Chương 11: Rắc Rối Ập Tới

“Có phải thực sự chỉ là ảo ảnh?”
Nhìn Khải Thần, Bội San lúc này không khỏi có chút luống cuống, tâm trí cô trở nên quay cuồng có chút không còn định thần nổi bản thân và những chuyện vừa xảy ra.
Lúc trước khi đi cùng bạn trai, cô ấy đã uống khá nhiều nên hiện tại không còn giữ được sự tỉnh táo.
Có lẽ thật sự là do tối hôm qua uống quá nhiều rượu nên sinh ra ảo giác.

“Nói về…”
Cô ấy tạm thời không để ý tới chuyện này, xoa xoa hai gò má của anh trai, hưng phấn nói: “Anh à, anh mau chuẩn bị đi.”
“Gần đây em có gặp một người, nghe nói gia tộc của anh ta rất có thế lực, quen biết rất nhiều võ sư cao thủ.”
“Khi nào rảnh rỗi, em sẽ bảo anh ta tìm sư phụ dạy võ cho anh.”
Cô ấy nói với một chút phấn khích.
Khải Thần không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, lúc này tựa hồ có chút ấn tượng, nhưng cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Theo ấn tượng của cậu, có vẻ như điều gì đó như thế này đã thực sự xảy ra, sự việc này không phải chỉ vừa mới diễn ra, mà cậu đã từng gặp ở đâu rồi.
Nhưng đó là ở kiếp trước.
Vào thời điểm đó, Khải Thần chưa thiết lập thân phận về thời Mạc phủ, khi đó Bội San vẫn còn học trung học, cô thích hỏi nhiều mối quan hệ và tìm nhiều gia sư cho Khải Thần.
Tất nhiên, sự thật đã chứng minh rằng hầu hết những người được gọi là gia sư có thương hiệu của Bội San thực ra đều có trình độ trung bình, một số người trong số họ thậm chí còn kém hơn cả Khải Thần rất nhiều, và họ còn dám dạy kèm cho người khác, điều này khiến Khải Thần vô cùng ngại ngùng.
Thật không ngờ, vẫn là con người đó nhưng dù có thay dổi thế giới, thói quen của Bội San vẫn không thay đổi.

Khải Thần lắc đầu, nói: “Thôi được rồi, anh sẽ làm theo ý em, giờ chúng ta về nhà đã.”
Sáng hôm sau.
Ăn sáng xong, sau khi thấy Bội San đã tỉnh và đang đánh răng, Khải Thần một mình ra khỏi nhà, đi về phía trường học.
Cuộc hành trình vẫn như thường lệ, khung cảnh xung quanh vẫn vậy, và mọi thứ dường như vẫn bình thường.
Đến lớp học quen thuộc, một lúc sau chuông vào lớp vang lên, học sinh xung quanh lần lượt vào chỗ ngồi.
“Này, mấy cậu đã nghe tin gì mới chưa?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ôi, mình ngươi nghe nói…”
Ở một bên, bạn cùng bàn với Khải Thần, Lạc Vĩ đang buôn chuyện với đám bạn: “Tối hôm qua, tôi nghe nói rằng có một vụ tai nạn khác trên cầu vượt phố cũ, và có máu ở khắp mọi nơi.”
“Có vẻ như đã có chuyện lớn xảy ra ở đó và bây giờ toàn bộ cầu vượt đã bị phong tỏa.”
Khải Thần dừng một chút, giả vờ quan tâm: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi nghe nói…!đã xảy ra một chuyện ly kì, có một loại quái vật sát nhân nào đó xuất hiện, và hại rất nhiều người rồi.”
Lạc Vĩ thì thầm, với vẻ mặt bí ẩn.
“Làm sao có thể có nhiều nạn nhân bị sát hại như vậy…”
Khải Thần lắc đầu nói: “Có thể là có chuyện khác…”
Anh đang nói, nhưng đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như thể có ai đó đang theo dõi anh.
Anh vô thức quay mặt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đối diện.

Cách đó không xa, một cô gái trẻ đang ngồi một mình phía trước, mặc một chiếc váy trắng, dáng người mặc dù có vẻ gầy nhưng nhìn rất thanh nhã, lúc này trông cô có chút im lặng, ngồi ở đó, nhìn Khải Thần.
Ánh mắt hai người chạm nhau, lướt qua chừng 2 giây, sau đó cô gái vội vàng xoay người, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Khải Thần trầm tư.
Cô gái đó không ai khác chính là Hân Nghiên.
Cảnh tượng đêm qua vẫn còn hiện ra trước mắt cô.
Đêm qua, trong lúc đi theo Hân Nghiên, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng quái vật định ra tay làm hại em gái mình, anh không thể giương mắt nhìn.
Đánh giá tình hình lúc đó, Khải Thần có đủ lý do để suy luận rằng cô bạn này sẽ đến đó không phải vì trùng hợp ngẫu nhiên, mà vì cô biết điều gì đó.

Người bên kia có lẽ không phải là một cô gái bình thường.
Đêm qua, Khải Thần trong lúc bám theo phía sau cô, nếu không phải cảnh tượng quái vật thì cậu đã không xuất đầu lộ diên, nhưng cũng là tình thế cấp bách nên buộc phải kết liễu con quái vật đó.
Dù sao trong hoàn cảnh lúc đó, nếu như không làm gì, chần chờ một chút, sợ rằng Bội San sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Điều đó có thể không quan trọng với người khác, nhưng Khải Thần thì đương nhiên không thể bình tĩnh đứng nhìn em gái bị hãm hại.

Do đó, không thể nhìn rõ các chi tiết của Hân Nghiên.
Ngược lại, toàn bộ sự việc anh chống trả và tiêu diệt quái vật thì hiển nhiên Hân Nghiên đã biết hết.

Dù sao tối hôm qua đã xảy ra náo động lớn như vậy, đối phương khó có thể bỏ qua, rất có thể chỉ là trốn sang một bên xem.
Nghĩ đến đây, Khải Thần cúi gục mặt xuống bàn, cảm thấy có chút phiền phức.
Nhưng sau khi nghĩ về nó một lúc, cậu đã đả thông tư tưởng.
Trong thế giới của cậu, tiêu diệt quái thú là công việc của Yumensi, vì đó là công việc hết sức nguy hiểm và toàn bộ điểm quy đổi, vật phẩm của quái thú sẽ do Yumensi tiếp nhận.
“Thôi được rồi chuyện đó không thành vấn đề.”
Tình huống tối hôm qua, nếu cậu không tiêu diệt con quái vật, em gái chắc chắn đã bị hắn nuốt chửng.
Trong hoàn cảnh như vậy, việc tiêu diệt quái vật chẳng qua là tự vệ.
Chuyện này cậu rất phiền nếu như nó được nhiều người biết tới, bởi chắc chắn mọi thứ sẽ bị đảo lộn.
Khải Thần hoàn toàn không muốn rắc rối xảy ra.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu cậu.
Một lúc sau, cô giáo dạy văn bước vào lớp.
Khải Thần không còn những suy nghĩ vẩn vơ nữa, nhìn về phía trước và nghiêm túc tham gia lớp học.
Trong tĩnh lặng, buổi sáng trôi qua nhanh chóng.
Reng…!Reng…!Reng…
Điểm quy đổi được cộng thêm 220 điểm sau khi cậu đánh bại con quái thú đó.
Khi chuông ra khỏi lớp vang lên, đã mười hai giờ.
Con số trước mặt Khải Thần cũng tăng lên một chút đúng như những gì anh mong đợi.
“Tiết kiệm lâu như vậy, gần đến thời gian thiếp lập tiếp theo…”
Nhìn vào số điểm tích lũy được trước mặt, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh.

Rút ra bài học từ lần trước, anh ta sẽ không trực tiếp thực hiện thiếp lập bừa bãi nữa, mà sẽ tính toán kĩ lưỡng và dành nhiều điểm hơn để đảm bảo an toàn cho thiết lập của mình.
Sau quá trình luyện tập và tích lũy đều đặn mỗi ngày, anh thấy tình hình có vẻ khả quan hơn rất nhiều.
Kết quả thật đáng bất ngời, sau khoảng thời gian bí mật tập luyện này, một số kĩ năng và điểm số tích lũy trong thế giới thời Mạc phủ trước đây đã gần như khôi phục lại.
Vừa đúng lúc cho Thiếp Lập Thân Phận tiếp theo.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác, một vấn đề mới lại phát sinh.
“Rèn luyện thân thể…!Tôi chỉ có những kĩ năng cơ bản nhất thôi…”
Khải Thần ngồi ở trước bàn làm việc, không khỏi xoa xoa đầu băn khoăn.
Đúng là trình độ võ thuật của cậu không tệ, nhưng cũng giống như việc kiểm soát súng và dao ở thế giới trước, thế giới này kiểm soát chặt chẽ những thứ liên quan đến võ thuật.
Sinh viên không phải cao đẳng chính quy, hoặc quân đội hoặc đặc công, hoàn toàn không có tư cách tiếp xúc với những phương pháp võ thuật đó.
Ở thế giới này, phương pháp võ thuật mà người bình thường có thể tiếp xúc nhiều nhất chỉ được dạy ở trường học, lò luyện võ và các cơ sở khác phải đăng kí để được giảng dạy, nhưng toàn bộ đều được quản lý chặt chặt, và chỉ được phép tiếp cận giới hạn.
Về cơ bản của luyện võ ai cũng được tiếp cận, nhưng đại đa số quần chúng chỉ được dừng lại ngưỡng cơ bản, nếu không phải người có tốt chất thực sự giỏi, hay có địa vị, mối quan hệ nhiều thì rất khó để lên ngưỡng nhất đẳng hay nhị đẳng, mà đại đa số dừng ở mức phổ biến hơn từ tam đẳng, tứ đẳng hay ngũ, lục đẳng.
Bản thân Khải Thần đã Thiết Lập Thân Phận trong nhiều năm, kết hợp với phương pháp nội công và khinh công của gia tộc ngài Fumio trước đây và loại trà đặc biệt để hỗ trợ, nhờ đó quá trình rèn luyện cơ thể đã hoàn hảo hơn.
Hơn nữa càng lên cấp độ cao hơn, việc rèn luyện thông thường ở trường học sẽ không đáp ứng đủ, cần phải có phương pháp cao cấp hơn.
Đây là thứ mà bản thân Khải Thần không thể chạm tới ở thế giới này, bởi cậu xuất thân bình thường, tuy có giỏi về tài năng võ học nhưng không có người nâng đỡ nên khó phát triển tài năng đó.
Thân phận hiện tại của cậu chỉ là một học sinh trung học, gia cảnh cũng rất bình thường nên anh ta không có kênh và nguồn lực nào để có được những thứ này.
Đối với những người có thân phận gia thế tốt hơn, sẽ không khó để tiếp cận những nguồn lực tốt.
Bởi vì nếu như ở tuổi này người khác có thể đạt tới trình độ của cậu, lập tức sẽ được cất nhắc đào tạo thành thiên tài thực sự, chứ không chỉ dừng lại ở ngưỡng “thiên tài trong mắt Hân Nghiên.”
Khi đó, tức khắc sẽ có một vị thầy đặc biệt đến dạy, và sẽ có một phương pháp đặc biệt, cao cấp hơn của tầng nhị đẳng..