Loại cảm giác hưng phấn mang theo bất đắc dĩ này là như thế nào? hắn rốt cuộc cũng có cơ hội biểu hiện làm tuyệt thế ca ca tốt một lần sao? không được một lần làm “ca ca bưng bát cơm hướng muội muội khóc lóc xin nàng ăn một miếng” thì không phải ca ca trải qua khó khăn mưa gió! Đều không phải chân chính là anh trai tốt đúng nghĩa!
Rốt cuộc…..Rốt cuộc chuyện này chỉ có một trong lịch sử! Đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của shota bê bát cơm, đôi mắt lộ ra ánh sáng khác thường, đem lò tử kim tiếp tục múc canh, hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu tràn đầy mà múc lại một muỗng canh nấm đưa đến bên miệng muội muội, hôm nay ca ca rốt cuộc cùng ngươi hăng hái chiến đấu!
A Thúy liếc nhìn hắn một cái, xoay xoay thân rắn đưa lưng về phía hắn, đừng quấy rầy chị đang tự hỏi vấn đề, chuyện này liên quan tới chung thân đại sự của chị đấy ( lầm)
Thanh Vinh nhìn ánh mắt muội muội, tay run lên, lại kiên định ôn định lại, lại….. lại bán man cũng vô dụng, cơm không thể không ăn!
hắn đem chén để một bên, một tay đỡ lấy đầu muội muội không cho nàng vặn lung tung, một tay tiếp tục kiên trì không ngừng đưa muỗng lên miệng nàng nói: “Bảo bảo ăn một chút được không? không đợi chút sẽ khó chịu. Bảo bảo muố làm ca ca đau lòng sao? Ân? Hé miệng được không?”
Nàng nhìn không thấy còn muốn lăn lộn nàng? thật phiền muốn chết! A Thúy đôi mắt không thể nhìn thấy, rất nhanh bị hắn làm cho cảm thấy bực bội, cái đuôi bạch bạch bạch vỗ lên cổ tay của hắn kháng cự, mặc hắn nói thế nào đều gắt gao nhắm miệng không mở ra, dù sao nàng nghe cũng không hiểu.
Nhìn bộ dáng kháng cự của muội muội, Thanh Vinh trong lòng đều chạy máu, xong rồi xong rồi muội muội muốn chán ghét hắn! Sao lại như vậy chứ! Chính là không ăn cơm lại không được….Xong rồi xong rồi, sách dạy trẻ quy định thời gian ăn cơm đã qua, dạ dày muội muội có hay không xảy ra vấn đề?
Chính là hắn không thẻ nhẫn tâm bắt muội muội mở miệng a! ( người bình thường ăn cơm cũng khônglàm ra loại sự tình này a! Ngươi kiên trì như vậy thấy thời gian liền từ bỏ sao!)
không hổ là cửa ải khó khăn lớn nhất…..Vẫn là để người khác độc ác đi =.=
………Chúng ta vì Nam Ương mà thắp nhang.
A Thúy cùng canh nấm ấm áp bị đưa tới nơi ở của Nam Ương bằng vận tốc ánh sáng.
không lâu sau, phòng bếp được khẩn cấp thông tri làm ra đồ ăn đỏ loại kiểu dáng thích cho rắn nhỏ ăn mang tới y phủ của Nam Ương.
Nam Ương…..Nam ương còn không có rời giường….
không thể trách hắn, sáng nay là ngày giao bản thảo ( mười ngày một lần), nên đêm qua hắn đã thức suốt đêm.
Nam Ương mơ mơ màng màng ăn vạ trên giường vừa mới bắt đầu nghe được tiếng Thần Quân liền tưởng mình năm mơ, đến khi toàn thân bị một cỗ hàn khí thôi quét toàn thân mới tỉnh táo lại, bên tai vang lên tiếng nói lạnh lẽo của quân thượng: “Nếu ngươi chán sống ta có thẻ thành toàn ngươi.”
Mười giây sau, Nam Ương mặt không còn chút máu té ngã lộn nhào mà xuất hiện trước mặt Thanh Vinh.
Trải qua một tháng ở chung, A Thúy có thế phát hiện ra giọng nói của Nam Ương, biết được người này là bác sĩ, shota đem nàng đưa tới chỗ người này chẳng lẽ là đoán được nàng không ăn cơm là bởi vì bị bệnh? Tiểu shota thật thông minh ( hiểu lầm thật lớn)!
Bởi vì không nhìn thấy bác sĩ giowg phút này đầu tóc có chút lộn xộn, quầng thâm mắt thật lớn cùng quần áo nghiêng lệch vặn vẹo, căn cứ vào ấn tượng quá khứ, tuy rằng cảm thấy hắn có chút trẻ tuổi ( tới Thiên Tứ giới phải hạ hai cấp bậc, Nam Ương biến thành thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi), nhưng A Thúy vẫn rất tín nhiệm hắn, vì thế khi đối mặt với âm thanh ấy, lấy cái đuôi chỉ chỉ đôi mắt của mình.
Thanh Vinh thấy, nhẹ nhàng ấn xuống cái đuôi nàng, ôn nhu nói: “Ngoan, không cần dùng đuôi dụi mắt.”
Nam Ương trong lòng nhìn này đãi ngộ đặc biệt, một mặt nhìn bàn ăn rước mặt tràn đầy đồ ăn mà nuốt nước miếng, hắn vừa mới rời giường cái gì cũng chưa ăn đâu.
“Còn không chạy nhanh?” Thanh Vinh thấp giọng quát lớn, rời khỏi giường chậm như vậy hại giờ ăn của bảo bảo đã qua, cư nhiên còn dám ở nơi đó cọ xát!
Nam Ương kinh sợ mà liên tục làm theo, lấy một chén con mú cháo thịt ở gần hắn nhất, giơ cái muỗng tiếng lên.
Thanh Vinh ghét bỏ nhìn hắn một cái, không tha mà đem rắn nhỏ trên tay ra bên ngoài duỗi duỗi.
Mà Nam Ương ghé sát vào, liền phát hiện vấn đề. Nhăn mi buông chén cùng muỗng, nói với Thanh Vinh: “Quân thượng, đôi mắt tiểu chủ tử tựa hồ có chút vấn đề, có thể cho Nam Ương nhìn kỹ xem?”
Thanh Vinh vừa nghe, vội đem muội muội đưa tới ngồi ghế nhỏ có rào chắn chuyên dụng, cùng Nam Ương cùng nhau cúi đầu nhìn kỹ, lại chỉ nhìn là ánh mắt muội muội so với ngày thường mê man hơn một chút, hắn còn là đói.
Nam Ương ở trước mặt con rắn nhỏ quơ quơ tay, tiếp theo cẩn thận kiểm tra đôi mắt rắn nhỏ, nhẹnhàng thở ra, giải thích với Thanh Vinh: “Tiểu chủ tử bắt đầu muốn lột da. Đôi mắt không nhìn thấy là bắt đầu lột da.”
“Cái gì?! Nàng đã nhìn không thấy!” Thanh Vinh kinh ngạc giận dữ nói, “Ngươi trước kia không bảo nàng còn một tháng mới có thể lột da sao? Như thế vào xảy ra trước sớm như vậy!” Đau lòng mà đem rắn nhỏ ôm trong ngực vuốt ve, bảo bảo nhìn không thấy hắn cư nhiên không phát hiện! Thời điểm bảo bảo bị bệnh hắn cư nhiên còn bức nàng ăn cơm, còn như vậy lăn lộn nàng! hắn thật là…..hắn thật là…..
Nam Ương bị mắng đến cả kinh, vội cúi đầu quỳ xuống, giải thích: “Này…..rắn lục lột da trước là bình thường vì tiêu chuẩn đánh giá không chắc. Tiểu chủ tử rốt cuộc bản chất là rồng, khả năng không giống rắn.”
Thanh Vinh xưa nay thích nghe ‘Muội muội là rồng’, nghe vậy thần sắc hòa hoãn hơn, hơn nữa vì dự phòng tình huống đột phát, đồ vật muội muội một năm tới bất luận có phát sinh điều gì đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, quyết định tạm thời buông tha hắn, về sau tính sổ sau: “đi xuống chuẩn bị đi.” nóixong trấn an con rắn nhỏ đi.
Chờ Thần Quân đi xa, Nam Ương mới chậm rãi thở ra, trong lòng cảnh giác chính mình, quân thượng bề ngoài trở nên manh lại đáng yêu, bản chất cũng vẫn là Thần Quân cao cao tại thượng!