Chương 7: Chương 7

Sau đó, bọn họ cảm nhận được ánh mắt quét tới từ bốn phương tám hướng.
Toang rồi, bọn họ sẽ không bị coi là mấy thằng khốn ngược đãi trẻ em đấy chứ?
Không, chúng tôi thật sự không làm gì cả!
Suýt nữa bọn họ đã quỳ xuống lạy lại vị tiểu tổ tông này.
Trước khi được những những người “Chính nghĩa” khác trong Cục Cảnh sát giải cứu, Trương Hiên và Lý Tu nhanh chóng bế Tống Nhất lên trước.
Hai người đổ mồ hôi đầy đầu: “Cô bé, chúng ta không được phép hành lễ lớn như vậy đâu.”
Tống Nhất sợ hãi hỏi: “Là bởi vì hai chú không thể tha thứ cho cháu ư?”
Bọn họ càng đau đầu hơn, bọn họ không biết trước đó Tống Nhất đã trải qua chuyện gì mà khiến cô hình thành quan niệm kỳ lạ như vậy.

Thế nên bọn họ phải dùng từ cẩn thận hơn, lỡ như không cẩn thận khiến cô hiểu lầm, trở nên thấp thỏm lo âu hơn sẽ không tốt.
Nhưng cũng không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, khiến cô lầm tưởng chuyện như vậy là đúng.
“Không phải.

Bọn chú rất vui vì cháu có thể chủ động nhận sai, không gây nên hậu quả nghiêm trọng, biết sai và sửa là được rồi.

Nhưng dù là đối với ai cũng không cần phải hành lễ lớn như vậy, đây là chà đạp tôn nghiêm của chính bản thân cháu.

Nếu như cháu thật sự mắc lỗi nghiêm trọng, hành lễ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, sẽ có luật pháp trừng trị cháu.”
“Luật pháp?”
“Ừm, chờ cháu đi học sẽ biết.”
Đương nhiên Tống Nhất biết luật pháp là gì, những nơi như thành trì hay tông môn đều sẽ có các loại quy củ và giới luật, nhưng cô lại cười khẩy trong lòng: Sự ràng buộc của thứ này cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Luật pháp hữu dụng nhất trên thế giới này chính là “Mạnh được yếu thua”.
Chỉ cần là kẻ mạnh, chuyện gì cũng có thể mở ra một con đường, thậm chí bản thân chính là người đặt ra quy tắc.
Còn kẻ yếu chỉ có thể bị kẻ mạnh phán xử, nói anh sai thì chính là sai.
Đừng nói là trộm một cái lệnh bài thân phận, dù kẻ mạnh có giết người cướp báu vật thì đó cũng là hành động của một kiêu hùng.
Cô hạ thấp vị trí của mình như vậy chỉ vì hoàn cảnh hiện giờ không bằng người ta.

Để sống sót, cô đã từng làm mọi thứ và có thể làm bất cứ điều gì.
Lấy luật pháp ra dọa cô, chứng tỏ bọn họ thật sự coi cô là một đứa trẻ không hiểu gì.

“Lệnh bài thân phận của cháu đã được làm xong, bọn chú đã liên hệ với trường tiểu học tu tiên, lát nữa sẽ đưa cháu đến đó.

Trường học có thể nội trú, cũng có một số bạn nhỏ không có người thân giống như cháu, cháu có thể kết bạn với họ.

Tiền trợ cấp sinh hoạt mỗi tháng đều sẽ gửi vào trong tài khoản của cháu, cũng sẽ có giáo viên sinh hoạt chăm sóc các cháu.”
“Nếu như có chuyện gì cần trợ giúp thì có thể tìm giáo viên, cũng có thể tìm bọn chú.

Bọn chú đã lưu sẵn phương thức liên lạc cho cháu rồi.”
Trương Hiên và Lý Tu đưa lệnh bài thân phận mới cho cô.
Lần này cô đã có thể sử dụng nó mà không gặp vấn đề gì.
Tống Nhất thầm nói tính sai rồi.

Nếu biết cô cũng có thể có thứ này thì đã không trộm của Trương Hiên, tự dưng lại khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng bây giờ cô cũng không rảnh để ý đến lệnh bài thân phận nữa, điều quan trọng hơn là: Những người này đã bắt đầu để lộ mục đích thật sự của bọn họ!
“Trường tiểu học tu tiên”, đây là nơi mà bọn họ muốn sắp xếp cho cô.
Nhìn thái độ này, quả thật bọn họ chưa định móc lấy linh căn của cô ngay lập tức, chẳng lẽ là muốn làm giống như sư phụ cô, nuôi dưỡng cô một thời gian trước?
Bọn họ còn nuôi rất nhiều người tương tự như cô, là đang chuẩn bị cho một trận pháp huyết tế cỡ lớn nào đó ư?
Còn có người chuyên “Chăm sóc” bọn cô, đây là giám thị? Hoặc là nói, sau khi đi vào, quả thật người ta sẽ bị hành hạ đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, thế nên chỉ có thể thuê người chăm sóc?