Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Từ khi Du Án đi ra khỏi vực sâu, vẫn luôn cảm thấy tức giận vì hành động lưu manh của Tống Giác.
Chờ đến khi mặt trời lặn đi, hơi ẩm của vực sâu dính trên người tiêu tan, nàng lại bắt đầu ưu sầu về chuyện Tâm Đầu Huyết…!
Nếu Tống Giác vẫn không chịu cho, thì bệnh của A Cẩn phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến chuyện này, nàng không khỏi thở dài, đau đầu ngồi xuống chỗ nào đó rồi bắt đầu nghĩ biện pháp.
Kết quả là ngồi nghĩ mà trời hôm nay quá ấm áp, bất tri bất giác nàng đã lăn ra ngủ.
Nàng mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy chuyện xảy ra vào mười bảy năm trước.
Lúc đó nàng đi ra ngoài du lịch, mới vừa quen biết được mấy tri kỉ thì đệ tử nuôi từ nhỏ bên người Tống Cẩn Giác của nàng lại đột nhiên tâm trí không ổn định.
Đợi nàng vội vàng chạy về tông môn thì hắn đã bị ma khí nhập thể, chỉ kém một bước nữa đã hoàn toàn biến thành ma.
Dưới tình hình khẩn cấp, nàng chỉ có thể giữ lại một tia lý trí cuối cùng của hắn, dùng Phách Hồn đao chém hắn thành hai nửa.
Một nửa mang tính thiện lương và thuần khiết, một nửa sau khi nhập ma thì trở nên hung ác nham hiểm và tà ác.
Sau đó lại dùng cấm thuật lấy máu tươi làm thuốc dẫn, đúc hai cỗ thân thể giống như đúc, sau khi hồn phách nhập vào người thì từng người sống dậy.
Tổng Cẩn Giác liền biến thành Tống Cẩn và Tống Giác.
Tống Cẩn làm người thiện lương, Tống Giác làm người tà ác.
Nàng đưa Tống Giác vào vực sâu, lại mang Tống Cẩn ở bên người dốc lòng dạy dỗ, vì muốn tu vi của Tống Cẩn có thể nhanh chóng lấn áp Tống Giác để khi đem hai người dung hợp trở lại phần thiện tâm nhiều hơn phần tà ác, chờ đến khi tâm trí ổn định tâm ma biến mất, lại một lần nữa dẫn hồn phách trở về thân thể nguyên bản.
….!Nàng nghĩ thấy rất tốt, nhưng không biết ở nơi nào xảy ra ngoài ý muốn, Tống Giác không chỉ kế thừa tu vi của thân thể nguyên bản mà ở phương diện tu luyện cũng rất có thiên phú.
Lúc trước nàng đưa hắn vào vực sâu, ý muốn yêu thú trong vực sâu tra tấn lực lượng trong người hắn.
Nhưng nháy mắt qua mười bảy năm, không chỉ tra tấn không thành mà ngược lại khiến hắn càng thêm cường đại.
Còn Tống Cẩn vốn sinh ra đã yếu ớt, bệnh tật đầy người, không chỉ không thể tu luyện mà còn phải dùng linh dược giữ mạng hằng ngày, hiện tại càng ngày càng suy yếu, chỉ có lấy Tâm Đầu Huyết của Tống Giác để làm thuốc, mới có thể triệt để trị tận gốc không còn di chứng nào.
Nằm mơ thấy Tống Cẩn từ từ gầy ốm, Du Án đang ngủ mày cũng phải nhíu lại, giữa lông mày cơ hồ hiện rõ nét ưu phiền.
Không đợi nàng giãy giụa tỉnh lại, Phong Linh Hoa bên hông nàng đột nhiên phát ra tiếng leng keng, khiến nàng đột nhiên mở mắt.
Có người tự tiện xông vào Điểu Ngữ Phong.
Nghĩ đến chỉ có một mình Tống Cẩn ở trong nhà, Du Án bỗng rùng mình, cầm Phách Hồn đao lên bay vào trong nhà.
Cửa ra vào vực sâu nằm ở đằng sau núi ở Điểu Ngữ Phong, khoảng cách từ chỗ nàng đến đó không xa, cho nên chỉ dùng nửa khắc đã tới nơi đó, còn chưa đợi nàng đi vào sân, đã nghe thấy giọng nói kiêu căng của nam tử từ bên trong truyền đến…!
“Lục soát cẩn thận cho ta, không được bỏ lỡ góc nào, nhất định phải tìm được linh dược mà đại tiểu thư của chúng ta đã làm rớt tìm về!”
“Rõ!”
Du Án vừa nghe liền biết là giọng nói của Lý quản sự tông môn, không phải kẻ thù.
Nàng lập tức thả lỏng đi rất nhiều, vui vẻ thoải mái đi vào trong viện, còn chưa đi vào đã lên giọng dò hỏi: “Không biết hôm nay sao Lý quản sự lại có thời gian rảnh rỗi đến căn nhà nhỏ này của bản tôn ngồi thế?”
Dứt lời, cười như không cười nhìn đoàn người đang đi lung tung ở trong sân.
Nam tử trung niên mới vừa ở trong viện kiêu căng ngạo mạn giờ phút này biểu tình lại cứng đờ, đoàn nô bộc đang lục soát xung quanh cũng ngừng tay, trong lúc nhất thời không dám lộn xộn.
Tầm mắt của Du Án quét qua đám người, cuối cùng dừng ở gian phòng phía Tây.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nhìn thấy cửa sổ luôn đóng chặt, xác định bọn họ còn chưa kịp đi quấy nhiễu A Cẩn thanh tịnh, liền hạ một đạo cách âm chú(*), bảo đảm sẽ không quấy rầy đến hắn.
Lúc này mới chậm rãi đến ghế đá trong viện ngồi xuống, không nhanh không chậm mở miệng: “Lý quản sự còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của bản tôn.”
(*) Cách âm chú: dùng để cách âm, không cho thanh âm bên ngoài lọt vào bên trong.
Lý quản sự nghe vậy lập tức nhìn về phía tỳ nữ đang đứng bên cạnh, Du Án cũng nhìn sang, nhận ra nàng chính là nô tỳ hầu hạ bên người của đại tiểu thư tông môn Chu Nhân Nhân.
Tỳ nữ giống với chủ nhân của mình, vô cùng ngạo mạn, thi lễ cho có lệ rồi nói: “Hồi bẩm Du phong chủ, ngày hôm trước đại tiểu thư có mua mấy cây linh dược, vốn muốn đưa cho tông chủ để dưỡng sức nhưng không biết vì sao lại đột nhiên bị mất, cho nên mới tới nơi này để tìm.”
Du Án nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Trong Hợp Tiên Tông có mười trại bảy núi, đã lục soát qua hết chưa?”
Tỳ nữ dừng một chút, không trả lời.
“Cho nên chỉ đến lục soát Điểu Ngữ Phong của ta?” Du Án khóe môi cong lên, nâng mí mắt lên nhìn về phía tỳ nữ: “Hoài nghi bản tôn trộm linh dược của tiểu thư nhà ngươi sao?”
Tỳ nữ bị nàng nhìn như vậy, đột nhiên có chút khẩn trương: “Nô tỳ không dám, chỉ là, chỉ là…”
Nàng ta chỉ là một hồi lâu, cũng không nói chỉ là cái gì.
Du Án liếc mắt nhìn nàng ta một cái đang muốn phát tác, thì nghe được có người kinh hô một tiếng: “Tìm được rồi!”
Du Án nhìn sang nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy ở trong một góc sân, hai tên nô bộc đem ra hai cái rương to mở ra, bên trong đó toàn bộ là linh dược, tất cả đều là linh dược loại tốt dùng để dưỡng khí bổ thân, chân mày nàng tức khắc giương lên.
“Du, Du phong chủ, chuyện này ngươi còn muốn nói cái gì không?” Lý quản sự vừa rồi còn lúng túng, khi nhìn thấy tang vật, lá gan tức khắc to lên.
“Đúng vậy Du phong chủ, bây giờ linh dược bị trộm lại xuất hiện ở trong viện của ngươi, ngươi còn muốn nói gì không?” Tỳ nữ cũng theo sau nâng cằm nói: “Ở Hợp Tiên Tông, ăn cắp là tội lớn, mặc dù ngài là một phong chi chủ(*), nhưng cũng phải tuân theo luật lệ, nếu không làm sao mọi người quy thuận ngài được?”
(*) Phong chi chủ: đứng đầu một nhánh.
Ăn trộm bị bắt, ở Hợp Tiên tông không chỉ phải lên hình đài chịu đánh roi mà còn phải chịu hành hình trước mặt mọi người trong tông môn, có thể nói là cực kỳ nhục nhã.
Đệ tử bình thường còn chịu không nổi, nói chi Du Án lại là một phong chi chủ chỉ đứng sau một mình tông môn chủ.
Cho nên khi tỳ nữ và Lý quản sự mở miệng, người trong viện không nhịn được trao đổi ánh mắt với nhau, muốn nhìn xem nàng sẽ giải quyết như thế nào.
Nhưng Du Án chỉ bình tĩnh đi đến trước hai rương đựng linh dược, sau khi tỉ mỉ đánh giá mấy lần, khóe môi không nhịn được gợi lên một độ cong.
Gần đây, linh dược cho A Cẩn dùng không còn nhiều lắm, nàng đang lo lắng không biết tìm ở nơi nào, liền có người đưa đến tận cửa.
Bất kể là vu oan hay hãm hại thì cũng thế, nếu đã đưa tới, thì những thứ đó chính là của nàng.
Nàng chậm rì rì đảo mắt nhìn xung quanh hai rương đựng linh dược, dáng vẻ một câu cũng không nói rất giống với dáng vẻ có tật giật mình.
Một nhóm nô bộc lúc nảy vẫn luôn đứng xem náo nhiệt, nhịn không được khẽ nói nhỏ…!
“Tuy linh dược rất quý trọng, nhưng nàng dù gì cũng là một phong chi chủ, không đến mức làm ra hành động ăn trộm ăn cắp chứ?”
“Sao lại không đến mức, đệ tử bên trong hay bên ngoài tông môn đều biết, Du Án mặc dù có danh là phong chi chủ, nhưng thật ra không tham gia bất kỳ sư vụ nào của tông môn, Điểu Ngữ Phong này của nàng lại suy tàn, đến cả tôi tớ quét nhà bưng nước cũng không có.
Ngày thường chỉ có nàng và đồ đệ của nàng ở tại nơi này, nhìn mấy gian phòng đơn giản đến mức đơn sơ này, cũng có thể đoán ra cuộc sống của nàng quẫn bách như thế nào.”
“Nếu nói như vậy…!Ta nghe nói đồ đệ của nàng bệnh tật quấn thân, mỗi ngày đều phải dùng linh dược, nếu giống như lời ngươi nói, cuộc sống tại Điểu Ngữ Phong khổ sở như vậy, nàng nổi lên tâm tư với linh dược của đại tiểu thư, điều này cũng không phải là không có khả năng.”
“Cái gì mà không có khả năng? Hiện giờ tìm được linh dược ở trong viện của nàng, có thể nói là bắt cả người và tang vật.”
Nô bộc làm trong tông môn, đều là linh căn pha tạp, thiên phú tu luyện không cao bằng những người khác, bọn họ tư nhận là giọng nói của mình đã đủ nhỏ, nhưng lại quên phàm là những người có tu vi, đều có thể nghe rõ rành mạch những gì họ nói, bao gồm Lý quản sự và tỳ nữ đang hùng hổ dọa người.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hai người từ câu đầu tiên bọn họ nói đã nghe được, lại không mở miệng ngăn lại, mặt lại ra vẻ khinh thường đánh giá Du Án, muốn nhìn dáng vẻ phẫn nộ và hổ thẹn của nàng, tốt nhất là ra tay giáo huấn hai tên nô bộc lắm miệng, như vậy thì sẽ càng giống dáng vẻ thẹn quá hóa giận.
Nhưng Du Án từ nãy đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, đã định khiến cho bọn họ phải thất vọng rồi.
Cuối cùng, Lý quản sự có chút thiếu kiên nhẫn: “Du phong chủ không định giải thích, chính là thừa nhận ngài đã trộm linh dược sao?”
“Thừa nhận?” Du Án nâng lên mí mắt nhìn về phía lão ta.
Lý quản sự co người lại một chút, nhưng nhìn thấy hai rương linh dược đằng sau nàng thì lấy hết can đảm nói: “Mặc dù ngài không thừa nhận, nhưng bây giờ lại phát hiện linh dược ở trong viện của ngài.
E rằng nô tài cũng không thể che chở cho ngài, nên mời ngài….”
Lão ta còn chưa nói xong, Du Án khẽ cười một tiếng, lời Lý quản sự chưa nói hết bị mắc lại ở trong cổ họng.
“Che chở cho ta à.” Du Án không nhanh không chậm đi về phía lão ta, cách ba bước chân thì dừng lại, hơi nâng cằm lên, nghiêm túc dò hỏi: “Ngươi thì tính là cái gì, có tư cách ở đây nói những lời này với bản tôn?”
Nàng nói với giọng bình tĩnh, phảng phất như đang nói chuyện phiếm, từng câu từng chữ lại lộ ra vẻ bễ nghễ, mặt Lý quản sự nháy mắt đỏ như gan heo, tức giận nhưng không dám nói gì nữa, chỉ có thể nghẹn uất nhìn tỳ nữ đứng bên cạnh.
Tỳ nữ tiến lên một bước, cúi đầu uốn gối hành lễ với Du Án: “Du phong chủ bớt giận, Lý quản sự chỉ là nhất thời sốt ruột, cho nên mới nói năng lỗ mãng.
Phong chủ đại nhân đại lượng, không nên trách tội lão ta.
Về chuyện ăn cắp linh dược, nô tỳ cảm thấy ngài vẫn nên nhanh giải thích một chút thì sẽ tốt hơn.”
Nàng ta mở miệng nói, Lý quản sự giống như tìm được bậc thang, cũng đi theo phụ họa: “Đúng vậy Du phong chủ, ngài trước mắt nên nói rõ ràng chuyện linh dược.
Nếu chứng minh nô tài đổ oan ngài, thì khi xong việc ngài muốn trách phạt nô tài thế nào, nô tài đều chấp nhận.”
“Thỉnh Du phong chủ giải thích một câu.” Tỳ nữa lại tiếp một câu, hai người kẻ xướng người họa, đem sân khấu kịch diễn đến cao trào, chỉ còn chờ Du Án lên sân khấu.
Trong viện lại lần nữa yên tĩnh, một trận gió thổi qua, cây hạnh trong viện nhẹ rung chuyển, lá cây phát ra tiếng rào rạt.
Du Án dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, xoay người ngồi xuống cái bàn đá trước đó, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Đám nô bộc như các ngươi, ở trong tông môn còn không bằng một con kiến, cũng xứng kêu bản tôn giải thích?”
“Du phong chủ….” Tỳ nữ nhíu mày tiến lên một bước, trong lúc đối diện với Du Án mới ý thức được, chính mình xác thật không có tư cách hỏi đến chuyện của nàng.
Sau khi tỳ nữ ý thức được điều này, không khí dần dần lâm vào giằng co, cuối cùng là bị đánh vỡ bởi một giọng nữ kiêu căng từ bên ngoài truyền vào…!
“Bọn họ không có tư cách kêu Du phong chủ giải thích, không biết bổn tiểu thư có tư cách đó hay không?”
Lời nói còn chưa dứt, một nữ tử mặc trên người váy hoa xinh đẹp làm bằng lụa đi vào, sau khi mọi người trong viện nhìn thấy nàng ta thì vội vàng quỳ lạy: “Tham kiến đại tiểu thư.”
Người đến chính là nữ nhi duy nhất của tông môn chủ Hợp Tiên Tông, Chu Nhân Nhân.
Sau khi Du Án nhìn thấy nàng ta thì đôi mắt hơi híp lại, yên lặng chờ nàng ta làm khó dễ.
Quả nhiên, sau khi Chu Nhân Nhân liếc mắt nhìn tỳ nữ một cái, lập tức đi đến trước mặt Du Án, đem câu vừa nãy lặp lại một lần nữa: “Bọn họ không có tư cách, vậy bổn tiểu thư có tư cách nghe Du phong chủ giải thích không?”
“Nghiêm túc mà nói, thì cũng không có.” Du Án chớp mắt một cái: “Ngươi là con gái của tông chủ, cũng không phải là tông chủ, theo quy củ thì không xứng tới ép hỏi bản tôn.”
“Ngươi!” Chu Nhân Nhân trong nháy mắt liền tức giận, đang muốn mở miệng nói lời ác ý thì dư quang quét đến sương phòng phía Tây đang đóng chặt, tức khắc cố nén tức giận nói: “Nếu Du phong chủ không chịu giải thích, bổn tiểu thư chỉ có thể đưa ngươi đến hình phạt từ(*).”
(*) Hình phạt từ: nơi diễn ra tra hỏi, hình phạt.
Hình phạt từ nghĩa cũng như tên, là nơi quản lý hình phạt và khiển trách trong tông môn, chỉ là ngày thường người bị đưa đến đó đều là tôi tớ trong tông môn, đệ tử hiếm khi bị đưa vào, Chu Nhân Nhân nói ra lời này, chính là đang mạo phạm Du Án.
Du Án ánh mắt lạnh lùng: “Ta khuyên tiểu thư nên nói chuyện cẩn thận, nếu không sẽ bị đau đầu lưỡi đấy.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Ngươi lấy trộm linh dược của bổn tiểu thư, còn dám ra vẻ đúng lý hợp tình như thế?” Chu Nhân Nhân cười lạnh một tiếng, sau khi chất vấn Du Án nhưng không thấy nàng phản ứng gì, trong lòng nhất thời bực bội, dứt khoát không muốn vòng vo với nàng nữa, nhanh chóng vào thẳng chủ đề: “Thôi, ngươi đường đường là một phong chi chủ.
Nếu như vì tội trộm cắp mà bị trách phạt, truyền ra bên ngoài chính là ném đi mặt mũi của Hợp Tiên Tông ta.
Bổn tiểu thư có thể không so đo với ngươi, nhưng việc này không thể bỏ qua như vậy.
Không bằng…!Ngươi đưa đồ đệ kia của ngươi cho bổn tiểu thư, coi như là nhận lỗi.”
….!Tính ra nữ nhân này vu oan hãm hại nàng chính là vì đồ đệ nhà nàng.
A Cẩn quả nhiên có tố chất làm họa thủy(*), không ra khỏi cửa cũng có thể khiến cho đại tiểu thư tông môn lo lắng như thế.
(*) Họa thủy: kẻ gây tai họa.
Tuy rằng đây không phải là thời điểm thích hợp, nhưng Du Án vẫn thất thần.
Tỳ nữ vì không làm tốt chuyện đã được giao nên giờ đang khẩn trương, vừa thấy nàng không nói lời nào, lập tức tiến lên một bước: “Đại tiểu thư không những không so đo với Du phong chủ chuyện ăn cắp linh dược mà còn giữ gìn mặt mũi cho Du phong chủ, còn muốn thay Du phong chủ chiếu cố cho Tống đạo hữu, thật sự là tâm địa Bồ Tát.”
“Đúng vậy, Du phong chủ lần này nhất định phải cảm ơn đại tiểu thư thật tốt mới đúng.” Lý quản sự cũng nhanh chân tiến lên vuốt mông ngựa Chu Nhân Nhân.
Ba người đồng thời nhìn Du Án, không tiếng động tạo áp lực cho nàng, trong viện nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua.
Du Án đột nhiên không muốn chơi nữa, đứng trước mặt mọi người nhàn nhạt lên tiếng: “Từ lúc bắt đầu, đại tiểu thư với mấy tên nô tài này mở miệng ra câu nào cũng nói bản tôn ăn trộm linh dược, có chứng cứ chứng minh cho việc này không?”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, Lý quản sự trước hết phản ứng lại: “Hiện tại tìm được linh dược ở trong viện của ngài, Du phong chủ còn không muốn nhận sao?”
“Đúng vậy Du phong chủ, tiểu thư nhà ta có lòng cho ngài bậc thang để đi xuống, ngươi tốt nhất không nên được một tấc lại muốn tiến một thước.” Tỳ nữ cũng nói theo.
Du Án nghe vậy ánh mắt khẽ động, uy áp quanh thân nháy mắt tản ra, theo đó sắc mặt tỳ nữ nháy mắt thay đổi, phun ra một ngụm máu tươi, trong người Lý quản sự có chút tu vi, không hộc máu giống nàng ta, nhưng biểu tình cũng có chút khó coi, hiển nhiên đã bị làm cho nội thương.
Chu Nhân Nhân tức giận chất vấn: “Du Án! Ngươi đây là ý gì?”
“Nàng ta nói năng lỗ mãng, ta không thể giáo huấn nàng ta sao?” Du Án hỏi lại.
Chu Nhân Nhân nghiến răng: “Chẳng lẽ nàng nói không đúng?”
“Đương nhiên là không đúng!” Du Án khinh thường lên tiếng.
Chu Nhân Nhân cười lạnh: “Hiện tại là tìm được linh dược ở chỗ ngươi, ngươi muốn phủ nhận là có thể phủ nhận sao? Ngươi là phong chủ của Điểu Ngữ Phong thì như thế nào, cũng khó tránh bị trách phạt!”
“Đại tiểu thư đừng nóng vội, ngươi làm mất linh dược, trong lòng bản tôn cũng không có tư vị gì.” Du Án buông tiếng thở dài, vẻ mặt đồng tình nhìn Chu Nhân Nhân: “Nếu không như vậy đi, bản tôn tặng một nửa hai giương linh dược này cho ngươi, cho lòng ngươi thấy thoải mái một chút, thế nào?”
Chu Nhân Nhân: “?”
Những người còn lại: “?”
– ——-