Chương 8: Chương 8: Gặp lại

Mặt trời đã lên được ba con sào. Từng tia nắng lấp lánh chiếu soi xuống vùng sông nước Tống Sơn. Khung cảnh từ phía xa nhìn lại lấp lánh như một dải lụa vàng đang phủ trên nền đất.

Trong một căn phòng tồi tàn của Thanh Lương quán một tiếng hét sợ hãi vang lên. Một gã thanh niên ngồi bật dậy, mở trừng đôi mắt vô cùng hốt hoảng nhìn ngó quanh quất. Một giọng vui mừng cất lên.

– Công tử tỉnh rồi sao, để ta đi báo với tiểu thư.

Người đàn ông vội vã kéo chăn lên cho hắn rồi chạy ra khỏi phòng. Còn lại một mình hắn đưa mắt đánh giá căn phòng. Hắn đang nằm trên chiếc giường tre nhỏ, ngoài chiếc giường trong phòng chỏ có một bộ bàn ghế nhỏ và một bình trà mà thôi. Đang miên man suy nghĩ thì hắn nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy đến nơi này, mang theo một giọng nói êm tai truyền tới.

– Dương huynh. Huynh đã tỉnh rôi. May quá

Dương Thanh đã nhận ra thiếu nữ mà mình đã gặp tại hội hoa kia, hắn vôi vã trả lời:

– Đa tạ nàng đã cứu ta,

– Huynh nói gì vậy. Nếu không phải tạo huynh đến đây tìm muội thì sao huynh lại bị thế này

Rồi nàng lại hỏi tiếp:

– Nhưng có chuyện gì xảy ra với huynh vậy?.

Hắn suy nghĩ một lát rồi kể lại chuyện xảy ra từ đầu chuyến đi đến giờ, nhưng hắn giấu chuyện khách điếm kia và con mối tinh nọ. Hắn chỉ kê cho Thanh Hương là mình không may trên đường gặp cướp mà thôi. Nghe xong câu chuyện Thanh Hương tức giận vô cùng, nàng nói với hắn:

– Hừ, nếu để muội gặp bọn chúng nhất định bọn chúng sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Hắn bật cười trước dáng vẻ phồng mang trợn mắt của nàng, không hiểu sao hắn cảm thấy nàng tức giận thì trông nàng càng đẹp. Thấy hắn cứ nhìn mình không chớp. Đôi má của Thanh Hương dần dần chuyển thành màu đỏ, nàng vội chạy vụt ra khỏi phòng:

– Huynh hãy nghỉ ngơi đi.

Hắn bật cười, lúc xấu hổ nàng cũng đẹp nữa. Quả thật là siêu phàm thoát tục, thanh tú mỹ lệ.


Không biết Thanh Lương quán cho hắn uống thuốc gì mà chỉ sau một đêm hắn đã hoàn toàn khỏe lại, hắn có cảm giác so với trước kia hắn còn khỏe hơn. Cả người tràn đầy sức mạnh. Thanh Hương ngỏ ý muốn mời hắn đến nhà mình để cám ơn hắn ngày nọ đã ra tay cứu nàng. Cả hai lên một con thuyền lớn ra biển. Hắn đã để ý mấy lần con thuyền này không hề có buồm, cũng không hề có người chèo lái vậy mà vẫn lướt đi trên mặt nước rất nhanh, hắn lấy làm lạ nhưng cũng không hề hỏi nàng. Truyện do P.v.Huy viết

Chưa đầy một canh giờ sau. Phía xa đã hiện lên một hòn đảo lớn, từ xa nhìn lại cả hòn đào được bao bọc bởi mây lành ngũ sắc, hoa thơm cỏ lạ khắp nơi. Đặt chân lên đảo Thanh Hương nói với hắn:

– Nhà Muội ở trên Cô Sơn tiên đảo này

Hắn nhìn ngọn núi duy nhất cao không nhìn thấy đỉnh kia rồi gật đầu. Hắn hiểu tại sao nơi đây lại gọi là cô sơn đảo. Hắn đi theo nàng vào núi, hai bên đường đi hắn nhìn không chớp mắt những thứ hoa thơm cỏ lạ, những thác nước, những cảnh vật xung quanh. Thật là một nơi bồng lai tiên cảnh. Qua một góc khuất hắn ngạc nhiên đến nỗi không khép miệng vào được. Phía trước mặt hắn là một cung điện nguy nga vô cùng, tầng tầng lầu gác đan xem ẩn hiện trên sườn núi. Các bức tường các cây cột đều được giát đầy châu ngọc. Sân được lát bằng gạch vàng. Các loại cây xung quanh đều tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Dương Thanh còn đang ngây ngất, tưởng mình đang mơ thì Thanh Hương đã bảo hắn:

– Chúng ta đi, bái kiến bà bà của muội.

– Được. Được

Hắn gật đầu trong vô thức. Hai người đi qua một cánh cổng khổng lồ hai bên có hai bức tượng chiến thần đứng gác trên cổng có ba chữ lớn bằng vàng ghi rằng “Thần vũ môn”. Sau cánh cổng này là một bình đài bằng đá nhô ra miệng vực. Phía bên kia bình đài là một thác nước trắng xóa đổ từ trên cao có đến trăm trượng xuống cái hồ bên dưới. Thấy lạ hắn hỏi nàng:

– Chúng ta làm sao sang bên kia được.

Thanh Hương bảo hắn đợi một lát, rồi nàng đi đến cái trụ ở giữa bình đài, đặt bàn tay của mình lên đó. Cái trụ ngọc lập tức phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ rồi tụt vào lòng đất. Những tiếng lách cách của cơ quan chuyển động vang lên. Hắn căng mắt ra để nhìn, bên kia thác nước bốn khối đá khổng lồ từ dưới đáy sông nhô lên chắn ngang dòng thác. Nước ngừng chảy để lỗ ra môt cánh cửa khác phía bên kia thác nước từ trong cánh cửa, một cây cầu đá từ từ bay ra nhập với bình đài bên này thành một cây cầu hoàn chỉnh. Hắn há hốc miệng, cây cầu này toàn bộ đều làm bằng một loại ngọc quý nào đó, không ngớt tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Vừa đặt chân lên cầu nàng vừa giải thích trước vẻ ngốc trệ của hắn.

– Ông nội của muội vốn yêu thích cách chế tạo cơ quan từ nhỏ, nên khi định cư ở đây. Ông đã xây nên cây cầu này. Cái trụ ngọc kia hai đầu đều có, và nó chỉ nhận người có huyết thống giống ông mà thôi. Tức là người ngoài không thể mở được.

Hắn vừa sờ mó cây cầu vừa tán thưởng:

– Thật là xảo đoạt thiên công. Ông củ muội quả thật là kỳ tài ngàn năm có một.

Đi hết cây cầu ngọc, trước mắt họ xuất hiện một đường hầm xuyên qua vách đá. Được thắp sáng bằng cách gắn các viên bảo thạch lên tường. Hắn thầm đánh giá với sinh cơ này. Ngay cả Hoàng Đế cũng không làm nổi. Không biết vị ở chốn này là ai. Hai người đi hết đường hầm thì đứng trước một cái sân gạch khổng lồ. Những viên gạch đều lấp lánh ánh vàng hết sân gạch là một con sông nhỏ bao quanh tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Hắn ngước mặt đọc ba chữ thật to gắn ngoài cửa:

– Cung Quỳnh Hư.

Hắn lắp bắp quay lại hỏi nàng:

– Cung điện ư. Hay.. hay nàng là hoàng thân quốc thích.

Thanh Hương cười ngất:

– Tất nhiên không phải rồi. Cái danh đó cho muội cũng không cần đâu. Chúng ta vào thôi.

Thanh Hương dẫn hắn đi vòng vèo trong Quỳnh Hư cung. Đâu đâu cũng toát lên một vẻ siêu phàm thoát tục. Đến một tòa lầu bát giác ở phía nam khuôn viên này Thanh Hương bảo:

– Huynh ngồi đầy đợi muội nha. Muội đi mời bà tới

Hắn gật đầu rồi bước vào, trên tấm biển có ghi ba chữ, ” Giao Quang Các”.

Một lát sau hắn thấy một vị phu nhân khoan thai đi tới, phía sau bà là Thanh Hương đang tinh nghịch nháy mắt với hắn sau nữa là mười bốn người bẩy nam, bảy nữ cung kính theo sau. Hắn vội đứng lên vòng tàu thi lễ:

– Tại hạ Dương Thanh, trấn Tế Giang xin có lời chào Phu nhân.

Mỹ phụ gật đầu rồi bảo hắn:

– Không cần đa lễ. Công tử cứ tự nhiên như ở nhà.

Mỹ phụ tiến tới một chiếc giường thất bảo ở giữa điện và ngồi xuống đó. Rồi phất tay bảo hắn ngồi xuống. Người hầu vội dâng trà lên. Hắn ngửi qua thì quả thật là hương thơm ngào ngạt. Uống vào cảm thấy tinh thần thoải mái vô cùng.

Bấy giờ mỹ phụ mới lên tiếng:

– Công tử bấy lâu đã thỏa chí bình sinh ngao du đó đây, hẳn đã từng nghe qua Cô Sơn Tiên đảo

Hắn vội đáp:

– Xin thứ lỗi cho tại hạ kiến văn cô lậu. Cô sơn tiên đảo này. Quả thật tại hạ đến nay mới biết.