Chương 4: Chương 4

Đây không phải là một địa danh đặc biệt, trước đây cô đã từng đi qua mấy nơi gọi là Vân thành, nhưng rất hiển nhiên là không có “Vân thành” nào có thể đặt dấu bằng với nơi mà bây giờ cô đang ở.
Mà điều khiến hai tu sĩ này ngạc nhiên cũng là việc cô vừa được đăng ký chứ không phải ngạc nhiên vì tên của cô.
Có lẽ sẽ không ai cảm thấy một cô bé không có tu vi và Tống Nhất đạo quân tiếng tăm lừng lẫy là cùng một người đâu.
Tống Nhất hơi yên tâm một chút, chỉ thấy hai người bưng trà nước và đồ ăn tới cho cô: “Bạn nhỏ Tống Nhất, trước khi gặp bọn chú đã xảy ra chuyện gì, cháu còn nhớ không?”
Tống Nhất mê mang lắc đầu: “Cháu không nhớ gì cả, cháu vừa mở mắt đã xuất hiện ở nơi mà các chú phát hiện cháu.

Cháu cảm thấy tất cả những thứ ở đây đều rất xa lạ.”
Bọn họ vội vàng an ủi cô: “Đừng lo lắng, tình huống này cũng có.

Chắc là trước đây cháu sống ở trong một bí cảnh đặc biệt nào đó, không có mạng lưới liên lạc, cũng sẽ không bị bia thiên mệnh lấy được tin tức, do tình cờ lại bị thả tới đây.”

Ở giới tu tiên không thiếu cơ duyên, còn cơ duyên này đại diện cho chuyện tốt hay chuyện xấu thì chưa chắc được.
Làm việc ở Cục Cảnh sát lâu, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể gặp được, thật ra trường hợp của Tống Nhất không tính là gì.
Lúc này, ngay cả dẫn khí vào cơ thể cũng không làm được nên bụng của Tống Nhất đã bắt đầu kêu cọt cọt.
“Cháu ăn chút đồ, uống chút nước trước đi.” Bọn họ đẩy đ ĩa về phía trước.
Tống Nhất lặng lẽ kiểm tra một chút, sau khi xác nhận đây là thức ăn bình thường không có linh khí bèn nói một tiếng cảm ơn, sau đó bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Đã rất lâu rồi cô không ăn gì, gần như đã quên mất ăn cơm là cảm giác như thế nào.
Hóa ra thức ăn phàm trần lại ngon đến như vậy ư?
Hai người mỉm cười nhìn cô ăn, bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút đói bụng, chắc là tông môn ẩm thực như Linh Thiện Môn rất sẵn lòng mời cô đi làm truyền hình ăn uống.
Sẽ không có ai ghét đứa trẻ ngoan ngoãn.
Suốt dọc đường Tống Nhất đều khiến người ta cảm thấy bớt lo, tướng ăn lại đáng yêu, thật sự rất khiến người khác yêu thích.
Đúng lúc này, có người gọi bọn họ: “Tiểu Trương, Tiểu Lý, tới đăng ký một cái.”
“Cháu cứ ăn trước đi, bọn chú còn có chút công việc cần xử lý, sẽ quay lại ngay thôi.”
Nhìn hai người rời đi, khóe miệng của Tống Nhất “ngoan ngoãn” hơi nhếch lên một chút.
Mà trong tay cô xuất hiện một tấm lệnh bài, là thứ cô vừa mò được từ chỗ của tu sĩ họ Trương.
Quả thật cô không có tu vi, nhưng trước khi bái nhập sư môn thì cô là một đứa ăn mày, vì sinh tồn, cô đã thành thạo mánh khóe nhỏ này từ lâu rồi.
Sau đó trở thành người tu tiên, Tống Nhất phát hiện loại kỹ năng này vẫn còn hữu dụng, thậm chí có thể cứu mạng cô vào những lúc then chốt, thế nên cô bèn tiếp tục cải tiến và tu luyện.

Nếu như linh lực có biến động, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nhưng mấu chốt trong phương pháp của cô lại là không cần linh lực.
Hai người này đều không bỏ lệnh bài thân phận vào trong túi trữ vật, chỉ cất bừa ở trong túi, Tống Nhất không trộm của bọn họ thì trộm của ai?
Đương nhiên, trộm đồ của tu sĩ cấp cao vốn nên cẩn thận, nếu không có thể bị phát hiện.

Chắc hẳn hai người cũng không ngờ rằng một đứa bé không có chút tu vi nào lại to gan như vậy, lơ là đề phòng nên cô đã thành công.
Bọn họ dùng cái này để quét xe linh năng công cộng, hơn nữa thỉnh thoảng còn lấy ra xem thử như thể đây là đồ vật rất quan trọng.
Tống Nhất cần nhiều tin tức hơn, cô nóng lòng muốn bắt đầu nghiên cứu lệnh bài thân phận này.
Một phần chất liệu của lệnh bài cũng là ngọc bích linh tinh, có phần giống với bộ óc linh tinh vừa rồi.

Nhưng nó phát sáng rực rỡ, nhắc nhở Tống Nhất: Mở khóa linh lực thất bại, mời thử lại.
Đáng ghét, lại còn có dấu linh lực.

Cô lấy nó đi thử những đồ vật mà lúc nãy Trương Hiên đã quét, toàn toàn không có phản ứng.

Xem ra không mở khóa thì sẽ không thể sử dụng được nó.
Cô định mở cái thứ này ra để nghiên cứu thử xem.
Một bên khác, Trương Hiên sờ túi thì phát hiện lệnh bài thân phận của mình đã biến mất.
“Lệnh bài mà cũng mất được? Cậu được lắm.” Lý Tu chế nhạo.
“Chắc là để quên ở đâu rồi, không thể mất được, cậu gọi điện cho tôi thử xem.”
Lệnh bài thân phận trên tay Tống Nhất đột nhiên phát sáng, còn phát ra tiếng nhạc.