Chương 12: Sự Thật Phơi Bày

Ngồi trên bàn học, Khải Thần khẽ thở dài.
Anh ấy có những rắc rối của mình.
Nếu là một người có xuất thân tốt hơn với thực lực như vậy mà biết tận dụng các mối quan hệ, có lẽ đã sớm được phát triển, tiếp cận vào các tầng hạt giống, được huấn luyện đặc biệt để trở thành nhân tài.
Chỉ có điều với hoàn cảnh xuất thân đó, khiến cậu không có những cơ hội tốt như vậy.
Trước kia Khải Thần tuy rằng thành tích không tệ, nhưng cũng không có đạt tới trình độ nhị đẳng hay nhất đẳng, đương nhiên sẽ không có phát hiện ý hướng tới khó, cũng sẽ khời hí cóng.
Đương nhiên, những phương pháp đó và các tài nguyên khác nhau cần thiết cho việc đào tạo cũng nằm ngoài tầm với của anh ta.

Bây giờ thật khó để anh ấy có được những thứ này.
Những rắc rối của Khải Thần chính xác là như vậy.
“Nếu như cậu chủ động bộc lộ tài năng của mình, qua cách đó và dùng tới mạng xã hội, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người và biết đâu đó sẽ có cơ hội được lọt vào mắt xanh của những người có quyền lực.”
Ngồi ở trên ghế, Khải Thần suy nghĩ thoáng qua về chuyện đó.
“Nhưng mà còn có một vấn đề.


“Ta từ nhỏ vốn đã là người nhút nhát, thường không biểu hiện ra cái gì đặc biệt, lần này nếu thể hiện ra tài năng của bản thân lên mạng xã hội, điều đó thực sự áp lực…”
Khải Thần vò đầu bứt tóc, cảm thấy có chút khó chịu.
Anh ấy là một người cẩn trọng, và anh ấy cũng là một kiểu người luôn thầm lặng, thích lowkey.
Câu hỏi này chỉ là không thể làm rõ.

“Quên đi…!cứ thông thả…mình vốn dĩ không phải con người như vậy”
Cuối cùng, Khải Thần đã từ bỏ ý định và chọn giải quyết vấn đề theo một cách khác.
Hiện tại, không cần phải quá lo lắng về những bài công pháp đã luyện tập được.
Và thật không tốt khi tiết lộ chi tiết của bản thân quá nhanh.
Tốt nhất là nên thi triển tài năng từng chút một để nó không quá nổi bật, như vậy sẽ rất ngại ngùng với đám bạn.
“Những suy diễn tâm lý đó cứ liên tục chảy không ngừng trong đầu cậu”
Ít nhất, nó sẽ không gây phản ứng bằng cách phơi bày mọi thứ cùng một lúc.
Sau một thời gian, công việc của Khải Thần đã thuận buồm xuôi gió, anh ta cũng đã tìm cách để đạt được thứ mình muốn.
Dù sao, hiện tại anh đã có đủ trang bị và số điểm cho dự định sắp tới.
Với suy nghĩ này, anh đứng dậy khỏi bàn và bước ra ngoài.
Bên ngoài, mặt trời vừa đúng lúc ló rạng, một vài tia nắng vàng nhàn nhạt lấp ló sau những tán lá, chiếu xuống mặt đất.
Nó trông rất đẹp.
Khải Thần mang theo cặp sách, một mình đi trên con phố quen thuộc, cậu sải bước qua từng khu phố mà thường ngày vẫn đi.
Xa Xa một ánh mắt nhìn về phía anh ta.
Khải Thần theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Hân Nghiên với dáng người thanh mảnh thấp thoáng cách đó không xa, bộ dạng có vẻ đang trông ngóng điều gì đó mà khó nói ra thành lời.
Cô một mình đứng trước cột, chỉ nhìn Khải Thần, vẻ mặt có chút do dự.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây |||||
“Cậu..!” “Cậu muốn nhắc tới những gì đã xảy ra đêm qua?”

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Khải Thần, sau đó anh nhìn Hân Nghiên và bước
Hân Nghiên bị bỏ lại một mình tại chỗ.
Nhìn bóng dáng Khải Thần rời đi, Hân Nghiên chần chờ một chút, rốt cục cũng không thể mở miệng.
Thời gian sau đó trôi qua nhanh chóng.
Chỉ hai ngày sau, đã có một số thay đổi mới.
Hiện tại khung cảnh đang ở trong lớp học.
“Chuyện gì đã xảy ra thế…”
Vừa bước vào chỗ ngồi, Khải Thần quay đầu nhìn bốn phía, vừa vặn nghe được khắp nơi truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Cách đó không xa, ngay bên cạnh cậu là Lạc Vĩ hai tay ôm đầu, kêu thảm thiết.
“Tôi vẫn chưa sẵn sàng…tại sao lại bắt đầu…”
“Được rồi được rồi…”
Trên bục giảng, thầy giáo Bạch vẻ mặt lạnh lùng nói với cả lớp: “Không phải mới tới trước thời hạn mấy ngày sao, sao lại biến thành như vậy?”
“Bây giờ đã trở thành như vậy.

Nếu một ngày nào đó em được yêu cầu ra chiến trường, em sẽ trở thành gì?”
Với vẻ mặt dữ tợn, anh ta tuyên bố một cách tàn nhẫn: “Bây giờ hãy đứng dậy và đến hội trường để tập hợp!”
Mọi người xung quanh lần lượt đứng dậy, thở dài rồi lần lượt đứng lên, sau đó từng người một bước ra khỏi phòng học, bộ dạng như những chiến binh ra chiến trường.

Khải Thần cũng ở trong đám đông.
Trong đám người, cậu ta không có bất kỳ lo lắng nào, mà là sắc mặt bình tĩnh, yên lặng đi về phía trước.
Bất cứ khi nào bài kiểm tra đến, đó là tiếng rê.n rỉ của những cậu bạn lười nhác.
Sau một lúc, họ đến gần hội trường.
Hội trường của trường rất lớn, bên trong có rất nhiều dụng cụ trông rất đặc biệt, hình như là dùng để kiểm tra.
Thực sự nó là.
“Bây giờ bắt đầu từng trò một.”
Thầy giáo Bạch đi trước và bắt đầu kiểm tra từng cái một.
Nội dung bài kiểm tra như thông lệ.
Bao gồm chạy, chạm cao, nhảy xa, v.v
Thoạt nhìn, có vẻ như không có gì khác biệt so với bài kiểm tra thể chất mà Khải Thần từng nhớ.
Chỉ là thế giới đã thay đổi sau tất cả.
Nội dung của bài kiểm tra trong thế giới này cũng đã thay đổi rất nhiều.
“Lạc Vĩ, 27 calo, rèn luyện thân thể 30%, không đủ tư cách…”
Từ nhạc cụ phía trước, Lạc Vĩ bước ra với vẻ mặt suy sụp, và đi về phía Khải Thần với vẻ mặt vô cùng chán nản.
Từ vẻ ngoài của cậu ta, kết quả đã hiện ra mà Khải Thần đã đoán được.
“Đã hai tháng rồi, so với lần trước khảo thí, trò chẳng những không có tiến bộ, ngược lại còn thụt lùi.”
Nhìn Lạc Vĩ, thầy giáo Bạch trừng mắt: “Anh làm gì mà thành ra thế này?”
“Người kế tiếp!”
Từng người một, những con số tiến về phía trước và kiểm tra từng người một trước mặt họ.
Về phần cái gọi là khí huyết, chính là võ giả rèn luyện thân thể giai đoạn đo lường, từ một đến một trăm đều thuộc về phạm vi của rèn luyện thể chất.
Mà loại vật này cũng là một trong những số liệu biểu thị trực quan trình đô thể chất của một người.

Những gương mặt thân quen lần lượt bước vào, rồi lại đi ra.
Tuy nhiên, so với những lần kiểm tra vừa qua, rất ít người tiến bộ, thay vào đó là một số lượng đáng kể người thụt lùi.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Rèn luyện thân thể, chuyện này giống như cá hồi tới mùa sinh sản vậy, chúng phải cố gắng bơi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lui.
Sau khi đạt đến một trình độ nhất định, người luyện võ sẽ cực khó để nâng cao thân thể, nhưng lại cực dễ thụt lùi.
Chỉ cần bạn chểnh mảng trong một khoảng thời gian và không kiên trì luyện tập, trình độ võ thuật của bạn sẽ bị thụt lùi.
Đây là một thực tế vô cùng tàn nhẫn.
Trong bài kiểm tra, Khải Thần nhìn Hân Nghiên.
So với những người khác, thành tích của cô ấy khá tốt, nhưng không có gì ấn tượng, sinh lực chỉ hơn 50 độ, thân thể chỉ rèn được 50%, trong lớp này, thậm chí toàn bộ trường cũng được coi là một trong những thành tích tốt.
Khi cô đi ngang qua, đám đông la hét, chỉ có Khải Thần sắc mặt hơi đăm chiêu.
“Trước đây cậu ấy đã Thiết Lập Thân Phận không ít lần, nhưng sao mình không có quá nhiều ấn tượng về cậu ta?”
Nhìn Hân Nghiên, Khải Thần có chút khó hiểu.
Nhưng anh không có nhiều thời gian để nghĩ về nó.
Bởi vì chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt anh ta.
“Kế tiếp, Khải Thần.”
Khi được gọi tên, Khải Thần thầm thở dài, rồi lặng lẽ bước vào dưới ánh mắt đồng cảm của Lạc Vĩ.
Công cụ được sử dụng để phát hiện mức độ khí và máu trước mặt anh ta là rất lớn.
Sau khi bước vào, một dòng nước nóng từ mọi hướng dâng lên, khiến Khải Thần cảm thấy như toàn thân đang bốc cháy.
Xung quanh cậu nhàn nhạt nóng lên, k.ích thích thân thể, khiến cho khí huyết trong cơ thể Khải Thần hoạt động, đến mức có thể dễ dàng phát hiện, từ đó dò ra trình độ rèn luyện thực của cậu.
Bên ngoài, trên màn hình hiển thị, một dãy số bắt đầu nhảy vọt..