Nàng nhìn theo tầm mắt của mọi người liền thấy một tiểu cô nương mặc chiếc váy màu xanh lam đi tới.
Cũng là mười tuổi nhưng vóc người nữ hài thon dài, mái tóc đen búi sang hai bên được cuốn gọn gàng bởi dải lụa màu xanh, từng chuỗi trân châu rủ xuống hai bên má khiến nó càng thêm hồng hào đáng yêu. Nhưng khuôn mặt tinh xảo kia lại rất lãnh đạm, không nói không người, dù bị một đống hài tử vây quanh nàng vẫn bước từng bước chấn định, không chút đắc ý hay kiêu căng.
“Nàng là Sở Thanh Từ con gái của tộc trưởng, nghe nói là ngự thú sư trời sinh, từ nhỏ đã có duyên với yêu thú, rất nhiều con còn chủ động thân cận với nàng ta.” Sở Nguyệt nhỏ giọng nói với Sở Chước.
Sở Chước nhìn sang liền thấy tiểu cô nương thể hiện rõ sự hâm mộ, không chỉ hâm mộ Sở Thanh Từ có xuất thân tốt đẹp còn hâm mộ thiên phú của nàng.
Sở gia là thế gia ngự thú nổi danh ở đại lục Tấn Thiên, dòng máu chảy trong người trời sinh đã có duyên với yêu thú, đa số hài tử thông qua khảo hạch triệu hồi được yêu thú sẽ có trợ giúp rất lớn trên con đường tu luyện về sau của bọn họ.
Sở gia có một loại quyển trục khế ước đặc biệt chỉ có người chảy dòng máu của Sở gia mới được dùng. Nó có thể khế ước yêu thú từ cấp 1 đến cấp 12, quyển trục này do tổ tiên Sở gia lưu truyền lại. Nghe đồn họ có hiệp nghị với các tổ tiên yêu thú khác – người chảy dòng máu của Sở gia sẽ được khế ước với hậu bối của chúng, nghe lời triệu hồi của con cháu Sở gia mà tới đại lục này.
Trải qua trăm ngàn năm phát triển rốt cuộc hình thành danh hiệu thế gia ngự thú của Sở gia trên đại lục Tấn Thiên.
Vì thế có quy định mỗi hài tử mười tuổi của Sở thị nếu có tư chất tu luyện sẽ được tham gia khảo hạch. Người có thú duyên nhất định triệu hồi được yêu thú.
Muốn khế ước yêu thú quan trọng nhất chính là thú duyên.
Người nào trời sinh đã có thú duyên sẽ khế ước được một yêu thú cấp cao, ngược lại nếu thú duyên ít ỏi thì khế ước được yêu thú cấp 3 đã là ghê gớm rồi. Chẳng may khế ước được yêu thú cấp 1 cấp 2 thì đời này chỉ dừng chân tại Ngưng Mạch Cảnh, không khác biệt với võ giả cấp thấp.
Thấy Sở Chước không nói gì Sở Nguyệt mới đột nhiên nhớ tới nàng ta là dòng chính của Sở gia Lăng Dương – tất nhiên biết Sở Thanh Từ là ai, trên mặt lập tức nóng lên, định nói thêm câu gì lại thấy tiểu cô nương ôn hòa nhìn qua, ánh mắt như vậy rất dễ dàng dập tắt tự xấu hổ trong lòng mỗi người.
Sở Nguyệt cảm thấy Sở Chước đúng là một cô nương tốt.
“Đúng rồi, ta tới Sở gia đã vài ngày nhưng hình như chưa từng gặp ngươi.” Sở Nguyệt lại nói.
Sở Chước cười: “Ta ở trong viện tu luyện, rất ít khi ra cửa.”
Nghe được lời này Sở Nguyệt không khỏi thở dài: “Sở Chước, ngươi chăm chỉ như vậy nhất định rất lợi hại! Không như ta, ngày thường rất ham chơi, ít khi dụng tâm tu luyện, bây giờ mới tầng hai Tiên Thiên, cha mẹ còn thường xuyên mắng ta là nha đầu lười……”
Sở Chước nghe Sở Nguyệt nói, đôi lúc cũng phụ họa một hai câu khiến người khác tưởng rằng nàng nghe rất nghiêm túc, thật ra đầu óc đã không biết bay đến nơi nào.
Mấy ngày sau khi trọng sinh nàng vẫn luôn ở trong sân không ra ngoài cửa, nghĩ lại sự tình kiếp trước và… tiếp nhận chuyện bản thân đã trọng sinh. Hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy những “cố nhân” đã từng quen biết, nhìn xung quanh một vòng có rất nhiều gương mặt vừa quen vừa lạ, thậm chí nàng có thể nói ra vận mệnh của bọn họ về sau hay bọn họ sẽ bước đến độ cao nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc tộc trưởng Sở gia Sở Nguyên Hạo bước vào quảng trường cũng là thời điểm bắt đầu khảo hạch.
Một đám hài tử khẩn trương nhìn ông.
Sở Nguyên Hạo theo lệ nói vài câu mở đầu, sau đó hòa ái an ủi đám hài tử đang bất an: “Chúng ta là hài tử của thế gia ngự thú Sở gia, chỉ cần chảy dòng máu của Sở gia thì đều có thiên phú ngự thú. Các con không cần quá lo lắng, tin tưởng mọi người đều sẽ khế ước được yêu thú phù hợp với bản thân. Kể cả không khế ước được cũng không sao, vẫn có thể chọn con đường võ giả. Tu luyện có rất nhiều phương pháp cũng không chỉ có mỗi ngự thú sư, ta tin tưởng các con có chọn con đường nào thì tương lai vẫn sẽ trở thành người mạnh mẽ nhất.”
Một đám hài tử nghe xong cũng không còn quá khẩn trương, nhưng chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh, những hài tử này vẫn mong muốn được trở thành ngự thú sư.
Người của Sở gia trời sinh đã có duyên với yêu thú, trở thành ngự thú sư là mục tiêu cũng là nguyện vọng của họ.
Tiếp theo nói đến cách khảo hạch. Phương thức khảo hạch rất đơn giản, chỉ cần truyền nguyên khí vào đá khảo hạch xem thuộc tính, tiếp theo nhận lấy một quyển trục khế ước tương ứng với thuộc tính, nhỏ một giọt máu lên đó liền có thể triệu hồi được yêu thú của bản thân.
Một đám hài tử xếp hàng chờ đợi thứ sắp quyết định vận mệnh cả đời.
Tham gia khảo hạch đầu tiên là con cháu bên dòng chính.
Phụ thân Sở Chước là ngũ phòng đời thứ 3, nếu chưa tách ra ở riêng thì vẫn được coi là dòng chính nên Sở Chước cũng được xem là một trong số họ. Vì thế nàng an phận xếp hàng cùng một đám hài ăn mặc đẹp đẽ gọn gàng.
Những người chủ trì khảo hạch thấy tiểu cô nương thấp bé xếp hàng trong đám trẻ, thần sắc không có chút biến hóa nào. Mặc kệ ngươi là dòng chính hay dòng nhánh thì thực tế vẫn không thể công bằng với tất cả mọi người, dù dòng chính tương đối giàu có nhưng có những đứa trẻ không có cha mẹ che chở thì chỉ có thể tự bản thân cố gắng sống sót.
Tuy rằng thực tại lãnh khốc nhưng đây cũng được coi là một khảo nghiệm sinh tồn.
Cá lớn nuốt cá bé không phải chuyện hiếm thấy ở đại lục Tấn Thiên.
Khảo hạch rất nhanh thì đến lượt nhóm đồng lứa với Sở Chước, người đầu tiên chính là con gái út của tộc trưởng Sở Nguyên Hạo – Sở Thanh Từ.
Sở Thanh Từ thong dong đi lên trước, đặt tay lên đá khảo hạch, rất nhanh viên đá sáng lên hình bông tuyết.
“Là hệ băng.” Cửu trưởng lão phụ trách khảo hạch nói.
Thần sắc Sở Thanh Từ vẫn như cũ lạnh nhạt, là con gái của tộc trưởng tất nhiên đã được xem trước thuộc tính của bản thân là gì.
Tiếp theo nàng đi đến chiếc bàn bên cạnh, nơi đó đã để quyển trục khế ước của Sở gia – nó mờ mờ ảo ảo hiện lên phù văn thần bí, ánh sáng lập lòe lưu động.
Sở Thanh Từ duỗi tay để võ gia dùng kim châm đâm vào một ngón, một giọt máu chảy xuống quyển trục khế ước.
Tất cả hài tử trên quảng trường đều nín thở nhìn chăm chú.
Sở Thanh Từ từ khi ra đời đã có danh hiệu thiên tài, là tiểu thiên tài nổi danh nhất thế hệ này của Sở gia, hiện giờ chỉ mới mười tuổi đã tu luyện đến tầng chin Tiên Thiên. Tất cả mọi người đều biết nàng rất có duyên với yêu thú, tương lai tiền đồ vô lượng nên họ thật sự muốn biết Sở Thanh Từ sẽ khế ước được yêu thú gì.
Máu vừa nhỏ xuống quyển trục liền phát ra ánh sáng màu đỏ, đây là ánh sáng đáp lại của yêu thú với người triệu hồi. Nhưng nó chỉ sáng chừng 10 giây liền dập tắt.
Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên quyển trục, ánh sáng vừa tắt chỗ quyển trục liền xuất hiện một con sư tử nhỏ cả người trắng như tuyết, hình như mới sinh ra không lâu, an tĩnh cuộn tròn như một nhúm lông xù vô cùng đáng yêu.
Một đám tiểu cô nương nhìn con tuyết sư kia, tuy rằng không biết nó là loại yêu thú gì nhưng trong mắt chứa đầy sự yêu thích.
“Là chín cấp Băng Mục Linh Sư!” Cửu trưởng lão kinh hô một tiếng.
Các trưởng lão theo dõi khảo hạch lập tức bàn tán sôi nổi, ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên rồi lại hưng phấn mừng như điên.
Đã gần một ngàn năm không có ai khế ước được chín cấp yêu thú trở lên, khế ước được bảy cấp đã quá tài giỏi rồi, không ngờ thế hệ này có một tiểu cô nương khế ước được chín cấp Băng Mục Linh Sư. Điều này chứng tỏ lực ảnh hưởng của Sở gia tới yêu thú không có sụt giảm nghiêm trọng.
Đám hài tử cũng bàn tán nho nhỏ, tất cả đều hâm mộ Sở Thanh Từ có thể khế ước được chín cấp yêu thú.
Tộc trưởng Sở Nguyên Hạo không nén nổi vui sướng, Sở Thanh Từ là con gái hắn, có thành tích như vậy không khỏi làm mát mặt người phụ thân này.
Bởi vì Sở Thanh Từ khế ước được một con chín cấp yêu thú khiến không khí ở hiện trường nóng lên trông thấy. Nàng ta cũng bị một nữ võ giả mang đi, không giống các hài tử khác phải ở lại tại chỗ.
Mấy hài tử tiếp theo chỉ có thể khế ước được ba bốn cấp yêu thú, thậm chí có vài đứa trẻ không có duyên với thú chỉ có thể tiếc nuối đứng ở một bên, đợi chút nữa có khảo hạch tư chất võ giả sẽ chọn ra con đường tu luyện thích hợp cho bọn họ.
Sở gia dù là thế gia ngự thú nhưng không phải ai cũng khế ước được yêu thú. Những hài tử không có duyên với thú, lại có tư chất tu luyện thì sẽ có con đường riêng của bản thân.
Rất nhanh đã đến lượt Sở Chước.
Tiểu yêu thú nằm trên cây ngô đồng gặm đùi gà lập tức đẩy hết đống xương gà qua chỗ khác, duỗi cổ, đôi mắt chớp cũng không chớp theo dõi cực kỳ nghiêm túc.
Sở Chước rất lạnh nhạt, đời trước nàng đã trải qua một lần, đời này chẳng qua làm lại một lần theo trình tự nên không có gì đáng lo lắng.
Sở Chước đặt tay lên đá khảo hạch, bên trên sáng lên hoa văn hình giọt nước, đây là thuộc tính hệ thủy.
Nàng lại đi sang chiếc bàn bên cạnh, vươn tay để võ giả chích máu cho nó nhỏ một giọt lên quyển trục.
Quá trình cũng tương tự Sở Thanh Từ chỉ khác yêu thú của nàng là một con rùa đen nhỏ.
Cửu trưởng lão phụ trách khảo hạch mới đầu cũng không nhìn kỹ, thấy là một con rùa đen chỉ to bằng bàn tay, lại cảm giác được thuộc tính hệ thủy trên người nó, đang muốn nói ra chủng loại nhưng phát hiện có gì đó không đúng mới chăm chú nhìn.
Mai rùa có màu xanh đậm sáng bóng xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra trên mai có hoa văn tinh xảo ánh bạc, đường nét tạo thành một đồ án huyền ảo.
Đôi mắt Cửu trưởng lão trừng lớn nhìn con rùa đen kia.
Không nghe được Cửu trưởng lão nói ra tên yêu thú, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn qua.
Cửu trưởng lão nhìn thật lâu, lâu đến mức mọi người ở quảng trường đều nhìn theo ông, đến cả trưởng lão với tộc trưởng ngồi ở một bên cũng chăm chú nhìn con rùa nhỏ.
Sau một lúc lâu Cửu trưởng lão mới xác định chủng loại của nó, thần sắc thay đổi liên tục, cuối cùng trở thành mừng như điên.
“Là mười cấp Uyên Đồ Huyền Quy!” Trưởng lão kêu lên.
Toàn bộ quảng trường lập tức yên tĩnh, sự tĩnh lặng này đi qua chính là một vụ nổ lớn.
Mọi người khiếp sợ nhìn con rùa đen đang nằm im trên quyển trục kia, có thể mới ra khỏi vỏ không lâu đã bị triệu hồi tới, rùa con còn mơ mơ màng màng, ngơ ngác nằm im một chỗ, đôi mắt như hai hạt đậu đen không có thần thái có chút ngốc ngốc.
Tất cả mọi người nhịn không được muốn đến gần một chút để quan sát kĩ hơn. Điều này khiến rùa nhỏ bị sợ hãi, theo bản năng tìm kiếm người triệu hồi nó tới đây, chầm chậm bò tới chỗ nàng.
Sở Chước hơi gợi lên khóe miệng, trong mắt lộ rõ ý cười vui sướng, duỗi tay để nó bò lên.
【 Huyền Uyên, chúng ta lại gặp lại. 】
Nàng thầm thì nói ở trong lòng, trên mặt lại vẫn trấn định, xoay người đối diện với tầm mắt của mọi người, dù là hâm mộ, khiếp sợ hay ghen ghét nàng vẫn thản nhiên đứng đó.