Chương 7: Chương 7: Khí số chưa tận

Mặt hắn nóng ran lên sau cái tát vừa rồi. Tức là hắn vẫn đang hoàn toàn tỉnh táo. Mức nước đang hạ xuống rất nhanh, hắn vội vã xốc lại tinh thần chạy tới nơi có cái xoáy nước nho nhỏ phía xa. Hắn dùng cả hai tay mà bới, mà nhặt từng khúc xương người vứt qua một bên. Từng bộ đạo bào rách nát rồi cả những cái xác chỉ còn một chút thịt. Mặc kệ mùi hôi thối bốc lên. Lúc này mạng sống là quan trong nhất. Nửa canh giờ sau. Hắn đã dọn được cái xác khô cuối cùng ra khỏi chỗ đó, và hắn vui mừng cười ha hả, nhảy cẫng lên. Mặc kệ tay chân vẫn còn đau nhức. Phía này có một thông đạo vừa một người chui lọt. Trước kia do những cái xác và quần áo che lấp. Giờ đây lộ ra dưới dòng nước đang ngày một thấp đi. Cái lỗ tròn một cách bất bình thường và vô cùng nhẵn nhụi. Như thể do con người tạo nên. Nhưng giờ này hắn không quan tâm nhiều đến vậy. Hắn vội vã vặt hết số nấm còn lại nhét vào mồm nhai ngấu nghiến rồi sau đó vòng hai tay thi lễ với đống xương khô lẩm nhẩm:

– Nhờ các vị phù hộ. Nếu hôm nay Dương Thanh ta thoát được khỏi đây. Ta thề với trời nhất định sẽ trả thù cho các vị.

Vái lậy xong hắn tiến về phía cái lỗ tròn kia. Dùng cả tay và chân bò về phía trước. Thông đạo này tròn một cách lạ kỳ đường kính giống nhau như một. Vừa bò đến hắn vừa nghĩ đây chắc chắn là do ai đó tạo ra nếu không nó đã khôg hoàn hảo thế này. Hắn chợt ngưng lại. Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu hắn. Đường hầm này dẫn đến đâu. Hay lại dẫn đến nhà của bọn giết người kia. Lẽ nào hắn lại một lần nữa đâm đầu vào chỗ chết, nhưng rồi hắn lại nghĩ đằng nào mà chẳng chết cứ ra khỏi đây biết đâu lại có sinh cơ. Hắn hăm hở bò về phía trước. Chừng 2 khắc sau hắn đã thấy đường ra. Vừa nhìn thấy một chút ánh sáng le lói bao nhiêu đói khát mệt mỏi trên người hắn đều bay hết. Hắn vội vã lao tới nhưng khi vừa thò đầu ra khỏi đường hầm, hắn vội vã kêu lên một tiếng nho nhỏ rồi rụt đầu trở lại. Hắn sợ hãi thở hổn hà hổn hển dường như hắn vẫn chưa tin vào mắt của mình. Hắn nhẹ nhàng thò đầu ra một lần nữa. Phía dưới cách hắn khoảng ba trượng là một con mối đang nằm đó. Nhưng con mối này to gấp một trăm lần con mối bình thường với cặp hàm sắc nhọn. Và một cặp cánh trong suốt trên lưng. Có vẻ như nó vẫn chưa nhận ra sự có mặt của hắn.

– Bây giờ phải làm sao.

Quay lại, hay đi ra ngoài qua cái hang này. Hắn lờ mờ suy đoán rằng. Con mối khổng lồ này sống ở đây, vì nguyên nhân nào đó mà nó đã đào được cái hang này để ăn xác thối phía kia. Hắn rùng mình không dám nghĩ đến điều xảy ra sau khi con mối tinh bày phát hiện ra mình. Hắn ngước nhìn lối thoát phía bên kia và thầm tính toán xem có khả năng thoát ra trước khi con mối tinh này đuổi kịp không, hắn lẩm nhẩm:

– Liều

Dứt lời hắn vội vã tụt xuống rồi lao vụt về phía cửa hang, con mối vẫn không nhúc nhích, hắn mừng rỡ gia tăng tốc độ nhanh hơn. Chỉ còn vài bước nữa là thoát thì chân hắn mắc vào một bộ xương trên nền đất làm hắn ngã bổ xoài. Chết rồi, số Dương Thanh ta đến đây là hết rồi. Hắn nhắm tịt hai mắt chờ cái chết đến.


Đã qua một hồi lâu nhưng không thấy có động tĩnh gì. Hắn ngạc nhiên mở choàng mắt ra. Con mối tinh vẫn bất động ở góc đó. Lấy lại bình tĩnh hắn lồm cồm bò dậy, nhìn ngó trước sau rồi chạy thục mạng ra khỏi hang, hắn chạy một đoạn thật xa mới dám dừng lại chống tay vào đầu gối thở hổn hển. Vậy là thoát một kiếp nạn rồi. Hắn nằm luôn ra bãi cỏ hít thật sâu một hơi khi trời. Đúng là ông trời có mắt.

Thanh Lương quán là một đạo quán tồi tàn nằm ở cửa biển Thần Phù cả đạo quan chỉ có hai người một già một trẻ. Ngày hôm nay vị đạo sỹ già có việc phải vào huyện thành nên đi từ sớm. Cửa vừa mở ra ông đã thấy một người nằm trước cửa quan thoi thóp thở. Trên tay còn nắm chặt miếng ngọc màu xanh biếc. Ông vội cúi xuống, sau khi xem rõ miếng ngọc ông vội vã hét lớn vào trong:

– Thanh Linh mau, mau đưa người này vào, đồng thời báo cho phu nhân.

Dương Thanh nghe thấy vậy thì cố gắng cất đầu lên định cám ơn nhưng câu nói chưa kịp bật ra thì đã thiếp đi, sau đó hắn lâm vào mê man không còn biết gì nữa.