Chương 11: Chương 11

Xe linh năng chạy êm ả trên đường được một lát thì bỗng nhiên cả người cô bé nhảy dựng lên, đâm thẳng vào mui xe.

Trương Hiên và Lý Tu đều giật nảy mình, bọn họ vội vàng bảo vệ Tống Nhất, biểu cảm cũng trở nên căng thẳng: “Sao thế?”
Một hồi lâu sau Tống Nhất vẫn không nói chuyện.

Cô không phải là loại người dễ bị giật mình, nhất là trong tình huống như vậy, càng không thích để lộ cảm xúc thật sự của mình cho người khác biết.

Nhưng lần này cô không nhịn được.

Bởi vì thông qua linh võng, cô đã thấy rõ mình đang ở đâu, cũng biết tại sao nơi này lại kỳ lạ đến vậy.

Không phải cô đột nhiên đến một nơi đặc thù nào đó ở giới tu tiên, mà cô đã không còn ở giới tu tiên ban đầu.

Cô xuyên đến vạn vạn năm sau, thời đại này gọi là kỷ nguyên tu tiên mới, hiện tại là năm 5012 của kỷ nguyên tu tiên mới.

Trước khi bắt đầu kỷ nguyên tu tiên mới, giới tu tiên từng có một thời kỳ tăm tối, được gọi là kiếp nạn văn minh, suýt nữa toàn bộ giới tu tiên đã bị hủy diệt.

Thời đại mà trước đây Tống Nhất sinh sống được gọi là kỷ nguyên tu tiên cũ.

Tuy cô độ kiếp thất bại, biến thành tro bụi, nhưng dù sao cũng là nhân vật truyền kỳ của thời đại đó, vẫn có vài câu lưu truyền đến ngày nay.

Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, hào quang của thiên tài sẽ dần phai nhạt theo thời gian, giới tu tiên chưa bao giờ thiếu thiên tài, chưa kể sau cô còn xuất hiện nhiều nhân vật truyền kỳ hơn.

Thời kỳ hỗn độn tạo nên truyền kỳ.

Những nhân vật đã chấm dứt thời kỳ tăm tối, đẩy giới tu tiên đến kỷ nguyên mới kia mới là truyền kỳ trong giới tu tiên hiện đại (Cũng là trọng điểm thi cử, nhưng bây giờ Tống Nhất vẫn chưa biết).

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, những vật phẩm, kiến trúc và kết cấu thường thấy của giới tu tiên đều có thay đổi, đây là chuyện rất bình thường.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, có một đứa trẻ trùng họ trùng tên cũng là chuyện rất bình thường, sẽ không ai liên hệ cô với Tống Nhất đạo quân đã từng lừng lẫy một thời, cho dù bọn họ có tư chất căn cốt giống nhau.

Giới tu tiên hiện nay có bốn khu dân cư lớn do con người đặt nền móng, cũng được gọi là bốn châu lớn.

Mỗi châu đều thiết lập Bộ Giáo dục, Ủy ban quản lý và giám sát tông môn, Bộ Bảo vệ thành phố, dưới trướng ba cơ quan này còn có những cơ quan chức năng to nhỏ khác nhau.

Vân Thành nơi Tống Nhất đang sống là một thành phố thuộc Đông châu.

Cô không ngờ rằng, sau khi độ kiếp thất bại, cô lại được tiếp diễn sinh mệnh ở thế giới hoàn toàn mới này.

Nếu như không có thức hải vỡ vụn và tâm ma còn sót lại, có lẽ Tống Nhất sẽ cảm thấy những gì mà cô từng trải qua chỉ là một giấc mơ hão huyền.

Có lẽ cô chỉ là một đứa trẻ ở kỷ nguyên tu tiên mới, do một cơ hội tình cờ nào đó mà mơ thấy một cuộc đời lấy Tống Nhất đạo quân ở kỷ nguyên tu chân cũ làm nhân vật chính.

Nhưng dù là thức hải hay là tâm ma, tất cả đều đang nhắc nhở Tống Nhất: Những gì mà cô trải qua đều là thật.

“Liệu có phải là di chứng của mất trí nhớ không? Tình hình của cô bé không bình thường cho lắm, hay là chúng ta mang cô bé trở về cho y tu khám lại đi.


Trương Hiên bàn bạc với Lý Tu.

Bọn họ đã xác nhận trên đường không có nguy hiểm, không có tập kích, biểu hiện bề ngoài của Tống Nhất cũng không có vấn đề gì, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là y tu chuyên chữa bệnh, không nhìn ra một số loại bệnh cũng là chuyện rất bình thường.


Nghe thấy giọng nói của bọn họ, Tống Nhất lấy lại tinh thần, vội nói: “Cháu không sao, vừa rồi hình như là thoáng nhớ ra chuyện gì đó nên nhất thời quá kích động thôi.


Trương Hiên quơ tay ở trước mặt cô, xác định ánh mắt của cô đã linh động, không còn thất thần nữa.