Chương 6: Chương 6

Cô cũng không gây nên tổn thất gì nên không ai đành lòng trách móc nặng nề.
Cô trở nên như vậy chắc chắn vẫn là do thiếu cảm giác an toàn, cũng có nghĩa là cô từng gặp chuyện không tốt.
Y tu trợn mắt khinh bỉ: “Xin hai anh hãy để ý một chút được không?”
“Để ý gì cơ?”
Trước khi y tu nổi khùng bỏ đi, cuối cùng Trương Hiên cũng không đùa nữa, nghiêm mặt nói: “Chúng tôi biết rồi.

Tôi sẽ tâm sự với cô bé, nhưng tình huống của cô bé như vậy có đi học ở trường tiểu học tu tiên được không?”
“Được, môi trường sống bình thường chắc chắn sẽ có ích cho cô bé.

Nhưng có lẽ phải nhờ giáo viên ở đó quan tâm đ ến cô bé nhiều hơn.”
Y tu không dễ nói chuyện như hai người bọn họ, nhưng mục đích là giống nhau: Trợ giúp Tống Nhất.
Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn họ.
Ở trong phòng khám sức khỏe, Tống Nhất cụp mi trầm ngâm suy nghĩ.

Cơ thể nho nhỏ co ro trên ghế, trông hơi u ám, cũng có chút đáng thương.
Vừa rồi khi tu sĩ kia muốn thăm dò thức hải của cô, cô đã cố hết sức đuổi ra ngoài.
Thức hải là nơi bí ẩn nhất của con người, dù chỉ là một khả năng nhỏ nhoi, cô cũng không cho phép người khác chạm vào và xâm phạm.
Nói dễ nghe là “Chỉ là kiểm tra, cháu thả lỏng một chút, sẽ xong nhanh thôi”, nhưng nếu như thật sự thả lỏng, cô sợ sẽ bị người ta làm thành con rối lúc nào không hay.
Tuy nhiên vào ngay lúc đó, Tống Nhất đã xác nhận thức hải của mình không trở về như trước kia, cô vẫn có được thức hải rộng lớn mà một lão tổ Độ Kiếp Kỳ nên có.
Nhưng đây không phải là chuyện tốt, bởi vì trong thức hải của cô có tâm ma.
Bây giờ thức hải của cô vỡ vụn, thần thức dự trữ ở bên trong suy yếu, tâm ma cũng trở thành bóng mờ.

Nhưng khi cô tu bổ thức hải xong, tâm ma của cô cũng sẽ hồi phục.
Chẳng thà để cho cả thần thức và tu vi đều trở về nguyên hình, tu luyện lại từ đầu, có thiên phú và kinh nghiệm trước đây làm nền móng, dù có lăn lộn thế nào cũng không thể quá kém được.
Nhưng thức hải vỡ vụn, tâm ma vẫn còn, muốn tu luyện từ đầu, e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Sau khi phát hiện cô có ý thức phản kháng mạnh mẽ, cuối cùng y tu đã từ bỏ việc thăm dò thức hải, thay đổi thành hỏi cô một số vấn đề.

Cô cố gắng lấp li3m cho qua, nhưng bởi vì trong đầu đang suy nghĩ chuyện thức hải, cô nghi ngờ mình đã để lộ sơ hở gì đó.
Hình như y tu xem thứ gì đó, sau đó sắc mặt cô ta trở nên kỳ lạ.

Tống Nhất suy đoán, có thể cô ta đã phát hiện việc cô trộm lệnh bài thân phận của Trương Hiên.
Tuy bản thân Trương Hiên không truy cứu, nhưng dù sao cô cũng đã làm, lại không thể làm phép xóa bỏ tất cả những dấu vết mà mình từng làm, thế nên vẫn có thể truy ngược nguồn gốc.
Chuyện bị lộ, không biết chuyện gì đang chờ đợi cô…
Sau khi y tu nói chuyện với hai người xong, Trương Hiên và Lý Tu bèn đứng ở cửa phòng khám sức khỏe như thể rất rảnh rỗi, nói với Tống Nhất: “Bạn nhỏ Tống Nhất, khám xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Nhất nghĩ: Chẳng lẽ người phụ nữ kia không nói gì với bọn họ ư?
Không, không đúng, bọn họ biết rồi.

Tuy thái độ bề ngoài của họ đối với cô vẫn không có gì thay đổi, nhưng bọn họ lại vô thức đặt lệnh bài thân phận ở trong túi cách cô khá xa.
Tống Nhất đột nhiên vọt tới trước mặt hai người, nằm rạp trên mặt đất, tiến hành quỳ lạy: “Lệnh bài thân phận lúc nãy là do cháu trộm, chỉ là do cháu quá tò mò.

Mặc kệ chú phạt cháu như thế nào, cháu đều chấp nhận.

Xin chú tha cho cháu một con đường sống…”
Nếu cô tỏ ra quá tâm cơ sẽ bị bọn họ đề phòng.

Chi bằng nhận sai kịp thời, giống như một đứa trẻ sợ hãi, chưa biết chừng có thể thăm dò được manh mối từ bọn họ.
Trương Hiên và Lý Tu đột nhiên bị quỳ lạy cũng bối rối.