Nhưng hắn thích là một chuyện, đáy lòng thật ra cảm thấy muội muội sẽ không nguyện ý duy trì dáng vẻ con người. Bởi vì rắn bình thường hóa hình khi đã thành niên, hiểu được lợi ích của hình người, tự nhiên sẽ nỗ lực thích ứng với hình thái con người, mà muội muội cái gì đều không hiểu, tám phần sẽ có khuynh hướng dùng thân rắn của mình.
Nhưng không biết vì sao, trừ bỏ khi ăn cơm và đi tắm, thời gian còn lại trong ngày A Thúy cơ bản là người, dù sao Thanh Vinh rất vừa lòng tình trạng này. Nếu là thời điểm tắm rửa cùng ăn cơm cũng có thể biến thành hình người, hiến sẽ càng vừa lòng.
trên thức tế, đối với A Thúy mà nói, hình thái trẻ con quả thật không bằng thân rắn. Da mỏng thịt béo, bộ dáng chỉ cần va chạm một chút liền biến thành người, có đôi khi chính nàng cũng không dám dùng sức. Hơn nữa hai vô lực không đỡ nổi thân mình, tất cả hành động chỉ có thể bò.
Quan trọng nhất là, thởi điểm ở thân rắn, đi nặng đi nhẹ có hẳn một cái bồn nhỏ, nàng tự mình bò lên giải quyết là được. Sau khi biến thành người…. Nàng, nàng lựa chọn biến trở về thân rắn giải quyết. Chỉ là sau mỗi lần giải quyết xong nhìn đến biểu tình có vẻ tiếc nuối của thiếu niên, nàng luôn có cảm giác run rẩy.
Nhưng rốt cuộc kiếp trước là người, thế nên khi không có việc gì nàng cũng chấp nhận biến về hình dáng trẻ con.
Dù vậy mỗi khi đến giờ ăn cơm, nàng đều vui vẻ niến trở thành bạch xà. thật vất vả mới ăn được thịt, nàng cũng không muốn ăn đồ trẻ con. Còn có thời điểm tắm rửa buổi sáng, để không bị ăn sạch đậu hũ, nàng cũng sẽ chủ động biến về Xà hình.
Trừ bỏ những cái đó, sinh hoạt hàng ngày của nàng cũng có những thay đổi rất lớn, ngoài ăn ra chính là ngủ, sau ngủ sẽ là chơi. Bởi vì Thanh Vinh từ lâu đã sớm chuẩn bị “Giáo dục vỡ lòng”
“Giáo dục vỡ lòng” giai đoạn một là học nói chuyện. Bởi vì A Thúy khi ở thân rắn luôn không có ý định mở miệng, cho nên kế hoạch này vẫn luôn bị hoãn lại. Từ khi phiên bản thu nhỏ núi Phù không được được làm ra, chuyện này mới có tác dụng.
Bản thu nhỏ núi Phù không liên kết pháp trận đặc thù, liên thông với các góc núi Phù không. Tay nhỏ của A Thúy chỉ thứ gì, Thanh Vinh liền làm ra vẻ không lấy được, sau đó dạy nàng gọi tên đồ vật. Vì thế trong mắt A Thúy, ngọn núi nhỏ này có thể là sách dạy đọc ở dị giới.
một lần, nảng chỉ đến một tiểu bạch thỏ có lỗ tai thật dài, đôi mắt hình giọt nước linh hoạt. Ánh mắt nó một màng màu hồng mê mang, nhỏ bé không thấy rõ rang bộ dáng.
A Thúy vẫn luôn yêu thích những sinh vật long xù như vậy, liền bò qua đi duỗi tay muốn ôm. Thanh Vinh thấy thế nhíu mày, một phen cầm lấy cánh tay đang duỗi hướng con thỏ của nàng, sau đó biến thành con rồng vàng rực rỡ, dùng đuôi ôm nàng đến bên ngực, ôm ấp thân hình nho nhỏ của nàng: “Ngoan, thỏ thỏ dơ, đuôi của ca ca cho bảo bối ôm, được không?”
không tốt! Mỗi ngày ngủ đều ôm nàng, chẳng lẽ không sợ quá đủ rồi sao?!
A Thúy bất mãn trong lòng, nhìn Thanh Vinh liếc một cái, lặng lẽ vươn nắm tay ra nhắm ngay vị trí ngịch lên của hắn mà chọc xuống.
Thanh Vinh tức khắc đột nhiên trợn to mắt, không tự chủ được háo tay con thỏ.
Con thỏ bị vứt xuống đất, hiển nhiên có chút bị hôn mê, còn chưa kịp chạy đã bị A Thúy phi qua ôm vào trong ngực.
Thanh Vinh nhìn con thỏ cùng A Thúy “tương thân tương ái” một màn, biểu tình ủy khuất mà che bụng lại, cái đuôi vì mất mát mà rũ xuống.
Đến ban đêm, bữa tối của A Thúy biến thành tiệc thỏ, trước kia ăn gà nướng giờ cũng biến thành nưỡng thỏ.
Nhưng mà xong việc Thanh Thanh miêu tả với người khác như thế này: Muội muội ta là hài tử thông minh. A Thúy bực bội mà trở mình, ánh mắt nóng rực luôn trát ở trên người nàng, không thể bỏ qua được.
hắn rốt cuộc muốn làm sao? Sờ cũng sờ rồi, thời điểm mát xa hắn ấn đến bụng nhỏ nàng đều nể tình mà dùng cái đuôi vô dụng đạp hắn, thế nào cũng nên vừa lòng đi?
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Thanh Vinh đột nhiên nhớ tới “Từ điển dạy trẻ” có viết: Ở thời điểm giáo dục rắn nhỏ học nói chuyện, không thể ép bức. Bằng không rất có khả năng làm cho rắn nhỏ bảo bảo sinh ra cảm xúc ghét học, đói với việc học tập về sau thập phần bất lợi.
hắn trong lòng giật mình. không lâu trước đây học “Tay”, hiện tại hắn bắt nàng học “Ca ca”, không phải là bức cho thật chặt đi? Làm bảo bảo sinh ra cảm xúc ghét học có thể mất nhiều hơn được! Ngẫm lại, nếu làm bảo bảo bời vì cái này chán ghét nằm với hắn…..
Thanh Vinh không dám tiếp tục tưởng tượng, vội dùng gương mặt thân mật mà dán dán nàng, trấn an nói: “không học, chúng ta không học. Bảo bảo hôm nay học được một từ, đã rất tuyệt!”
Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, cái miệng nhỏ hồng hồng nộn nộn kia liền chu ra, câu chữ rõ ràng mà thốt lên: “Ca ca!”