Chương 9-2

Nhìn muội muội chớp mắt nghi hoặc chăm chú nhìn vào vỏ rắn lột của chính mình, Thanh Vinh trong lòng nghĩ: A a a muội muội đáng yêu quá! Sao lại có thể đáng yêu như vây! ( Giống như cảm giác của chúng ta khi lần đầu tiên nhìn thấy mèo con chó con manh manh ấy)

Phát hiện vỏ rắn lột của chính mình, A Thúy rốt cuộc không cảm thấy khiếp người, dũng cảm nâng đuôi muốn dùng đuôi tiêm chọc chọc nó.

Kết quả Thanh Vinh dùng tốc độ sét đánh không kịp khép lại cái nắp, tay vừa lật đem hộp lưu li thu hồi nhẫn trữ vật.

A Thúy:……?

Thanh Vinh kỳ thật trong lòng cũng rất rối rắm, muội muội muốn đồ vật hắn không có không cho, nhưng nàng bây giờ còn nhỏ, nếu không khống chế được lực đạo làm hỏng vỏ rắn thì làm sao bây giờ? Những thứ khác nàng đều có thể tùy tiện phá hư, nhưng cái này lại chính là vỏ rắn lột đầu tiên của muội muội! hắn…. hắn luyến tiếc!

A Thúy nhìn tiểu shota cụp mắt, dùng đuôi vỗ vỗ an ủi hắn. Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng khôngcho chạm vào thì không chạm vào đi, tiểu shota luôn đối với nàng tốt như vậy, không cho chạm vào nhất định là có lý do.

Thanh Vinh cảm động vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, bảo bảo đây la an ủi hắn sao? Này…..Này……Này quả thực quá ngoan, hắn lúc trước không nên nghi ngờ muội muội sẽ làm hỏng vỏ rắn lột thật là quá khôngnên! Thanh Vinh quyết định bồi thường nàng, nhưng lại luyến tiếc vỏ rắn lột, vì thế

“Bảo bảo muốn hay không….. Muốn chơi nghịch lân?”

Từ sau khi lột da thành bạch xà, A Thúy trưởng thành với tốc độ quả thực rất nhanh. Trước kia làm lục xà suốt một tháng, nàng cũng chưa cảm thấy có gì thay đổi. Mà hiện tại mỗi ngày tỉnh lại đều có thể phát hiện ra chính mình dài thêm.

Kì thật nàng cũng rất nghi hoặc vì cái gì lột da liền từ rắn lục biến thành bạch xà, nhưn dù sao đều là rắn, đối với nàng đều giống nhau, liền không nghiên cứu kỹ. Xà ngữ của nàng dốt dặc cán mai cũng không theo đuổi được gì.

Mà điểm làm nàng vừa vui vừa buồn khi trưởng thành chính là, mỗi lần nàng cảm thấy mình so với Tiểu Kim Long dài hơn, Tiểu Kim Long cũng sẽ đột nhiên biến lớn một chút, vĩnh viễn so với nàng dài hơn mấy tấc.

#mỗi nữ sinh đều có một ước mơ “Bị tiểu shota non nớt gọi tỷ tỷ”#

Trái với A Thúy, những người khác đều cảm thấy phiền não. Đương nhiên “những người khác ở đây không bao gồm Thanh Vinh. Thanh Vinh chỉ cần có thể nhìn thấy muội muội, sờ muội muội, thân mật với nàng, cảm xúc cũng chỉ có vui mừng! Vui mừng! Vui mừng!

“Những người khác” phiền não chính là, những con rắn ở cùng tuổi với tiểu chủ tử, đã có thể rõ ràng dùng xà ngữ biểu đạt ý tứ chính mình, nhưng tiểu chủ tử hoàn toàn không có vẻ gì là muốn nói, hơn nữa khi bọn họ nói cũng không có phản ứng gì.

Có phải lỗ tai cùng yết hầu nàng có vấn đề? Nhưng Nam Ương đã kiểm tra lại rất nhiều rất, nàng ngoài thể chất bị yếu đi, không hề có bất kỳ khuất tật sinh lý nào.

Cho nên, tiểu chủ tử phải chăng…. Trí lực ứng có vấn đề?

Giả thuyết như vậy cũng có khả năng a! Nàng ở trong trứng ngây người lâu như vậy, rồng đều thoái hóa thành rắn, trí lực gì có có lẽ cũng thoái hóa….Đương nhiên, những lời này có bị đánh chết bọn họ cũng không dám nói trước mặt Thần Quân.

Bởi vì Thanh Vinh vốn không để chuyện A Thúy không học được xà ngũ vào trong mắt. Muội muội của hắn bản chất chính là rồng! Bảo Bảo rồng con kiêu ngạo đương nhiên khinh thường học xà ngữ? Mấy thần tiên ngu xuẩn kia có ánh mắt kiểu gì vậy? Dám nhìn muội muội của hắn như vậy, muốn chết sao?!

Mọi người cũng vui ở chỗ, quân thượng dần khôi phục hình thể, trí lực của hắn tựa hồ cũng có dấu hiệu tăng trở lại! Nếu bọn họ biết quân thượng nhà mình có suy nghĩ như vậy, phỏng chừng chút vui sướng này đều bị bóp nát.

Vì thế, A Thúy cứ như vậy ở bên ca ca vui mừng, mặc kệ ánh mắt lo lắng của mọi người. Nửa tháng sau, nàng duỗi thẳng người cư nhiên đã dài quá một mét!

Nàng không những tăng trưởng hình thể mà còn tăng cả sức ăn. Cháo không đã hoàn toàn không thỏa mãn được nàng, thường thường một bữa thịt lớn mới có thể làm nàng có cảm giác chắc bụng. Sau khi ăn xong còn muốn thiểu một con gà gì đó, hơn nữa lúc ăn còn không cho người khác hỗ trợ ( chuyên chỉ Thanh Vinh), chỉ thích một mình ở bên bàn thiêu gà một chút chậm rãi gặm, hưởng thụ~

Bị nàng dùng đuôi đẩy đi vài lần, Thanh Vinh cũng liền tùy nàng, chỉ là mỗi lần đều ở bên dùng ánh mắt trông mong mà nhìn, xem đến mức A Thúy ngẫu nhiên sẽ mềm lòng, bố thí hắn giúp mình róc thịt khỏi xương.

Hơn nữa theo năng lực tăng trưởng của A Thúy, trước kia không thể đụng vào linh quả hiện tại nàng đãcó thể ăn một ngụm, vốn dĩ không thể dính linh tuyền tiên lộ hiện tại đun sôi để nguội uống hết, kết giới cùng độ dày linh khí cũng được Thanh Vinh thả lỏng.

Nhờ đồ ăn mỹ vị sung túc đến linh quả trợ công, A Thúy lớn càng mau.

Mỗi lần A Thúy vui rạo rực ở mép giường đo chiều dài, Thanh Vinh liền có cảm giác nhà ta có con gáimới lớn, vui sướng khôn kể.

Vui cái là em gái lớn lên nhanh, hơn nữa còn từ bàn tay hắn nuôi dưỡng, ban đầu ngây thơ không rành thế sự ( phải vậy chăng?) rắn con, dưỡng thành bộ dáng hoạt bát khỏe mạnh như hôm nay! Như vậy hắn liền nhịn không được muốn đem nàng ôm trong ngực, muội muội đâu có trưởng thành! Xem này, nàng lại lấy cái đuôi chụp hắn, thật là hoạt bát đáng yêu.

Mà điểm không tha nữa chính là, theo hình thể muội muội tăng trưởng, phạm vi hoạt động của nàng cũng dần mở rộng, hắn không thể như trước đem em gái ngày đêm đặt trên lòng bàn tay mà nhìn.

So sánh một chút, tựa hồ chuyện vui nhiều hơn một ít.

Nhưng mà vô luận Thanh Vinh sau vui mừng chính lo lắng, A Thúy khi trưởng thành chung quy là khôngthể nghịch. Thời điểm nàng dài quá một mét, Thanh Vinh trong tay “Sách dạy trẻ” mở ra chương mới “Ngày đi săn.”