Chương 20: Chương 20: Tranh giành bảo vật

Nửa canh giờ sau, một bóng người từ dưới hồ nổi lên, bơi vào bờ thở phì phò,

– May mà mình nhanh trí

Thì ra lúc gã kia ném ra đôi phi bạt về phía hắn, vừa mới chạm vào vòng bảo hộ. Biết không chống được hắn đã nhanh trí vờ bị trúng chiêu lăn xuống hồ, rồi bế khí nằm im dưới đó. May cho hắn dưới hồ không có thủy quái và gã kia cũng chẳng phải kẻ đa nghi, nếu không giờ này hắn đâu còn ở đây mà thở nữa, hắn thầm than:

– Nguy hiểm thật.

Hắn phải cẩn thận hơn nữa, nếu không chưa kịp thấy Hỗn Nguyên Tán thì hắn đã bỏ xác trong khu rừng này mất. Hắn vội vàng trèo lên bờ và lẩn vào sau một gốc cây lớn vừa chậm rãi hồi phục pháp lực vừa suy tính đoạn đường tiếp theo. Một lát sau pháp lực đã gần hồi phục, hắn đứng dậy chọn một góc khuất nẻo nhất phi thân lướt tới. Bay chừng nửa canh giờ thì hắn bỗng nhiên lọt vào một khoảng đất trống, đất ở đây không chỉ có màu đen đặc mà còn tỏa ra một cỗ linh khí vô cùng cường đại, giữa khoảng đất là một thân cây kì dị cao chừng ba thước, dưới tán cây là vô số quả, nhưng kì lạ ở chỗ mỗi quả mọc ra lại có một màu khác nhau, nhỏ to cũng không đồng đều. Hắn đang định tiến đến thì bất chợt sợ hại lùi hẳn lại sử dụng một cái thổ thuật nho nhỏ ẩn mình xuống đất, bên cạnh một gốc cây lớn. đồng thời che đi khi tức của bản thân. Hắn vừa phát hiện ra hai luồng tiên lực vô cùng mạnh mẽ đã phát hiện ra nơi này và với một tốc độ vô cùng nhanh chóng tiến tới.

Độ một khắc sau, một bóng người mặc áo bào màu đỏ như lửa tiến đến khoảnh đất, mắt lão sáng ngời ham muốn khi nhìn thấy thân cây kia. Nhưng lão vẫm không dám đến gần. Giống như không muốn làm kinh động nó. Lão dừng lại cách đó một đoạn rồi lôi trong người ra mấy cái truyền âm phù. Niệm mấy câu chú ngữ rồi vung tay phóng đi. Một lát sau một bọn mười một người lần lượt suất hiên. Vừa nhìn thấy bọn này Dương Thanh đã suýt hô lên kinh ngạc. 6 vị áo đỏ và 5 vị áo trắng này chính là Thập nhất trưởng lão của Phong Hỏa môn. Còn lão đạo kia thì hắn có thể đoán được. Không ai khác đó là Hỏa Linh Lão tổ. Một trong hại vị Kết Đan kì duy nhất của Phong Hỏa Môn. Một tên trong đám trưởng lão, tiến lên hỏi:

– Thưa lão tổ, thứ cho đệ tử ngu muôi, phải chăng cái cây lạ kì kia chính là Pháp bảo Hỗn Nguyên Tán.

Hỏa Linh lão tổ gật đầu rồi đáp:

– Chính nó. Các ngươi hãy nhìn tán no tuy giống cây nhưng vẫn giống tán dù hơn. Còn quả của nó rõ ràng chính là châu báu.

Dừng một lát rồi lão nói tiếp.:

– Bảy người các ngươi nhanh chóng bày ra Càn Khôn đại trận vây khốn nó, chỉ chừa lại cửa thoát ở phía nam. Sáu người còn lại chờ hiệu lệnh của ta thì bày Vô Cực trận đồ áp chế sức mạnh của nó. Chúng ta phải nhanh lên ta sợ là Phong Linh huynh không cản đường được lâu đâu.


Ở một góc khác Quan Thiên Tường và một đám đệ tử hạch tâm của lão đang đứng túm tụm một chỗ, trên mặt đầy căm tức hướng ra bên ngoài. Vừa rồi do lão bị bọn người của Phong Linh lão tổ che mắt nên đã bị lọt vào trận pháp vây khốn này. Đây tuy chỉ là một cái Hãm Tiên tiểu trận nho nhỏ, nhưng không biết Phong Hỏa môn đã thêm thắt cái gì vào mà lão phá hoài không được, lão nghiến răng ken két, nguyền rủa:

– Lão khốn Phong Linh, sớm muộn ta cũng phá được trận này mà thôi, nhà ngươi lúc đấy đừng học chạy thoát.


Ở một nơi khác nữa Bạch Thiên Kiều đang dùng toàn lực huy động tiên lực tấn công Phong Linh lão tổ. Bên cạnh hai người bọn đệ tử cũng đamg mở ra một tràng quyết đấu. Phong Linh lão tổ mục đích chính là muốn cầm chân Bạch Thiên Kiều nên lão ta tấn công vô cùng hơi hợt để kéo dài thời gian, nhưng mỗi khi Bạch Thiên Kiều định phản kích mở đường đi thì lão lại quyết tâm chặn đứng,

– Phong Linh lão quái, có giỏi thì hãy đánh một trận tử tế cho lão nương xem nào. Đừng có làm con rùa rút đầu như vậy.

Vừa nói Bạch Thiên Kiều vừa huy động Hỗn Nguyên Kỳ, là một trong những bảo vật ngang hàng với Hỗn Nguyên Tán đánh tới Phong Linh. Thấy đối thủ đã xuất ra bảo vật mạnh mẽ nhất của giáo phái, Phong Linh đâu dám coi thường, lão lập tức vận tiên khí tạo nên một lớp tử quang bao bọc quanh người, đồng thời đưa tay vỗ vào túi trữ vật, một bộ phi đao gồm 8 chiếc màu trắng ngà phóng ra hướng về phía Hỗn Nguyên Kỳ bay tới. Bạch Thiên Kiều thấy vậy thì khẽ cười nhạt, khẽ phất tay một cái, cây Hôn Nguyên Kỳ, lập tức mở lớn gấp đôi tỏa ra linh lực hỗn độn nghiêng trời lệch đất một cái hố không gian hiện ra, trong phút chốc tám thanh phi đao của Phong Linh đã mất liên lạc với lão rồi mất hút trong cái hố không gian đó, lão kinh hãi la lên:

– Nhà ngươi dám phá hủy Đoạn Hồn Đao của ta, vậy chớ trách bần đạo ra tay ác độc.

Bạch Thiên Kiều cười ha hả đáp:

– Ngươi cứ việc giở hết tài nghệ ra, lão nương sẽ tận lực bồi tiếp.


Sau khi bày xong hai loại trận pháp Hỏa Linh lão tổ lập tức phi thân tiến đến gần cái cây kì dị kia, Hỏa Linh khí cuồn cuônn tập trung trên tay lão hướng phía cái cây phóng tới. Nhưng lão vô cùng kinh ngạc vì mới chớp mắt một cái hỏa linh khí của lão đã bị nó hút sạch. Lão lẩm nhẩm:

– Quả nhiên không hổ với danh xưng có thể chứa đựng càn khôn. Nhưng dù ngươi có lợi hại thế nào. Hôm nay ngươi cũng thuộc về ta rồi

Nói đoạn lão lại đi đến. Linh lực cuồn cuộn tập trung nơi tay nắm chặt lấy gốc cây tính nhổ lên, lão còn chưa kịp vui mừng thì cái cây bỗng nhiên hiện nguyên hình thành một cái ô ngũ sắc giãy ra khỏi tay lão tìm đường chạy thoát. Lão vội hô lên:

– Mau khởi động pháp trận.

Càn Khôn đại trận vừa phát động. Hỗn nguyên tán lập tức bị phong bế trong màn hào quang sắc tím của trận pháp. Mấy lần nó định thoát đi nhưng không được. Hỏa Linh cười lớn:

– Ngươi vừa mới khai mở linh trí, chưa thông minh lắm đâu, hãy ngoan ngoãn đi theo ta là hơn.

Hỗn Nguyên Tán dường như nghe hiểu lời lão nói, nó cuống cuống tìm đường thoát, hỗn độn chi lực từ nó phát ra làm rung chuyển một góc pháp trận. Làm nó lung lay như sắp sập. Đúng lúc đó một giọng cười như tiếng chuông bạc từ đâu bay tới. Một giọng nói đầy ma mị vang lên:

– Ha ha ha, hãy để ta giúp đám các ngươi một phen

Một bóng trắng từ trên trời đáp xuống. Chân vừa chạm đất đã vung tay ra một màn linh khí tỏa thành hình bát úp từ trên trời hạ xuống nháy mắt đã phá vỡ Càn Khôn đại trận, vây chặt Hỗn Nguyên Tán vào giữa, bóng trắng lại lẩm nhẩm niệm chú ngữ, miệng không ngừng phun ra tơ vang bao vậy lấy bảo vật. Biết là gặp nguy, Hôn Nguyên Tán vội vã mở bung ra, bao nhiêu châu ngọc trên tán đều phát ra ánh sáng lập lòe, huy động hỗn độn lực đến cực điểm. Bích Mộc Châu, Bích Thủy Châu, Bích Kim Châu, Bích Hỏa Châu, Bích Thổ Châu, Hãm Tiên Châu, Tru Tiên Châu, Diệt Tiên Châu, Lục Tiên Châu, Tuyệt Tiên Châu trên thân nó đồng loạt nhấp nháy mỗi loại châu ngọc được khảm vào đều phát ra một luồng linh khí riêng ý đồ phá vỡ vòng vây của sợi tơ vàng.

Kể thì lâu nhưng mọi việc diễn ra thì nhanh chóng vô cùng, Hỏa Linh lão tổ còn chưa kịp làm gì thì bóng trắng đã phun ra số tơ vàng gấp đôi lúc nãy, quấn chặt lấy Hỗn Nguyên Tán rồi thu nó vào tay. Bóng trắng cười ha hả:

– Quả nhiên vừa thành linh trí, pháp lực chưa khôi phục, không thì khó mà đắc thủ.

Nằm sâu dưới đất, Dương Thanh sợ đến mức hồn phi phách tán, bao nhiêu chỗ không chọn hắn lại đâm đầu vào hiểm địa này, hắn rất lo sợ sẽ bị người diệt sát. Hắn cực điểm che giấu khí tức nằm im không cục cựa. Trong đầu xoay chuyển tìm kế an toàn để rời khỏi chỗ này.