Chương 12: Bản công tử và ngươi không oán không thù (1)

Lật lại trang ghi giải thưởng, nhìn những món được liệt kê trên đó, mắt La Hồng đỏ hết cả lên, trái tim như bị khoét đi.

“Đây mới chỉ là giải khuyến khích… nếu như có thể đạt được giải đặc biệt, giải nhất, giải nhì, bản công tử có lẽ đã trở thành sự tồn tại cấp bậc Thái Sơn, Bắc Đẩu trong giới tu hành rồi!”

“Nghĩ thế thì, thật sự là quá thiệt rồi!”

“Không được, ta nhất định phải làm thật nhiều việc ác! Nỗ lực để trở thành nhân vật phản diện, như vậy mới có thể đạt được giải thưởng tốt hơn nữa!”

Bởi vì La Hồng đã nhận thưởng nên Mục giải khuyến khích trong trang ghi giải thưởng không còn tồn tại nữa, thay vào đó là vài chữ bổ sung [ đang cập nhật…].

Giải thưởng sau khi đã được lấy đi, năm ngày sau sẽ có giải thưởng mới thay thế chỗ đó, nhưng trong thời gian cập nhật giải thưởng mới trang giải thưởng sẽ không sử dụng được nữa.

“Nói cách khác, giải đặc biệt, giải nhất, giải nhì, giải ba nếu như bị lấy đi, cũng sẽ có giải thưởng mới khác thay thế?”

“Cũng có nghĩa là sẽ có thứ tốt hơn?!”

Hô hấp của La Hồng càng trở nên gấp rút.

Là của ta!

Tất cả đều là của ta!

Chỉ cần bản công tử đủ xấu xa! Đủ tàn ác! Đủ “phản diện”!

Thì cái gì cũng sẽ có thôi!

La Hồng hít thở thật sâu, trong lòng dâng trào sự nhiệt tình chưa bao giờ có.

Biết hổ thẹn sau đó trở nên dũng cảm, nơi nào bị ngã thì cũng phải từ nơi đó đứng lên, nếu hắn tổng kết được những kinh nghiệm và bài học thất bại khi làm điều ác, thì lần sau nhất định sẽ làm ra được điều ác mà hắn muốn.

“Tổng kết có được, chính là kế hoạch làm kẻ xấu thất bại, phải sửa lại hai điểm sau đây.”

“Thứ nhất, không may mắn, không đúng thời cơ, đều tại tên thư sinh Cổ Tư Đạo kia, đều tại hắn hại bản công tử mất đi cơ hội trở thành Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới tu hành.”

“Thứ hai, danh tiếng của bản công tử đã quá tốt rồi.”

La Hồng dựa vào ghế bành, chìm đắm trong dòng suy nghĩ.

Lúc này, bầu trời ngoài cửa sổ nơi thư phòng đã bắt đầu tối lại, nắng chiều đã tắt từ lâu.

“Công tử, đã để nha hoàn giúp Diêu cô nương sửa soạn sạch sẽ rồi.”

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng của Triệu Đông Hán, trong giọng nói mang theo sự bội phục cùng kính ngưỡng.

Giọng nói truyền đến khiến La Hồng đang trầm tư suy nghĩ run lên một cái!

Không đúng!

Có gì đó mờ ám!

Cái lão Triệu phượng hoàng này lại muốn khen ta!

Lại muốn hạ thấp điểm tội ác của ta!

Mà chính lúc này, Triệu Đông Hán đưa theo Tiểu Đậu Hoa sau khi được sửa soạn chỉnh tề từ ngoài bước vào.

Ánh mắt La Hồng lướt ngang, dừng lại một chút, trực tiếp vượt qua thân hình cao lớn của Triệu Đông Hán, dừng lại trên người Diêu Tĩnh sau khi đã rửa sạch sẽ mặt mũi, thay một bộ y phục màu vàng nhạt.

Tầm nhìn của hắn vượt qua dáng người cao lớn của Triệu Đông Hán, thấy một thân ảnh xinh đẹp khoác trên mình bộ y phục màu vàng nhạt.

Vừa nhìn, trong đầu La Hồng bất giác nghĩ đến một câu thơ.

“Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức”(*)

(*) Đây là một câu thơ của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Hoa sen mọc từ đầm nước trong thanh khiết

Chất phác đẹp tươi tự nhiên không cần điêu khắc, trang sức tô điểm.

Thiếu nữ đó giống như một nàng tiên được vẽ trong tranh, da dẻ trắng mịn như ngọc vừa được tráng rửa sạch, tựa như bị vuốt ve đến toát ra hơi nóng, khuôn mặt hồng hào lên, trên tóc vẫn còn vương vài giọt nước, cả người toát ra vẻ đẹp kinh ngạc động lòng người.

“Đây… đây là Tiểu Đậu Hoa sao?”

La Hồng há hốc mồm, không cẩn thận bị vẻ đẹp của nàng làm bất ngờ.

Không phải là hắn đem về một cô gái xấu xí sao? Đó không phải là một cô gái trên mặt dính đầy than đen với bùn đất và bán đậu hoa sao, sao có thể lắc mình một cái thì đã trở nên xin đẹp kiều diễm đến thế.

Đây mà cùng là một người sao?

Tưởng bản công tử mù nên định lừa bịp, qua mặt ta đấy à?

Nếu không phải tính cách yếu đuối của nàng ta không thay đổi nhiều, La Hồng còn tưởng rằng Triệu Đông Hán trộm đổi nàng ta thành người con gái khác.

La Hồng trầm mặc, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao cái gã thư sinh Cổ Tư Đạo lại trêu ghẹo Tiểu Đậu Hoa rồi ngay giữa đường rồi.

Người đọc sách quả nhiên giấu nhiều tâm tư mà!

Thiếu nữ yếu đuối giống như Tiểu Đậu Hoa, quả thật đúng là cực phẩm chốn này.

Thật ra từ lúc bước chân vào thư phòng, Diêu Tĩnh đã trộm quan sát La Hồng, phát hiện La Hồng kinh ngạc vì nhan sắc của mình, trong lòng lại có chút vui mừng, đó chính là cảm giác tự hào của nàng khi đã tự thể hiện được bản thân mình, nhưng mà sau khi vui mừng tự hào thì lại trào lên cảm giác sầu lo.

“Mẫu thân nói phận nữ nhi xinh đẹp quá cũng không phải là chuyện tốt, dung nhan thật sự không được dễ dàng để lộ ra, nhưng bây giờ…”

Trong lòng Diêu Tĩnh lo lắng không yên, có vài phần mơ hồ nên hơi luống cuống.

Nàng biết La Hồng cứu mình rồi đưa vào La phủ.

Hơn nữa, nàng cũng đã nghe nói từ chỗ của tên hộ vệ mặt sẹo, vị công tử bảo vệ nàng này cũng đang phải chống đỡ áp lực không hề nhỏ, bởi cái gã thư sinh trước kia trêu đùa nàng có quan hệ với quan huyện An Bình.

Việc giữ lại nàng đồng nghĩa với việc công tử sẽ phải đối đầu với quan huyện.

Nhưng mà, nàng hoàn toàn mù mờ về số phận tương lai của mình.

Nếu như La Hồng nhìn thấy diện mạo thật của nàng rồi nổi thú tính, nàng nên làm thế nào đây?

Kháng cự… hay là phục tùng hắn đây?

Diêu Tĩnh cảm thấy thật bi thương, nàng phát hiện ra rằng bản thân mình trải đời còn ít, không có quá nhiều kinh nghiệm, nàng mơ hồ theo La Hồng về La phủ, bây giờ… hai người ở dưới cùng một mái nhà, cũng là do bất đắc dĩ.

Là công tử của La phủ, nếu như hắn thật sự muốn làm gì, cho dù thế nào nàng cũng không thể phản kháng được.

“Vẫn là sửa soạn gọn gàng thì trông xinh đẹp hơn.”

Thư phòng yên tĩnh, vang lên âm thanh đầy sự cuốn hút của La Hồng.

“Thảo nào cô lại dùng than đen và bùn đất bôi lên mặt mình, con gái ra ngoài biết bảo vệ bản thân, khá lắm.”

Lời của La Hồng rất dịu dàng, Diêu Tĩnh nghe xong, nhưng lại lộ ra sự sợ hãi tột độ.

Đừng… đừng có mà dịu dàng như vậy!

Nàng vẫn còn chưa chuẩn bị xong.

“Cô là nữ đầu bếp của La phủ, bây giờ mau đi chuẩn bị bữa tối đi.”

“Sau khi chuẩn bị xong thì cùng nhau ăn cơm.”

La Hồng không thèm để ý đến sắc mặt biến đổi của Diêu Tĩnh, chầm chậm mở miệng.

Tiểu Đậu Hoa là quả hồng mềm mại, rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đối La Hồng bây giờ thì nàng đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Dù sao, giờ có muốn tìm thêm điểm tội ác trên người nàng cũng không được bao nhiêu.