Chương 17: Chương 17: Hỗn Nguyên Tán

Hắn vội ra khỏi phòng quan sát, thì thấy trên đầu đã có rất nhiều người cưỡi pháp khí phi hành trên không trung hướng về chính điện. Nhưng người không có pháp khí phi hành như hắn thì đành dùng ngự khí thuật, phiêu phù trong không trung nhắm hướng Triêu Dương Phong lướt tới.

Đến trước chính điện Dương Thanh vội vã đứng vào phía của đệ tử Tuyết Linh Phong ở bên tay trái, đệ tử Nga Sơn Phong đứng bên tay phải còn đệ tự của Triêu Dương Phong Đứng nơi chính giữa. Hắn ngước nhìn lên trên, cảnh tượng vẫn không có gì thay đổi mấy so với lần hắn nhập môn hơn ba năm trước. Vẫn là một bên áo đỏ, một bên áo trắng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, ở giữa là chưởng môn Bùi Việt. Lão vẫn đứng chân ở Trúc Cơ Hậu kỳ đỉnh phong chưa có dấu hiệu gì đột phá.

Đợi mọi người đã đến đông đủ, Bùi Việt liền đứng dậy, lão phất tay một cái, phái dưới lập tức im bặt, lão nhìn lướt qua một lượt như thể hưởng thụ cái cảm giác oai quyền của mình rồi lão vận tiên lực vào giọng nói:

– Hôm nay ta triệu tập mọi người ở đây là có một truyện muốn thông báo, bổn môn có chút việc cần sự giúp đỡ của các ngươi. Ta không nói dài dòng sau đây Trịnh chấp sự sẽ đọc Phong Hỏa Chỉ của Phong Linh lão tổ.

Hắn nghe vậy thì biết rằng cuộc hội ngộ này là do hai vị đứng đầu của Phong Hỏa môn. Phong Linh và Hỏa Linh lão tổ. Nay đã ẩn cư, không biết có điều gì mà lại khiến hai vị này phải đích thân gửi đi ngọc chỉ. Trịnh Sảng nghe nhắc đến tên mình thì ưỡn ngực cầm một cuộn giấy sắc vàng tiến ra giữa điện, hắn cẩn thận mở ra rồi đọc lớn:

Phong Hỏa Thần Môn
Phong Linh Lão Tổ
Truyền rằng

Đã dấn thân trên con đường tu đạo, phải hiên ngang chấp nhận hiểm nguy, hái quả ngọt lành, giữa rừng trái đắng, nguy hiểm càng nhiều thu hoạch lại càng cao.

Các ngươi đều là đệ tử của môn ta rèn giũa, nay ta có việc muốn cầu, những đệ tự luyện khí tầng tám trở lên. kẻ nào có thể giúp ta hoàn thàn nhiệm vụ kẻ đó sẽ được lão tổ ta thu làm đồ đệ, lại ban thưởng cho nhiều pháp môn pháp khí, nếu có công cao sẽ được đáp đền, nhược bằng lâm trận bỏ chạy hoặc có ý đồ cho riêng mình tất bị ta tru diệt nguyên thần, thanh lý môn hộ.

Trinh Sảng vừa đọc dứt bên dưới liền vang lên một trận xôn xao:

– Nhận làm đồ đệ

– Ban cho pháp khí

– Rút cuộc là nhiệm vụ gì mà ban thưởng trọng hậu như vậy.

Chưởng môn Bùi Việt lại giơ tay lên một lần nữa, đợi khi tiếng ồn ào lắng xuống lão mới cao giọng:

– Các ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ. Được Phong Linh lão tổ người có tu vi Kết Đan hậu kì thu làm đệ tử là may mắn nhường nào. Thật đúng là dịp may ngàn năm có một

Một tên đệ tử của Triêu Dương Phong to gan lên tiếng:

– Dám hỏi Chưởng môn không biết chúng ta phải làm gì??.

Bùi Việt bước xuống đi giữa đám đệ tử, vừa đi lão vừa nói:

– Ba ngày trước, Phong Linh lão tổ đã phát hiện ra, Hỗn Nguyên Tán, pháp khí tấn công từ thời viễn cổ xuất thế. Hiện nay nó đang ở đâu đó trong Hắc Lâm gần Minh Kiếm Sơn Trang. Người của trang này cũng đang có ý tranh giành bảo vật với chúng ta. Nếu không nhanh tay vài ngày nữa tất sẽ còn nhiều môn phái khác nghe tin kéo tới. Vậy nên lão tổ quyết định sáng ngày mai sẽ lên đường đến Hắc Lâm tranh đoạt bảo vật.

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

– Sáng mai tất cả các đệ tử trên luyện khí kì tầng tám ai tình nguyện đi thì tập trung ở đây. Còn kẻ nào sợ hãi có thể ở lạo. Nhưng ta nhắc lại phần thưởng cho nhiệm vụ này quá hậu hĩnh. Các ngươi đêm nay hãy nghĩ cho kỹ.

Trên đường từ chính điện trở về hắn trầm ngâm suy nghĩ, ta có nên đi không. Nếu đi ta có cơ hội được một vị tiền bối kết đan kỳ nhận làm đệ tử, biết đâu lại có cách khắc phục trở ngại của ta mà không cần đến tụ pháp đơn. Nhưng Bùi Việt đã nói lần này nguy hiểm trùng trùng. Liệu ta có nên liều mạng. Rút cuộc ta nên đi hay là không đi.

Suốt một đêm suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định lên đường. Lão tổ nói đùng, nguy hiểm càng nhiều, thành quả càng cao. Vì Thanh Hương chuyện gì Dương Thanh hắn cũng dám làm.