên nữa tối ngủ để bên cạnh, cần thêm lại bảo ta.
– Ở trong sân chơi, đừng chạy lung tung, đến giờ thì đi ăn cơm nhé.
Hàn Ngọc Nhi híp mắt cười, đáp:
– Muội biết rồi, đa tạ ca!
Sau khi thăm hỏi mẫu thân Hàn Phi ra ngoài cũng thu mua được dược thảo cần thiết, trên đường về phát giác Đan Đồng dường như đã kích phát được tiềm chất, lúc này Đan Đồng đang múa đao trong sân.

Hàn Phi chỉ ngó qua mà không đến chào hỏi trở về đến phòng hắn bỏ thảo dược vào thùng đựng nước vừa đun sôi, cơ thể thoát y ngâm mình thiền định.
Sáng hôm sau, nhục thân đã bước vào luyện thể nhị tầng.

Nhưng so với tính toán của Y vẫn xem là quá chậm, mấu chốt ở chỗ thiếu tài nguyên.
Đang nghĩ cách tăng tiến, bỗng Đan Đồng người còn ngoài ngõ, tiếng cười đã vọng đến cửa:

– Hàn Phi huynh đệ, mau đến xem ta đã là tu sĩ luyện thể nhất trọng.

Ha ha..
Lời vừa dứt, Đan Đồng đẩy cửa bước vào mặt mày hớn hở khua tay múa chân khoe mẽ cơ bắp.
Hàn Phi nhận thức Đan Đồng đã bước vào luyện thể nhất tầng, có điều còn chưa vững chắc.

Tu sĩ võ đạo mỗi cấp có chín tầng, mỗi tầng chia nhỏ thành sơ giai – trung giai – cao giai.
Mà Đan Đồng là luyện thể nhất tầng trung giai, Hàn Phi thầm nghĩ:
“Chỉ chút thời gian ngắn ngủi đã tự kích phát được, người này cũng có chút tiềm năng”
Liền lộ cảm súc vui vẻ, tay ôm quyền tiến đến:
– Chúc mừng Đan huynh!
Đan Đồng cười không thành tiếng, gãi đầu:
– Còn không phải nhờ công của tiểu tử ngươi sao!
– Ha ha, nếu không có ngươi đem đến tài nguyên cho ta, bằng vào chính mình bôn ba tích góp phương thức tu luyện suy cho cùng đều là giấy lộn cả.
Hàn Phi nhã nhặn phủ nhận:
– Tiểu đệ ăn may, cũng nhờ chung đường với Đan huynh!
Đan Đồng chăm chú ánh mắt, trong lòng lẫn lộn cảm xúc đan xen, cơ mặt chuyển nghiêm túc chững chạc nói:

– Được được, thế nào thì trong lòng ta hiểu rõ.

Ta đến cảm tạ, ngươi lại khiêm tốn như vậy từ nay về sau ngươi là huynh đệ sinh tử của ta, kẻ nào đụng chạm ngươi, ta liền cùng hắn không chết không thôi.

Đan Đồng còn nghĩ Hàn Phi không có tư chất tu luyện, tương lai chỉ có thể lặng lẽ làm một phàm nhân mà chính mình từ chỗ hắn có được cơ duyên, liền xác định toàn lực bảo vệ Y thay trả ân tình.
Hàn phi trong lòng cũng cảm khái, nhận định kẻ trước mặt này rất biết tình nghĩa, đáng để kết giao.

Nên ngoài mặt biểu lộ thích thú:
– Vậy tạ Đan huynh chiếu cố tiểu đệ!
Đan Đồng là người thẳng thắn, hắn và Hàn Phi từ nhỏ lớn lên cùng nhau đôi lúc đùa giỡn vẫn ta ngươi một lời khách khí, mặc dù bước vào võ đạo đáng được người khác lịch sự khi giao tiếp nhưng nghe cũng không quen, nên cả hai vẫn dùng ngữ khí thường ngày đàm luận.
Hàn Phi cũng biết Đan Đồng là thiếu niên sành sỏi, liền thẳng đuột hỏi han:
– Đan huynh, xắp tới có dự định gì không?
Ở Thôn này đều là bình dân phu dã, trừ trẻ con và người quá già thì đều phải lo kiếm củi gạo để sinh tồn, không săn bắt thú rừng thì đi nô dịch, có tư chất tu luyện đi đăng ký quân dịch, nếu trúng tuyển thu nhập hàng tháng sẽ khá khẩm, trong quân doanh lại dễ có cơ may tiếp súc với tài nguyên tu luyện hơn.
Nghe hỏi đến, Đan Đồng bình ổn nói ra dự định:
– Ta muốn đến Đông Hoàng thành nơi đó có Võ Phủ, Quốc Viện hàng năm đều có một đợt tuyển học đồ.
– Ta còn nghe nói mỗi đợt tuyển sinh, Quốc viện hay Võ phủ cửa sau đều có bán ra một lượng danh ngạch.

Hàn Phi không tỏ ra ngạc nhiên vì biết rõ Đan Đồng si mê võ đạo, lý nào cam chịu phục vụ quân doanh tuy nói tài nguyên nơi chiến trường không thiếu, nhưng chờ đến tay binh sĩ hạ đẳng chẳng được bao nhiêu chưa kể cạnh tranh còn khốc liệt vô cùng.

Nghĩ vậy liền cười mỉm hỏi:
– Đan huynh dự tính bao giờ xuất phát, có thể cho ta đi cùng không?
Đan Đồng lãng tránh ánh mắt, ngượng ngùng nói:
– Laafnnày ta đến là để đa tạ cùng tạm biệt, ba ngày sau ta sẽ đi.
Biết rõ đối phương lo cho an nghuy của mình, nhưng ngữ khí vẫn vờ bực bội:
– Còn bảo đời này sẽ chiếu cố ta, lời ngươi nói vừa rồi là giả? Ngươi xem ta như tiểu hài mới sinh?
Đan Đồng ái ngại xụ mặt, tâm tư nhảy loạn trước sau rối bời, cắn răng nghe đến âm thanh “hừ hừ” từ chỗ Hàn Phi không ngừng vọng tới.

Trạng thái như trẻ nhỏ vừa sai phạm đang đối mặt với người lớn trong nhà, liền ú ớ đáp:
– Được được, A Phi chuyến này cho ngươi đi cùng, nhìn ngắm một chút thành thị phồn hoa lúc không thích hợp phải dứt khoát nghe theo ta quay trở về.
Hàn Phi động tác ưỡn ngực, hất mặt ngạo ngễ, ánh mắt quỷ dị liếc xéo Đan Đồng, tuy nhoẻn miệng cười, ngữ khí lại quát giận:
– Đừng gọi ta “A Phi”, ngươi nghĩ ta mềm đến vậy sao!
Đan Đồng cười gượng, hơi cúi đầu tay xoa vần trán, hắn không sợ Hàn Phi trút giận, chỉ hổ thẹn với chính mình, đoạn đường xắp tới bản thân tự lo e là chưa xong lại kéo vào huynh đệ nhưng nghĩ đến Hàn Phi chỉ nhất thời hiếu kì với thế giới bên ngoài, cùng lắm hắn dắt Y đi du ngoạn một đoạn gần lại dắt về.
Đường đến Đông Hoàng thành xa xôi, đi ngược lại với Quân Doanh trước kia.

Cả hai mang theo hành lý nhỏ gọn, Đan Đồng bước vào võ đạo uy tín cũng tăng theo, hắn vay được 1000 kim tệ, để lại cho Lý lão 300, chính mình mang theo 700 kim tệ dự tính cho chuyến đi trong khoảng 3 tháng.

“Đông Hoàng thành” hắn chỉ mới nghe đến từ đồng bọn giang hồ, lần này cũng là cơ hội thăm dò một phen, cho thông thuộc đường xá.
Mà Hàn Phi lại nhận định Đông Hoàng thành tài nguyên chắc hẳn phong phú, thuận lợi cho hắn tu luyện, chuyến đi này còn là xem đất cất nhà cho gia đình định cư mai sau, hắn mang theo một ít phàm khí trên đường thuận tiện trao đổi, lương thực lẫn kim tệ hắn có đều để lại hết cho phụ mẫu.
Trên đường cả hai đồng hành vui vẻ ngày ăn bánh gạo tối ngủ trên cây, khi qua mấy thị trấn sầm uất vừa tham quan vừa hỏi đường, la cà thong thả mất mấy ngày mới đến được khúc sông lớn ngăn cách nội địa Đông Hoàng thành, muốn qua phải nộp phí cho thuyền gia của hải quân kiểm soát mỗi người 25 kim tệ.

Tính đến lúc này bọn hắn mới phải dùng đến tiền đã mang theo, trên thuyền còn có hơn trăm người đa số là thương nhân cùng nô bộc của họ bê vác hàng hoá từ nhiều nơi khác đến.

Khúc sông này rất lớn, một gã trung niên nổi bật có bốn tên tráng hán theo hầu, kẻ này là quảng sự thuyền gia áo lụa lộng lẫy, đứng tại mũi thuyền giõng dạc thông báo:
– Sẽ mất hai ngày mới sang được bờ bên kia ai đặt phòng nghỉ qua đêm mời đến sảnh đăng ký, 50 kim tệ cho một phòng hạ phẩm, 100 kim tệ phòng trung phẩm, 200 kim tệ phòng thượng phẩm, trọn gói hai ngày phục vụ từ móng chân đến ngọn tóc.
Phí thuê phòng cao nên có không ít kẻ chọn ở trên boong thuyền cùng với đồng bọn, hai người Hàn Phi cũng tính trong số đó, mặc dù trên thuyền có vệ binh canh gác sâm nghiêm nhưng nô bộc các Thương Đoàn vẫn tỉnh táo canh giữ hàng hoá không rời mắt.
Chỉ mới buổi chiều của ngày đầu tiên mà thị phi đã không ít, cách chỗ bọn Hàn Phi đón gió không xa, một gã thương nhân béo mập trên thân đầy ắp men tửu, bước thấp bước cao lảo đảo từ trong phòng thượng phẩm í ới đuổi theo một nữ nhân, gã béo gương mặt đỏ choét vài bước lại nấc hơi một cái thật mạnh muốn đem thân thể ngã ngửa ra sau, vậy mà miệng vẫn không ngừng lắp bắp gọi với:
– Tiểu mĩ nhân đừng chạy, mau đến..

mau đến rót rượu, ta thưởng..ta thưởng.
Cách gã vài thước, một thiếu nữ tầm mười bốn tuổi trang phục nữ hầu, bộ dáng chưa thành mĩ nhân cũng không quá đáng ngoại hình trung phẩm, ở vùng biên xem như đã là tiên nữ trong mắt mấy gã Thương lão này.

Nữ hầu tay chắn trước ngực, bước đi không nhanh không chậm chỉ khéo vừa đủ tránh cái với tay của gã béo chộp tới, tựa con nai vàng khiêu khích gã thợ săn, đôi mắt trong trẻo ngượng ngùng đảo bốn phía, bọn vệ binh nhìn thấy một màn đồng loạt ngửa mặt cười ha hả.
Lúc vừa lên thuyền bọn Hàn Phi gặp một gã thanh niên có gương mặt lệch, Y tự nhận là phu thuyền còn gạ gẫm bọn hắn đi khuynh vác thuê, Đan Đồng tinh ý nhận ra tên đó là dạng trung gian mưu lợi đang muốn lừa bán bọn hắn làm nô bộc.
Đan Đồng liền lớn giọng cự tuyệt, thuyền này quân đội sở hữu trên thuyền có Giám quân đâu đâu cũng gặp lính gác, phàm làm chuyện phạm pháp phải lén lút, thấy bọn Đan Đồng không dễ gạt hắn liền nhanh chóng bỏ đi..