Chương 14: ĐM, mày chờ đó lão cáo già

Hai lão kia chuyển mục tiêu sang Thiên và Tiên Nhiên.

– Chạy mau đi, ta sẽ giữ chân chúng. – Tiên Nhiên nói rồi lao lên.

– Chạy? Đùa giữa ban ngày à nhóc? – Hai lão kia nói rồi lao tới, Thiên vẫn không chạy. Hắn đứng ngơ ra, không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa.

– Bụp… ưaaaaa… – Tiên Nhiên không trụ nổi một đòn của hai lão quái. Cô rơi ngay trước mặt Thiên. Hắn chạy lại đỡ cô.

– Sao ngươi không chạy đi? – Tiên Nhiên gắng gượng nhìn Thiên, cô bây giờ sức đứng chả còn nữa.

– Em đừng lo, anh sẽ bảo vệ em. – Thiên lấy tay gạt tơ máu mép miệng cô và nở nụ cười. Không hiểu sao tim Thiên loạn nhịp khi nói câu đó, hắn không hiểu tại sao hắn có thể nói được câu đó. Có thể hắn không chịu được cảnh người phụ nữ vì hắn mà bỏ mạng lại. Hắn quá sợ điều đó, hắn sẽ không tha thứ cho mình nếu còn một người phụ nữa nào mà bỏ mạng vì hắn nữa mà hơn nữa hắn đã thích cô gái này. Hắn yêu kiểu lạnh lùng của Tiên Nhiên. Tiên Nhiên cũng không kém, tim cô đang đập nhanh hơn, mặt cô nhìn hắn chằm chằm như muốn nghe rõ lại lần nữa, chưa bao giờ, chưa bao giờ cô nhận được sự quan tâm của một người đàn ông. Cô chưa bao giờ nhận được sự che chở thật lòng như vậy, cảm giác ấm áp làm sao, cô như muốn giữ lại cảm giác này mãi mãi.

– Anhhhh… ngươi… – Tiên Nhiên đỏ mặt, cô e thẹn khi Thiên đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Cô ngạc nhiên không kịp phản ứng, chỉ đơ mắt ra.

– Thôi, thôi, tao đau đầu quá… ọe ọe ọe… cất cảnh đó xuống địa ngục mà diễn… – Lão nhị lên tiếng khi chứng kiến cảnh đó. Cảnh đó khiến lão ngứa mắt không chịu nổi.

– Hừ, từ đó nên dùng cho hai ngươi, ngày chết của bọn ta còn xa lắm, hôm nay là này chết của các ngươi, Hỏa kiếm – xuất – Thiên nói bất chợt Hỏa kiếm lao ra phóng thẳng về hướng hai lão.

– Hỏa… Hỏ… a… kiếmmmm… phụp… ahhhhh… ta không tin… ahhh… – Hai lão già chưa kịp phản ứng đã bị thiêu cháy. Chúng kiến cảnh đó khiến ai cũng ngạc nhiên tuột độ. Lão Tôn cũng thấy rùng mình, không ngờ hai lão quái theo lão bao lâu nay lại chết nhanh đến không tưởng. Đang suy nghĩ thì lão phải tập trung né đường kiếm đang lao tới, Hỏa Kiếm bay qua bất chợt bùng lửa giữ dội. Lửa hắt sang Lão Tôn, dính ngọn lửa tưởng chừng nhỏ bé nhưng ngay sau đó nó cháy lên giữ dội. Đặc biệt hơn là nó không dập được.

– Ta không cam tâm, tại sao? Ta không cam tâm… ahhhh… – Lão Tôn cứ vậy mà bị thiêu thành tro bụi.

Ba người vẫn sững sờ, nhất là Long Khang sau đó là Thiên còn về Tiên Nhiên cô có vẻ không quan tâm, điều cô để ý giờ đây là Thiên. Cô không biết ăn nói với hắn như thế nào sau chuyện này. Liệu cô còn là cô gái lạnh lùng được nữa không, liệu cô có quên được hình bóng của hắn nữa không, điều đó là không thể vì dường như cô yêu hắn mất rồi.

– Nhìn gì vậy? Anh đẹp trai quá à? – Thiên hỏi khi thấy Tiên Nhiên nhìn mình chằm chằm không ngớt. Hắn hỏi một câu max sến.

– À không, ta… ta… ngươi… i… – Tiên Nhiên lúng túng, cô không biết nói thế nào vào lúc này cả, mặt cô đỏ như ớt.

– Thôi nào, yêu thì nói đi còn ngại, anh vừa cứu mạng em đó nên từ giờ em là của anh rồi, hehehe… – Thiên cười nham hiểm.

– Ngươi… đồ bị ổi, đồ vô liêm sỉ, thả ta ra… – Tiên Nhiên đập vào ngực Thiên liên tục.

Thiên thả Tiên Nhiên ra, cô cố đứng dậy để đi nhưng được hai bước lại ngã gục xuống. Thiên không vội, hắn muốn coi thử cô cứng đầu đến lúc nào. Hắn giả vờ bước đi bỏ mặc Tiên Nhiên ở đó còn Long Khang thì biến đi mất tiêu lúc nào không hay. Thiên bước đi không quay đầu lại một chút.

Hắn bước tới một góc nhỏ rồi đứng đó xem thử Tiên Nhiên muốn làm gì. Cô vẫn cố đứng dậy, lết được hai bước lại ngã xuống, kiệt sức không biết làm gì, cô ngó nghiêng xung quanh. Bất chợt cô òa khóc. ‘OMG’ lần đầu tiên Thiên Thấy cô gái cứng đầu bật khóc, Ngọc tuy lạnh lùng nhưng không cứng đầu như cô.

Cô cứ thế mà ôm mặt khóc, lí do cô ấy khóc đơn giản. Sự lừa dối, cô nghĩ Thiên đã đùa giỡn với tình cảm của cô, hắn hôn cô nói hắn yêu cô nhưng giờ đây lại để cô lại một mình. Cô đã rung động vì hắn, cô nghĩ mình đã yêu hắn, cô tỏ ra lạnh lùng, cứng đầu chút nữa để mong có thêm sự quan tâm nhưng hắn lại bỏ cô lại một mình lúc cô đang yếu ớt thế này, cô hận hắn đúng hơn là cô hận bạn thân mình sao có thể để tình cảm của mình dễ bị đùa giỡn như vậy. Thiên thì không hiểu sao lại thấy thích thú cảnh này, hắn không thấy thương xót cho một cô gái yếu ớt đang khóc thay vào đó là sự thích thú, hắn muốn xem cô có thể làm gì nữa.

– Đồ khốn nạn, hix hix… – Tiên Nhiên bất chợt gào lên một tiếng to hết mức có thể sau đó cô ôm mặt khóc, lần này Thiên diễn đến đó là đủ rồi. Hắn biết cô yêu hắn mà. Không thì sao có thể khóc ra mức này. Hắn rón rén tới sau cô.

– Giận anh à, không ngờ em cũng xấu tính vậy, hehehe… – Thiên nói bất chớt ôm lấy Tiên Nhiên.

– Anh… ngươi, sao ngươi quay lại? – Tiên Nhiên ngạc nhiên.

– Anh làm sao bỏ mặc vợ của anh được chứ? Hehe…

– Ngươi, đồ vô sỉ.

– Vô sỉ? Ừ vậy mà lúc nãy có người lại chửi ta vậy còn muốn ta quay lại cõng về nữa chứ, không biết ai mới vô sỉ đây ta, hehe… – Thiên chọc tức Tiên Nhiên.

– Ngươi… ngươi… – Tiên Nhiên giờ không còn từ gì để nói nữa.

– Ngươi cái gì mà ngươi? Ít ra không gọi là chồng thì cũng phải gọi là anh đi chứ, mạng của em do anh cứu mà, hehhe… – Thiên vẫn cố đùa Tiên Nhiên.

– Ta không gọi, hứ… – Tiên Nhiên ngoắt môi.

– Được thôi, vậy thì ở đây chờ người tới đưa về đi mà có chờ được không hay làm cái xác không hồn lúc nào không hay, ngoài này nguy hiểm lắm đó, ta về trước đây. – Thiên bước từng bước chậm rãi chờ câu nói của Tiên Nhiên.

– Hix hix hix… tại sao? Tại sao ngươi lại ép ta vậy? Ngươi không lo lắng cho một người con gái yếu đuối đang bị thương như ta sao? – Tiên Nhiên nức nở, giọng cô dịu hơn rồi.

– Vậy nói thật cho anh biết. Em có yêu anh không. – Thiên quay lại trước mặt Tiên Nhiên, hắn nhìn thẳng vào mặt cô đợi câu trả lời.

Tiên Nhiên lặng im hồi lâu, cô đang đấu tranh lý trí bản thân, cô muốn đồng ý nhưng cô sợ hắn đang đùa giỡn tình cảm của cô. Cô sợ, cô rất sợ, cô nhìn ánh mắt của hắn xem thử hắn đang nói thật hay nói dối, cô không thể nhìn ra được.

– Đây này, em thấy không, tim anh loạn nhịp vì em đó, nếu em không đồng ý anh sợ tim anh sẽ ngưng đập mất. – Thiên cầm tay Tiên Nhiên đặt lên ngực mình.

– Em đông ý rồi? Hahaha… đúng là ông trời có mắt mà, ta lại có thêm người vợ tuyệt vời nữa rồi, hahaha… – Thiên cười tự đắc khi thấy Tiên Nhiên gật đầu, cô e thẹm quay mặt đi chỗ khác.

– Nào, để anh đưa em về.

– Tay anh thế kia làm sao cõng được em.

– OMG! Cuối cùng em cũng chịu xưng em rồi à, quả là vợ ngoan của anh mà. – Thiên vui mừng, hắn bẹo nhẹ má Tiên Nhiên.

– Ừ, anh vẫn còn một tay, vẫn cõng được, vì em anh sẽ làm tất cả, nào lên đây đi. – Thiên nói rồi quay lưng lại để Tiên Nhiền ngồi lên. Hắn cõng bằng một tay có hơi mỏi nhưng không sao. Niền vui trong lòng hắn giờ đây giúp hắn chiến thắng tất cả, hắn cứ bước đi đều đều.

Về tới căn nhà trước kia, Thiên để Tiên Nhiên xuống rồi dìu cô vào giường nghỉ ngơi.

– Em nghỉ đi, anh đi lấy thuốc cho em. – Thiên nói rồi quay đi.

– Long Khang, Long Khang… ông đâu rồi? – Thiên cất tiếng gọi khi không thấy lão ở nhà mà lúc nãy cũng không thấy.

– “Lạ nhỉ, tên ông già này sao nghe quen quen, cảm giác như có liên quan tới mình vậy ta, mà thôi bỏ đi, sắc thuốc cho Tiên Nhiên cái đã. ” – Thiên nghĩ một lúc rồi đi sắc thuốc cho cô.

30 Phút sau…

– Tiên Nhiên, em biết rõ về Long Khang không. – Thiên đơc bát thuốc cho Tiên Nhiên rồi hỏi cô.

– Em cũng không rõ lắm, lúc trước em được ngài cứu thoát khỏi hai tên kia, em đã theo ngài ấy được 3 năm nhưng vẫn không rõ gì lắm về ngài ấy, ngài ấy lúc ẩn lúc hiển không sao biết được mà hình nhưng ngài ấy có một món bảo vật. – Tiên Nhiên kể hết những gì cô biết.

– Bảo vật sao?

– Vâng! Hình như là Long Kim Giáp thì phải, đó là lý do giúp ngài ấy có thể đánh tay đôi với các vũ khí của hai lão kia.

– Long Kim Giáp hả, ta đâu thấy ông ấy mặc.

– Hihi… anh không biết rồi, Long Kim Giáp là loại giáp khí, nó như loại khí công ẩn chứa trong cơ thể con người giúp đao thương bất nhập.

– Ừ, thì ra là vậy, em nghỉ ngơi đi, anh co việc phải làm. – Thiên để Tiên Nhiên nằm nghỉ rồi hắn bước ra ngoài.

– Hỏa kiếm, ngươi biết gì về Long Kim Giáp với cái lão Long Khang kia không? – Thiên xuất kiếm ra và hỏi nó.

Thanh kiếm không có ý niệm gì cho hắn cả, chỉ nhắc vào đầu hắn dòng chữ “Thời điểm đến ắt sẽ biết”.

– Này, không phải vậy chứ, chúng ta là bạn bè mà, giúp đỡ nhau chút đi, xin mày đó. – Thiên năn nỉ thanh kiếm.

– Này, ngươi ra đây cho ta, ra đây, xuất kiếm… – Thiên bực dọc khi Hỏa kiếm không nói gì nữa mà nhập vào hắn, hắn gọi mãi cũng không ra. Đúng một thanh kiếm cứng đầu gặp một chủ nhân ngang ngược nữa biết sau này làm nên trò trống gì không biết.

– Hừ, không nói hả, tao tự đi tìm, mày chờ đó. – Thiên tự nói bản thân nhưng thật ra là đang nói với thanh kiếm trong người hắn.

– Hahaha… cậu nhóc, cậu quả làm ta ngạc nhiên đó, từ đâu mà cậu có bảo kiếm kia vậy? – Giọng của lão già không ai khác đó là Long Khang, tiếng nói của lão có chút làm Thiên giật mình.

– À… chỉ là vô tình ta nhặt được dưới thung lũng thôi, hehehe… – Thiên gãi đầu giả ngu.

– Hahaha… nhặt được? Tốt lắm, quả ngươi có duyên với thanh kiếm này đó nhưng mang nó ngươi sẽ gặp họa diệt thân đó, hahaha…

– Họa diệt thân? – Thiên ngạc nhiên.

– Ừ, đúng vậy, đó là Hỏa kiếm, lúc trước thũng lũng kia là vùng đất thánh, chính vì nó mà bây giờ ra nông nỗi này, nếu giờ ai mà biết được nó đã được giải ấn thì ắt sẽ có người truy lùng nó.

– Ai?

– Thần vệ. – Long Khang nói với vẻ mặt nghiêm túc.

– Thần vệ sao, là tiên hả? – Thiên vẫn tỏ ra ngu ngơ.

– Ừ, đúng vậy. Họ là những người chấp hành luật trời, thanh kiếm này nếu ngươi không bỏ nó ra thì ngươi ắt sẽ mắc phải họa diệt thân đó.

– Vậy giờ chả lẽ tôi phải bỏ nó đi sao.

– Không! Ta sẽ giúp ngươi giữ nó. – Long Khang lúc này đã bộc lộ bản chất.

– “Hừ, cáo già đúng là cáo già, muốn ăn hớt trên tay của ta hả, đâu dễ. ” – Thiên nghĩ thầm khi biết âm mưu lão ta là muỗn chiếm đoạt thanh kiếm này, tuy nói đến sự truy sát của thần vệ hắn có vẻ tin nhưng đưa kiếm cho lão ta khác gì hắn hai tay dâng lên một thứ vô giá mà hắn hiên giờ rất cần, nhưng rất bình tĩnh. Hắn tỏ ra ngu ngơ để biết thêm chút ít về lão gia này.

– Tôi đưa thanh kiếm này cho ông thế không phải ông sẽ mắc họa diệt thân sao? – Thiên hỏi ngu ngơ.

– Hahaha… ta cũng gần đất xa trời rồi, còn gì mà phải lo nhưng ngươi còn tương lai dài ở phía trước, không thể vì thanh kiếm mà bỏ mạng tại nơi này được.

– “Hừ, càng nói cang ngu. Lão này già mà ăn nói như con nít vậy nhỉ? ” – Thiên đang suy xét về lão. Mà đúng thật, lão ta nói vậy thì có mà đi lừa con nít đó chơ. Lúc nãy còn đòi sống nhăn răng ra đó, giờ lại không thiết sống vì thanh kiếm này. “Chắc chắn có vấn đề” – Thiên nghĩ thầm.

– Ta giao thanh kiếm này cũng được nhưng giờ trên người ta chỉ có nó mới bảo vệ ta an toàn, giao nó rồi nguy hiểm đến ta biết phải làm sao?

Long Khang nghe vậy lão đăm chiêu một lúc rồi nói.

– Được, ta có món bảo vật, nó có thể bảo vệ ngươi an toàn trước sự tấn công nguy hiểm.

– “Hehehe… Long Kim Giáp? Ta sắp có ngươi rồi, lần này ta cho ông mất cả chì lẫn chài nè, hehe… ” – Thiên cười thầm, hắn vui mừng vì cuối cùng cũng dụ được lão ta, vốn dĩ hắn không sợ mất Hỏa kiếm vì hắn và nó đã có liên kiết biền vững rồi, Hỏa kiếm luôn trung thành với hắn cho đến khi hắn chết đi như Hỏa Nam Thần thì thôi.

– Không biết đó là gì vậy? – Thiên giả ngu để tránh nghi ngờ.

– Long Kim Giáp, đây này. – Long Khang nói rồi đưa trước mặt hắn một bộ giáp vàng khá đẹp mắt nhưng không phải Long Kim Giáp vì nó là giáp khí, sao có thể là vật vô tri vô giác này.

– “Lão chó này muốn chơi tao hả? Không cho thì tao cướp. ” – Thiên chửi thầm.

– Òa, tuyệt thật, đa tạ ngài. – Thiên tỏ ra ưng ý nhận lấy giáp vàng rên tay lão, hắn muốn cho lão nếm mùi gậy ông đập lưng ông.

– Nào, giờ để ta giữ nó cho. – Long Khang nói rồi đưa tay ra trước mặt như muốn Thiên hai tay dâng kiếm cho lão.

– Đây, ông cầm đi. “ĐM, mày chờ đó lão cáo già. ” – Thiên chửi thầm nhưng vẫn đưa kiếm ra cho Long Khang. Thanh kiếm được đưa ra rung động dữ dội, lửa bùng phát mạnh mẽ khiến cả hai sợ xanh mét, Thiên bình tĩnh an ủi và nhắn nhủ gì đó vào thanh hiếm sau đó nó mới thật sự im lặng trở lại.

Nhận lấy Hỏa kiếm, Long Khang cười tà rồi bay đi. Thiên đứng đó nhếch mép cười, hắn cũng không quên xem xét bộ giáp vàng trên tay hắn. Trông nó khá đẹp và khác hẳn với giáp thường, tuy không phải Long Kim Giáp nhưng có thể là bộ giáp có giá trị.

Đêm đó, hắn mày mò với bộ giáp, giáp mặc vào khá nhẹ lực đỡ của giáp rất ổn, hắn thửu dùng dao dâm mà không thủng, quả là bộ giáp tốt nhưng hắn vẫn không thích. Hắn nghĩ đem nó làm quà cho Tiên Nhiên vậy tốt hơn. Vứt bộ giáp một bên, hắn xếp bằng luyện công, hắn cảm thấy khí tức cơ thể mình tăng vọt nhanh chóng. Hắn dừng lại vì sợ nếu đột phá thập cấp trong tình trạng này thì có mà toi mạng dễ Sinh nên hắn thấy lo, có vấn đề gì tới tính mạng nếu có Lưu Ly ở bên còn an toàn, giờ không có cô nên cẩn thận vẫn tốt hơn. Hắn bỏ việc luyện công sang một bên rồi ý niệm kết nối với Hỏa kiếm.

Tại ngôi nhà ụp sụp, bên trong…

– Hahaha… thanh kiếm tốt, lần này còn ai dám cản ta trở về Long tộc đây, haha… Long Hậu – bà chờ đó, ta sẽ trả mối thù này. – Tiếng cười nói không ai khác là Long Khang, lão đang nhìn Hỏa kiếm đầy vẻ tự mãn.

Long Khang trước kia là em trai của Hoàng Long Đế – cha cha của mẹ Thiên nên có thể nói lão ta là bậc ông của Thiên, vì sự tranh quyền đoạt vị nên đã ăn cắp Long Kim Giáp, bảo bối của Hoàng Long tộc và ra tay ám sát ông ngoại của Thiên. Sau khi anh trai lão chết, vụ việc này đã bị bại lộ và lão bị sự truy sát của cả 3 dòng dõi Long tộc. Lão đã bị đẩy vào ma trận này và không thể tự giải thoát. Giờ đây lão ta đã có Hỏa kiếm trong tay khiến lão tượng mình như được trùng sinh lại lần nữa….