Tống Nhất giật nảy mình, suýt nữa đã đập luôn lệnh bài: Nhất định phải nghĩ cách để nó im miệng! Nếu không cô sẽ bị lộ mất!
Nhưng trước khi cô ra tay thì cô đã nhìn thấy Trương Hiên và Lý Tu lần theo tiếng chuông đi tới.
Tống Nhất lập tức bình tĩnh lại, ngoan ngoãn trả lại lệnh bài thân phận, cô cúi đầu, trong đầu đang nhanh chóng xoay chuyển: Nên đối phó với nguy cơ trước mắt như thế nào?
Nhưng Trương Hiên và Lý Tu lại không nghi ngờ cô, bản thân Trương Hiên cũng cảm thấy là do anh ta vứt bừa bãi, trùng hợp làm rơi điện thoại ở bên cạnh cô bé.
Nhìn ra sự căng thẳng của cô, Trương Hiên bèn cười nói: “Cám ơn cháu đã giúp chú bảo quản lệnh bài.”
Hở? Vậy cũng được à?
Tống Nhất cảm thấy có chút khó mà tin nổi, qua cửa dễ như vậy sao?
Cô tưởng rằng hai người sẽ trực tiếp tra hỏi cô một trận chứ.
Sự thân thiện của bọn họ khiến Tống Nhất càng cảnh giác hơn: Chưa hỏi gì đã bào chữa cho cô, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cũng có thể là do bọn họ cảm thấy dù sao cô cũng sẽ là một người chết, không cần thiết phải so đo với người chết, xem như cho cô một “Cái chết tử tế”.
Bởi vì thầy cô cũng đối xử với cô như vậy mà.
Khi những sư huynh sư tỷ khác xảy ra mâu thuẫn với cô, chắc chắn ông ta sẽ hỏi lỗi của người khác, thiên vị cô vô điều kiện.
Sau đó cô đã hiểu, loại thiên vị “Vô điều kiện” kia thường khiến cô phải trả một cái giá đắt nhất.
Chờ Tống Nhất ăn uống no đủ, hai người dẫn cô đến phòng y tế để khám sức khỏe.
Để giải quyết những trường hợp cấp cứu thông thường, mỗi Cục Cảnh sát đều có bác sĩ thường trực.
“Cơ thể cô bé không có vấn đề gì.”
Nhưng đến lúc kiểm tra tinh thần, vấn đề lại lớn.
“Nhưng cô bé lại rất bài xích người khác thăm dò thức hải của mình, tôi không thể tiến hành kiểm tra thông thường.” Y tu phụ trách khám cho Tống Nhất nói.
Trương Hiên bèn nói: “Đây là chuyện bình thường, có thể cô bé đã gặp phải chuyện gì đó ở trong bí cảnh nên mới mất trí nhớ.
Người mắc chứng mất trí nhớ có tinh thần nhạy cảm hơn, cũng dễ dàng có phản ứng căng thẳng hơn.”
Y tu nói: “Thế nên tôi chỉ có thể trò chuyện với cô bé một lát, để cô bé điền vào một số bảng câu hỏi để hiểu rõ tình hình bên ngoài của cô bé.
Lớp phòng bị tâm lý của cô bé cực mạnh, tính cách cực đoan, nhưng che giấu rất tốt.
Vì vậy kết luận của tôi là, cô bé cần điều trị tâm lý.
Với loại tình huống như cô bé, khả năng sinh ra tâm ma sau khi chính thức tu luyện sẽ rất cao.”
Điều này hoàn toàn khác với nhận định của Trương Hiên và Lý Tu về Tống Nhất.
Một cô bé tốt như vậy, sao có thể có vấn đề tâm lý chứ?
Nhìn từ bề ngoài thì hoàn toàn không nhận ra.
“Khụ, không phải tôi nghi ngờ khả năng phán đoán chuyên ngành của cô, nhưng mà thức hải phức tạp hơn mà đúng không? Liệu có phán đoán sai không? Chúng ta có cần kiểm tra lại không?”
Y tu bèn nói: “Khả năng mà hai anh nói đúng là có tồn tại.
Nhưng tôi cảm thấy tốt nhất là hai anh cũng nên xem đoạn video giám sát này.
Bởi vì tôi cảm thấy đứa trẻ này hơi lạ, thế nên tôi đã xem hết mọi thứ sau khi cô bé vào Cục Cảnh sát.”
Cô ta gửi cho hai người một đoạn video, không ngờ lại là video Tống Nhất lặng lẽ trộm mất lệnh bài thân phận của Trương Hiên do camera ghi được.
“Đứa trẻ này không đơn thuần như các anh tưởng.” Y tu bổ sung một câu.
Nào ngờ sau khi xem xong, Trương Hiên và Lý Tu lại bật cười.
“Cô bé đáng yêu ghê, không có cách nào mở khóa lệnh bài, má đã phồng cả lên rồi.”
“Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bé sợ đến suýt ném cả lệnh bài.
Diễn xuất tốt lắm.”
Cốt linh của Tống Nhất không có vấn đề gì, trong mắt người khác thì cô là trẻ con hàng thật giá thật.
Người nơi đây khoan dung hơn với trẻ vị thành niên, hơn nữa Tống Nhất còn là một đứa trẻ chưa được trải qua nền giáo dục bình thường, thậm chí còn không thể nói rõ được lai lịch của mình.