Tống Nhất quan sát sắc mặt của cô bé, sau đó nói: “Tớ cũng không có ý tưởng khác.”
Cô không chắc chắn đứa trẻ này thật sự chỉ muốn nhìn người khác bật cười hay là không muốn tin tưởng cô, vì vậy mới không nói hết mọi chuyện với cô.
Mặc kệ ra sao, cô đều phải cẩn thận, kẻo lại trở thành đối tượng của những trò đùa dai.
Đang suy nghĩ thì Lý Văn Văn đã bắt đầu lục tìm vòng tay trữ vật của cô bé: “Cậu có ăn cái này không? Còn cái này nữa…!Cho cậu hết đó.”
Cô bé lấy ra không ít linh quả, hào phóng đưa cho Tống Nhất.
Nhìn thấy linh quả có linh khí nồng đậm, Tống Nhất khó hiểu: “Chẳng phải cái này rất quý giá hay sao? Cho tớ?”
Chỉ một quả vui vẻ lúc nãy mà Lý Văn Văn còn trân trọng như vậy, rõ ràng những thứ này còn quý giá hơn, lại đột nhiên muốn cho cô, là có ý đồ gì ư?
Vu oan hãm hại cô trộm đồ?
“Thường thôi, chỉ là linh quả bình thường, chỗ tớ còn nhiều lắm.”
“Nhưng linh khí của những “Linh quả bình thường” này chẳng phải còn nhiều hơn quả vui vẻ lúc nãy hay sao?”
“Linh khí quan trọng gì đâu.
quả vui vẻ ăn ngon như vậy, lại không mua được, thế nên mới quý đó.
Còn những quả này có vị rất bình thường, lại không thú vị, chẳng có gì hiếm lạ.”
Tống Nhất: “…”
Lần đầu tiên cô nghe nói có người đánh giá giá trị của một loại linh quả bằng việc nó có ngon hay không.
Người tu tiên chưa bao giờ để ý đến h@m muốn ăn uống, nếu không cũng sẽ không ích cốc tu hành.
Lý Văn Văn lén nhét một đống quả đắng xanh mơn mởn vào trong tay Tống Nhất.
Tống Nhất mặt không đổi sắc lựa quả đắng ra, cô không nhận ra loại linh thực này, nhưng lại có thể cảm nhận được làn sóng linh khí của thứ này là mạnh nhất: “Cái này chắc không phải cho tớ đâu đúng không?”
Sắc mặt của Lý Văn Văn bỗng trở nên đau khổ: “A Nhất tốt, cậu ăn nó giúp tớ đi.
Cái này đắng lắm, ăn xong miệng toàn vị đắng, mẹ tớ còn bắt tớ ăn mỗi ngày.”
“Người tu tiên không thể đắm chìm trong việc hưởng thụ niềm vui, ham mê những thứ bên ngoài, tập trung vào đại đạo mới là quan trọng nhất.” Tống Nhất nhắc nhở cô bé.
Cô không biết ai đã rót những quan niệm kỳ lạ cho Lý Văn Văn, nhưng nếu đã có duyên thì cô cũng không ngại nhắc nhở vài câu.
Lý Văn Văn trợn to hai mắt: “A Nhất, sao cậu nói chuyện giống hệt như mấy tu sĩ khổ tu kỳ cục kia vậy? Tớ nói với cậu nè, cậu đừng có bị lừa, cậu phải ăn ngon uống ngon, sống thật vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Thảo nào cậu còn chẳng cười.
Tớ từng trải nhiều, cậu phải nghe lời tớ.”
Tống Nhất: ?
Rốt cuộc là ai nhắc nhở ai?
Một đứa bé tự xưng trải đời ở trước mặt cô?
Lý Văn Văn thấy cô có vẻ không phục, bèn gật gù đắc ý nói: “Cậu còn không biết quả vui vẻ.”
“Được, không tính quả vui vẻ nữa.
Cậu chơi “Tiên nữ thay đồ” đến cấp mấy rồi?” Lý Văn Văn thật lòng muốn so với cô một lần.
“Tiên nữ thay đồ là gì?”
“…!Không thể nào! Cậu thảm thế! Ngay cả trò chơi thú vị như vậy mà cũng chưa từng chơi.” Lý Văn Văn lại lục bài tập mà hôm nay giáo viên giao ra: “Vậy cậu có biết làm những bài tập này không?”
Tống Nhất xem thử đề bài:
1.
Xem hết phim tài liệu “Kỷ nguyên tu tiên mới”, em có cảm nhận gì? (Không ít hơn 500 chữ)
2.
Có hai chiếc xe linh năng đi ngược chiều nhau từ hai nơi Giáp và Ất, vận tốc của mỗi chiếc xe linh năng là 200 km một giờ, ba giờ sau hai xe gặp nhau…
Nhìn thấy ánh mắt lơ mơ của Tống Nhất, Lý Văn Văn đã hiểu hết: Đây là một học sinh dốt còn dốt hơn cả cô bé.
Lý Văn Văn thở dài vỗ bả vai Tống Nhất và nói: “Ngày tháng cực khổ còn ở phía sau, cậu cũng đừng so với tớ nữa.”
“Ủa chứ, không phải chúng ta học tu tiên à? Học cái này làm gì?”
Tống Nhất thề với thân phận của một đại lão Độ Kiếp Kỳ, tu luyện không cần cái này.