Tàng Thư các của Phong Hỏa môn chia ra làm bốn tầng, Pháp Thuật, Luyện Đan, Luyện Phù, Luyện Khí. Pháp thuật là những môn đạo pháp dùng để tu luyện, luyện đan là bào chế thuốc, luyện phù là vẽ bùa, luyện khí là chế tạo pháp khí. Tuy nhiên ngăn về đạo thuật không có nhiều hầu hết là vài cái pháp môn cấp thấp nếu có cấp cao thì cũng là tàn khuyết không trọn vẹn, hắn trực tiếp bỏ qua ngăn Pháp Thuật mà chuyển đến ngăn luyện đan đưa mắt dò tìm. Hắn mải miết dở từng quyển ra đọc, nhưng mãi mà vẫn không thấy Tụ Pháp Đơn ở chỗ nào, hết một canh giờ hắn chán nản đi ra khỏi điện, thấy mặt hắn có vẻ đăm chiêu lão đạo cất tiếng hỏi:
– Nhà ngươi không được như ý sao.
– Đúng vậy, thưa sư bá, trong này không có thứ mà đệ tử cần tìm.
Lão đạo ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Ta đã phụ trách nơi này mấy chục năm qua, có sách gì ta cũng đã xem qua cả rồi, ngươi muốn tìm gì lão phu có thể giúp.
Lão đạo vừa nói vừa nháy mắt một cái đầy ẩn ý, hắn vội vã tiến lên đẩy cho lão một cái túi nhỏ nữa. Lúc này hắn mới nói
– Đa tạ sư bá giúp đỡ, đệ tử muốn tìm sách viết về Tụ Pháp đơn.
– Tụ pháp đơn??
Lão già sau khi ngó số linh thạch trong túi nghi hoặc hỏi lại.
– Đúng vậy sư bá, người đã từng nghe qua sao.
Hắn thấy lão đạo nhận ra tên của loại đan này thì vui mừng vội hỏi. Sau vài giây suy nghĩ lão đạo mới lên tiếng:
– Loại đan dược này quả là lão phu có biết một chút. Nhưng ta khuyên ngươi hãy bỏ ý định điều chế nó đi.
Hắn nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi lại:
– Xin sư bá giải thích
– Tụ Pháp Đơn này là một loại đan dược bá đạo vô cùng, tụ pháp chính là tích tụ pháp lực. Uống viên đan dược này sẽ giúp ngươi có tốc độ hấp thụ thiên địa linh khí nhanh gấp đôi người thường, hơn nữa càng uống nhiều càng có lợi.
– Thần kỳ vậy sao?, hắn cất tiếng hỏi lão
Nghe hắn hỏi kèm theo một vẻ mặt thèm muốn lão đạo lắc đầu rồi nói tiếp:
– Ngươi chớ vội vui mừng, tụ pháp đơn tuy bá đạo tuyệt luân lại rất dẽ luyện thành chỉ cần có đủ nguyên liệu ai cũng có thể luyện được. Nhưng để kiếm đủ nguyên liệu thì lại không hề đơn giản. Cả Van Nam đại lục này cũng chỉ có hai người có thể tìm đủ nguyên liệu mà thôi. Ta vẫn nhớ cả hai chỉ trong thời gian hơn một trăm năm đã đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên hậu kỳ mà người bình thường phải tốn cả ngàn năm mới tới được.
Dương Thanh vội vã hướng lão đạo cầu xin:
– Sư bá ngài có thể cho ta xin phương thuốc điều chế Tụ Pháp Đơn được không.
Lão đạo nghe hắn hỏi vậy thì trợn mắt lên nói:
– Phương thuốc, ngươi cho rằng ta không muốn hay sao, thuốc tốt như vậy cho dù nguy hiểm hơn nữa cũng có người nguyện đánh đổi. Thế nhưng nó đã thất truyền mất rồi.
– Thất truyền. Dương Thanh thất vọng hỏi lại.
Lão đạo mơ màng nhìn lên trời trả lời hắn:
– Đúng vậy. Sau khi hai vị đại tiên kia phi thân tiên giới, cả tu tiên giới của Vân Nam đại lục đã đến tấn công hậu duệ của hộ hòng đoạt lấy phương thuốc này. Cả đại lục năm đó chìm trong biển máu, không biết đã có bao nhiêu tu tiên giả đã phải bỏ mạng.
– Vậy cuối cùng phương thuốc đó đi đâu.
– Đi đâu ư. Không thể ngờ rằng cuối cùng là một tên luyện khí kì may mắn cướp được phương thuốc vào tay. Nhưng lúc tháo chạy hắn bị truy đuổi quá gắt gao, bị dồn vào đường cùng hắn đã ôm cả phương thuốc chạy ra Âm Hồn Đảo.
Cuối cùng sau hơn nữa ngày hỏi han lão đạo Dương Thanh đành phải chấp nhận rằng việc luyện Tụ Pháp Đơn còn khó hơn lên trời. Lão đạo cho hắn biết Âm Hồn Đảo quả thật giống hệt như tên gọi, là một hòn đảo vô cùng nhỏ hẹp ngoài Đông Hải, quanh năm bị một làn sương đen bao phủ. Tỏa ra lệ khí nặng nề. Hơn nữa xung quanh đó có mấy loài thủy tộc có tu vi như một tu sĩ Trúc Cơ sinh sống. Nói là tu vi Trúc Cơ nhưng cơ thể của chúng lại mạnh mẽ như tu sĩ Kết Đan. Hơn nữa số lượng nhiều vô kể. Tất cả những vị tu tiên giả từng tiến vào đó đều một đi không trở lại. Không ai biết trong đó có cái gì, có người đồn rằng trong đó có rất nhiều loại linh dược quý hiếm, lại có người đồn rằng trong đó có bí kíp và bảo vật của các tu sĩ thời thượng cổ. Tất cả chỉ là đồn đoán mà thôi, vì chưa có ai thoát khỏi làn sương mù đó cả.
Tuy lão đạo đã nói rõ như vậy, nhưng hắn vẫn không muốn bỏ cuộc, hắn đã quyết đinh phải liều mạng tiến vào đó một phen, dù sao cùng lắm là chết chứ gì. Hắn không sợ chết. Nếu có chết thì cũng thôi đi. Còn nếu nay mắn hắn sẽ có cơ hội gặp lại Thanh Hương. Gặp lại người mà hắn yêu quý nhất. Âm Hồn Đảo chắc chắn là hắn phải đi rồi, nhưng trước khi đi còn phải chuẩn bị vài thứ nữa, hắn không thích làm việc khi chưa lên kế hoạch. Hơn nữa hắn còn cần tìm hiểu thêm về Địa Ma Thú.
Thời gian mấy tháng nữa lại trôi đi. Một hôm hắn đang ngồi lên kế hoạch cho cuộc tiềm nhập Âm Hồn Đảo thì bất chợt nghe thấy trống đánh dồn dập, một đạo truyền tin phù bay thằng đến chỗ hắn, một giọng nói vang lên:
– Tất cả các đệ tử của Phong Hỏa Môn nghe lệnh. Không phân nội, ngoại môn đệ tử đều phải đến Chính điện trên Triêu Dương Phong nghị sự.