Chương 13: Chương 13

Tống Nhất nghiêm túc gật đầu, bây giờ cô đã hiểu đại khái rằng Lý Tu và Trương Hiên không phải người xấu: “Cháu sẽ báo đáp hai chú.”
Ít nhất tạm thời chưa thấy bọn họ có ác ý gì.
Lòng người dễ thay đổi, Tống Nhất không ôm hy vọng về quan hệ giữa người với người.

Nhưng cô có một nguyên tắc, có thù phải trả, có ơn phải đền.
Nếu như sau này bọn họ muốn gây bất lợi cho cô, cô cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng món nợ nào nên trả thì cô vẫn sẽ trả hết.
“Ha ha, cháu sống tốt chính là báo đáp bọn chú rồi.” Bọn họ xoa đầu Tống Nhất.
Tống Nhất cụp mắt, cô không thích bị xoa đầu, nhưng bây giờ có thể làm thế nào được?
Đương nhiên là chịu đựng thôi.
Lý Tu và Trương Hiên dẫn cô xuống xe, đã có giáo viên đời sống chờ sẵn ở đó.
Đúng lúc này, Tống Nhất nghe thấy trong trường học truyền đến tiếng gào khóc: “Em không muốn đi học! Em không muốn tu tiên! Em muốn về nhà!”
Tống Nhất: ???

Đã nói là mang lòng cảm kích cố gắng tu luyện cơ mà?
Tiếng khóc ở trong đó quá mức bi thương, khiến cho Tống Nhất đã từng chứng kiến không ít chuyện đen tối không khỏi sinh ra rất nhiều liên tưởng không tốt.
Chế độ giáo dục bắt buộc, toàn dân tu tiên, nghe thì rất tốt đẹp nhưng trong đó ẩn chứa những điều tăm tối gì cũng khó nói lắm…
Nếu như trường tiểu học tu tiên này thật sự là một nơi tốt đẹp, người ở bên trong có cần khóc thảm thiết như vậy không?
Chỉ tiếc là cô bị ba tu sĩ vây quanh, chắc chắn chạy không thoát được.

Mặc kệ phía trước là đầm rồng hang hổ gì, cô đều phải xông vào một lần.
Tống Nhất siết chặt nắm đấm, trường học tu tiên này vốn không phải là một nơi tốt như linh võng nói, trái lại còn phù hợp với nhận thức của cô hơn.

Để mỗi đứa trẻ đều phải tiếp nhận nền giáo dục tu tiên, ai biết bọn họ có âm mưu gì?
Chẳng có bánh nào từ trên trời rơi xuống cả, lợi ích tự dưng mà có, tất nhiên sẽ phải trả giá đắt.
Cũng không biết cái giá này là gì…
Ba tu sĩ nghe thấy tiếng khóc thì sắc mặt lập tức đông cứng, vội vàng nhìn biểu cảm của Tống Nhất.
Bọn họ biết rõ trẻ con mới nhập học như Tống Nhất là khó giải quyết nhất.

Một đứa trẻ khóc lóc đòi về nhà sẽ có thể khiến cho những đứa trẻ khác khóc theo.
May mà Tống Nhất không khóc, cũng không đòi về nhà, chỉ là sắc mặt căng cứng, vừa nhìn là biết vẫn bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc.
Giáo viên đời sống ngồi xổm xuống nhìn thẳng với cô: “Bạn Tống Nhất phải không? Đừng sợ, vừa tới trường học, có thể sẽ có nhiều điểm khác với trước đây, em sẽ cảm thấy không quen.

Nhưng mấy ngày nữa em sẽ phát hiện nơi này giống như nhà của em vậy.”
Nhà?
Ha, người tu tiên vốn nên cắt đứt mọi trần duyên, một lòng vì bản thân.

Nếu như có người đột nhiên bấu víu quan hệ với bạn, thường sẽ là đào sẵn hố cho bạn nhảy xuống.
Cô từng coi sư phụ như cha, coi các sư huynh sư tỷ như anh chị em.
Sư phụ là hạng người gì đã không cần nhiều lời, các sư huynh sư tỷ cũng chẳng có một ai hiền lành, bọn họ ghen ghét thiên phú của cô, ghen ghét vì cô được sư phụ đối xử đặc biệt, bề ngoài thì nói cười vui vẻ với cô, nhưng lại âm thầm ngáng chân cô, ra tay tàn nhẫn với cô không ít lần.
Khi đó cô thật ngây thơ, người khác đối xử tốt với cô một chút, cô đã coi là thật, chỉ hận không thể moi hết tim phổi.

Sau khi tỉnh táo lại, cô biết chỉ móc tim móc phổi thôi không đủ, ép khô mỗi một sợi linh hồn của cô để làm bạn đạp cho bọn còn tạm được.
Bây giờ cô cũng không phải là trẻ con thật sự, sẽ không bị một chút ơn huệ nhỏ thu mua giống như trước đây nữa.
Tống Nhất nở một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa hiểu chuyện rồi nói: “Cảm ơn cô, em hiểu mà.”
Lý Tu và Trương Hiên chỉ vào lệnh bài thân phận của cô, bảo cô có việc cứ liên hệ, sau đó bèn vẫy tay tạm biệt cô.