Chương 12: Hỏa kiếm

Bước ra cổng, Thiên ngạc nhiên khi Hỏa kiếm đã đợi sẵn ở đó.

– Trời à! 5 Tiếng, 5 tiếng đấy ngươi biết không? Ta đợi ngươi tới 5 tiếng mà ngươi không vào nói cho ta một câu. – Thiên cười khổ, hắn không nghĩ thanh kiếm lại muốn troll hắn tới mức đó.

Trên đường về trại, Hỏa kiếm cứ bay song song với hắn, thỉnh thoảng còn bùng lửa dữ dội như trêu đùa hắn. “Tao chả biết mày là chủ nhân hay tao là chủ nhân nữa đây” – Thiên thở dài nhưng hơi thở đó ngừng lại ngay tức khắc khi hắn chứng kiến trại của hắn cháy thanh đống tro tàn. Mắt Thiên mở to hết cỡ nhìn cảnh khói bốc lên từ đống củi khô. Mới 6 tiếng trước hắn còn lạ thủ lĩnh của cái trại này mà giờ đây một bóng người cũng không có và điều hắn có thể nghĩ giờ đây chính thanh Hỏa kiếm bên cạnh hắn, “chả lẽ hắn đợi Hỏa kiếm tận 5 tiếng để chứng kiến cảnh này, 5 tiếng đó chả lẽ Hỏa kiếm đi đốt trị của hắn” – Thiên nghĩ thầm nhìn chằm chằm Hỏa kiếm, nó cũng đứng yên. Một lúc sau, nó bay qua đống lửa đang cháy nhỏ, nó cứ lòng vòng quanh ngọn lửa rồi bay lại cảnh Thiên.

– Ngươi… ngươi bắt ta chờ ngươi 5 tiếng để ngươi làm chuyện này sao? – Thiên không kiềm chế được cảm xúc. Thanh kiếm vẫn đứng yên không chuyển động.

– Ngươi không cho ta làm chủ nhân thì thôi, có đến mức phải làm thế không.

– Ngươi… ta cạn lời rồi.

Thiên nói xong thì bốc chợt thanh kiếm bay vút lên trời.

– Này, ngươi đi đâu đó? – Thiên gọi nhưng vô ích, vậy là xong. Lần này hắn mất cả chì lẫn chài. Hắn nghĩ hắn chưa nặng lời với nó một chút nào mà nó còn giận thế nếu lúc nãy mà chửi nó có khi nó nướng Thiên thành “rồng quay”. Thiên giờ đây chỉ còn cô gái bên cạnh, hắn nhìn cô hồi lâu rồi cất tiếng.

– Giờ cô đi cùng ta chứ?

Cô gái gật đầu.

– Thật may vẫn còn người làm bạn. Ta sẽ dẫn cô ra khỏi thũng lũng này, cô muốn đi không?

Cô gái gật đầu.

Thế là hai người dẫn nhau tìm đường ra khỏi thung lũng, sương mù vẫn dày, khí tức lạnh lẽo cứ ám xung quanh mà cũng dễ hiểu thôi. Trước kia là đất Thánh mà, giờ đây bị đốt ra nông nỗi thế này thì khí tức lạnh lẽ nhiều đến vậy cũng dễ hiểu. Đang đi bỗng nhiên Thiên lại nghe thấy tiếng hú hú của người, ‘chẳng lẽ còn trại trại khác trong thung lũng chết này sao? ’ Thiên nghĩ thầm rồi hắn mò tới xem. Quả đúng như suy nghĩ của hắn, là một địa bàn của bọn thị tộc, rộng hơn địa bàn của hắn. Thiên sực nghĩ ‘hay là vào khiêu chiến tên thủ lĩnh này đi, nếu thắng có khi hắn lại trở thành thủ lĩnh mới, vậy cũng hay’. ‘Máu chó’ nổi lên thúc giục bước chân hắn tiến vào như cô gái đi với hắn nắm tay cản hắn lại.

– Đừng lo, ta sẽ trở thành thủ lĩnh của bọn chúng, cô sẽ thấy khả năng phi thường của ta, hehe… – Thiên nói rồi quay mặt bước vào, cô gái cũng đành bước theo hắn.

– Ai là thủ lĩnh nơi này, ta muốn khiêu chiến với hắn.

– Ta bảo ai là thủ lĩnh chỗ này?

– Hừ… các ngươi đùa tao à?

Thiên bực giọng khi đáp lại lời nói của hắn là những con mắt không hiểu tiếng người. Bọn chúng đơ ra nhìn Thiên.

– Trời ạ! Bọn này còn ngu hơn ngoài mức mình tưởng tượng. – Thiên đặt tay lên trán than thở.

– Hahahaha… nhóc con, ngươi tới đây báo thù sao? – Một giọng nói vang lên khiến Thiên giật mình.

– Hahaha… ngươi tới cũng mau đó, ta đang chờ ngươi mang cái mạng chó ngươi tới đây báo thù đây, hahaha…

– Báo thù?

– Ủa, thế ngươi không phải là thủ lĩnh của cái trại bị ta đốt đó hả, vậy cô gái bên ngươi đó lầ ai ta? – Gã thanh niên đăm chiêu ra vẻ có gì đó sai sai.

Giờ thì Thiên mới hiểu ra, trại hắn không phải bị Hỏa kiếm đốt mà là do bọn chó má này. Vậy là hắn trách nhầm nó rồi, chả trách mà nó bay mất tiêu.

– Ngươi cũng vui tính nhỉ, rảnh háng hay sao đi đốt trại của tao? – Thiên khiêu khích tên thủ lĩnh.

– Ngươi… ngươi, ta thích vậy, hahaha… do bọn chúng dám cướp lương thực của bọn ta, lão quái chó chết kia trước kia toàn cho người qua trại ta cướp lương thực, lần trước suýt lão bị ta giết rồi, may mà thoát được với lại ta cũng bị thương nặng không thì lão đâu sống tới tận bây giờ, nghe tin lão chết là ta như hồi sinh vậy, hahaha… cậu nhóc, ngươi giờ nếu làm tay sai cho tay may ra còn có cơ hội sống, nếu không thì ‘Hừ… ’ – Gã kia nói đồng thời đưa tay ngang cổ làm động tác cưa cổ.

“Thì ra là vậy, chả trách lúc trước lão ta bị thương mà bị thương nặng vậy còn đánh cho mình thừa sống thiếu chết nếu tên này đã khỏi hẳn thì hắn mạnh tới cỡ nào, có khi mình bán mạng cho không hắn không đây” – Thiên nghĩ thầm nhưng giờ hắn đâu còn đường lui, cái tội ngu là cái tội nặng nhất, lúc nãy hắn đã không nghe cô gái nên giờ đây ra nông nỗi nỗi này. Giờ hắn chỉ còn một là trở thành con chó dưới chân gã này, hai là đặt cược mạng vào ván đấu sinh tử này. Tất nhiên Thiên chọn cách hai vì hắn cần phải trở về mà danh dự hắn cũng đâu cho phép hắn làm chó người khác.

– Ta muốn khiêu chiến với ngươi, một trận chiến tới CHẾTTTT… – Thiên nhấn mạnh từ ‘chết’.

– Hahaha… vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, chọn vũ khí đi.

– Ngươi không chọn sao? – Thiên nghi hoặc.

– Chọn… hahaha, vậy bất công cho ngươi quá, ngươi có sống được hai cú đấm của ta không đã, hahaha…

Thiên rùng mình, “chả lẽ tên này mạnh tới vậy sao? Mà kệ mẹ nó, không có vũ khí thì mình có lợi hơn sao? ”. – Thiên tự an ủi bạn thân.

Giờ là trận chiến hai con sư tử đầu đàn, trước mắt Thiên là gã cao to có dáng vẻ con người hơn lão kia còn trước mắt gã kia Thiên cũng không kém, thân hình khá đầy đặn.

– Tới đi, ta nhường ngươi ba chiêu. – Gã đàn ông nói rồi đưa tay phẩy.

Thiên lao tới, hắn một tay cầm đao, một tay cầm khiên. Hắn tung đòn chém nhanh và chuẩn xác hết mức có thể nhưng gã kia né hết. Phát thứ 3 hắn quyết định đánh phủ đầu gã, nhát chém tưởng chừng không né được nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là thanh đao chém vào đầu lão mà như chém sắt, đúng là chém sắt thật. Gã kia không hề he hấng gì, gã nhếch mép một cái.

– Ta nhường ngươi ba chiêu rồi, giờ tới lượt ta… Bụp… ahhhhhhhhh… – Ăn trọn cúp đạp vào bụng Thiên bay ra mấy mét. Tưởng chừng thủng cả ruột, đau điếng người, hắn hộc máu.

– “Mẹ kiếp, quái vậy hả trời, may mắn cho mình lão kia đang bị thương nếu không mình đi gặp tổ tiên lúc đó rồi, chả lẽ giờ lại chôn thân ở đây?, Không được, ta phải sống. ” – Thiên an ủi bạn thân, hắn cố đứng dậy cầm chặt đao chỉ về gã kia.

– Tốt, đứng được rồi, nhưng quả này mày mà sống thì ta bái phục. – Gã kia nói rồi lao tới tung đấm. Thiên chật vật né, nhưng thân thủ tên này cũng nhanh. Né mái không ổn, Thiên trả đòn. Hắn lấy khiên che lên phía trước rồi tung đao chí mạng vào cổ lão.

– Bụp… ahhhhhh… – Tiếng kêu của Thiên thảm thiết, đao hắn chưa tới cổ mà khiên trên tay hắn nát rồi, cánh tay của hắn thế mà ăn trọn cú đấm của gã, xương tay hắn gãy. Hắn rên đau thảm thiết.

– Hahaha… giờ thì mày còn lời trăn trối nào không hả?

– Bụp… ahhhhh… – Lại một cú đá của gã, Thiên lại được đo đất, hắn giờ đây như trái banh cho gã kia sút vậy, tâm trí hắn trở nên mơ hồ, quá đau. Hắn tự hận bản thân sao lại đâm đầu vào địa ngục làm gì.

– Không có lời trăn trối hả, vậy tao tiến ngươi một đoạn nhé, hahaha… bụp… Ưhhhhh… – Một cú đá tưởng chừng lấy mạng hắn nhưng hắn không có cảm giác. Hắn mở to mắt khi cú vừa rồi đã được cô gái kia đỡ cho hắn, cô ta ăn trọn cú đá vào mặt khiến cô bay xa mấy mét.

– Khôngggggg… tại sao? Tại sao cô lại đỡ cho tôi, tôi có gì để cô phải hi sinh mạng sống của mình như vậy, tại sao chứ? – Thiên đau đớn nhìn cô gái. Cô gái đáp trả Thiên một nụ cười mãn nguyện rồi nhắm mắt xuôi tay.

– Hahaha… một cảnh tình cảm lãng mạn quá, làm ta phát khóc rồi nè, hix hix… – Gã kia giả khóc.

– Ngươi, ngươi phải chết, ta sẽ giết ngươi.

– Hahaha… giết ta, đứng lên lại đây, mày tới được chỗ tao thì tao sẽ dang hai tay cho mày chém, hahaha… – Gã kia cười vì biết Thiên giờ làm sao đứng nổi mà có chém được gã cũng chả sao cả.

– Nhanh lên, nhanh lên nhóc… – Gã kia thúc dục khi Thiên cố đứng dậy. Hắn bước từng bước chân nặng nhọc tới gã, máu miệng vẫn không ngừng chảy, một tay hắn giờ đã què.

– Bụp… ahhhh… – Thiên lại ăn cú đấm vào mặt, hắn gục xuống, gã kia dâm chân lên mặt hắn.

– Hahaha… một con chó vác xác tới đây, thật là vui, hahaha…

– Hú hú hú… – Tiếng hú của những tên thị tộc như vui mừng.