“Là vị “Lạc Hồng công tử” của La gia sao?”
Vương Long nghe Cổ Tư Đạo khóc lóc không khỏi cau mày.
“Lạc Hồng công tử có danh tiếng rất tốt ở huyện An Bình, sao con lại chọc vào hắn? Mùa thu sắp đến rồi, con không ngoan ngoãn ở nhà đọc sách thánh hiền mà còn chạy ra ngoài gây chuyện!”
Vương Long hận không thể rèn sắt thành thép, buông lời trách móc Cổ Tư Đạo.
“Thúc, thúc phải giúp con, trận đòn này con không thể cứ chịu vậy được!”
Cổ Tư Đạo tiếp tục lau nước mắt.
Vương Long nhìn bộ dạng đó của Cổ Tư Đạo, khẽ thở dài.
Ông vuốt vuốt râu:
“La phủ…”
“Ở huyện An Bình, La phủ nắm giữ khối tài sản rất lớn, lại nắm trong tay năm phường thị (1) hàng đầu của huyện An Bình, tài lực hùng mạnh. Vả lại họ cũng nổi danh là nhà hành thiện, danh tiếng rất tốt, không thể đụng được.”
(1)Phường thị: con phố buôn bán.
Vương Long híp mắt suy tư.
Cổ Tư Đạo nghe vậy cảm thấy không cam tâm.
Gã nghĩ ngợi hồi lâu rồi ghé vào bên tai Vương Long thêm mắm dặm muối, nhắc đến nàng Diêu Tĩnh xinh đẹp.
Vương Long nghe vậy hơi thở nhất thời đông cứng, ông híp mắt nói: “Con đừng vội, ai bảo ta với mẹ con… với cha con có tình cảm rất tốt. Chuyện này cứ để Vương thúc suy nghĩ cách giải quyết thay con.”
“Nghe nói vị “Lạc Hồng công tử” kia mới trở lại từ ngoại thành, bảo vệ đi theo hắn đều chết cả rồi… Sợ rằng đã gặp phải thứ gì đó, mấy ngày nay tà ma ngoại đạo đang hoành hành ngoài thành, gây ra không ít án mạng tàn sát trong thôn. Sứ giả của Đại Lý Tự đang điều tra kĩ càng trong nha môn, nếu biết được Lạc Hồng công tử có liên quan đến tà ma, lấy cách làm việc ngoan lệ thà giết nhầm chứ không bỏ sót của Đại Lý Tự… hà hà.”
Vương Long ôm râu nở nụ cười lạnh.
Cổ Tư Đạo nghe thế đột nhiên thấy rất vui vẻ.
Lúc đến kinh thành dự thi, gã cũng từng nghe qua danh tiếng của Đại Lý Tự trong kinh thành.
Nếu đã bị sứ giả của Đại Lý Tự để mắt tới, La Hồng dù không chết cũng sẽ bị lột da.
…
Trong thư phòng, La Hồng luyện thêm một lúc công pháp “Vong Linh Tà Ảnh”, ngưng tụ sát khí vào đan điền.
Đúng lúc nha hoàn tới gọi La Hồng đi dùng cơm, hắn mới vươn vai rời khỏi thư phòng.
Đại sảnh, Trần quản gia cùng với nha đầu La Tiểu Tiểu đã an vị, trên bàn bày đầy thức ăn, Tiểu Đậu Hoa Diêu Tĩnh mồ hôi đầy đầu bưng thức ăn lên. Nàng bước nhanh qua đúng lúc va vào La Hồng, giật nảy mình, suýt chút nữa làm đổ đĩa đồ ăn đang bưng trên tay.
Trần quản gia mặc một thân xanh, thẳng lưng ngồi trên ghế, rượu trong chiếc ly sứ men xanh ông cầm đang lắc lư.
Nghe thấy động, ông lập tức quay lại.
Ánh mắt ông rơi vào người La Hồng, vừa thấy hắn, động tác lắc ly rượu trên của Trần quản gia đã bắt đầu chậm lại.
“Khí vận khơi thông, gương mặt ánh lên thần quang…”
“Âm sát khí đã yên, chính dương khí bừng bừng. Mới có nửa ngày không gặp, sao công tử đã có sự thay đổi lớn vậy rồi?”
Trần quản gia tỉnh bơ uống một ngụm rượu nhưng trong lòng lại đang nổi lên từng đợt sóng.
Ông không tinh thông khí thuật nhưng cũng có thể phát hiện những biến hóa về khí tức trên thân La Hồng.
Thân thể con người vốn có sự cân bằng giữa chính dương và âm sát.
Khi trước, sát khí vây quanh cơ thể La Hồng, tụ lại giữa hai chân mày, nay sát khí dần biến mất còn chính dương khí lại nắm quyền chủ đạo.
Trần quản gia cười một tiếng.
Có lẽ đây là thay đổi sau khi công tử hiểu rõ ý niệm trừ ác làm thiện chăng?
La Hồng ngồi xuống, không để tâm đến Trần quản gia bên cạnh vẫn tò mò đánh giá hắn. Hắn nhìn sang La Tiểu Tiểu, khóe miệng khẽ vẽ ra một nụ cười.
Muội muội nhà hắn chính là một nhân tài đấy!
Hôm nay chính là lúc La Hồng hắn cần đến nhân tài.
La Tiểu Tiểu đang gặm chiếc đùi gà béo mẫm, bị hai mắt sáng rực của La Hồng nhìn chằm chằm khiến nàng nhất thời cảnh giác.
Hắn chắc chắn là đang nhòm ngó chiếc đùi gà của nàng!
“Tiểu Tiểu à, câu chuyện Hứa Tiên và Bạch nương tử huynh kể cho muội nghe có hay không? Chỗ huynh còn nhiều chuyện tình yêu thú vị lắm, sau khi ăn xong huynh lại kể từng chuyện cho muội nghe được không?”
La Hồng cười híp mắt nói.
La Tiểu Tiểu “hừ” một tiếng, vùi đầu vào gặm đùi gà, không để ý đến La Hồng.
“Nếu không được thì huynh cùng nghe chuyện với muội, muội chỉ một đứa nha hoàn nếu nha hoàn đó không kể được chuyện thì muội đánh ả, nhằm thẳng mông mà đánh thật mạnh!”
La Hồng vừa nói vừa tỏ ra vô cùng dữ tợn.
Tính cách của đứa nhỏ xấu xa La Tiểu Tiểu này rất kì lạ, La Hồng cảm thấy mình không nên áp chế mà nên để con bé tự phát huy ra hết.
Đây chính là nguyên tắc làm giàu của La Hồng.
Lời nói của La Hồng khiến mặt mày đám nha hoàn xung quanh đều tái mét.
Còn tiểu nha đầu kia nghe xong nhất thời trợn tròn mắt.
Ca ca cùng nàng đánh nha hoàn sao?
Không… không phải!
Chắc chắn ca ca còn muốn mượn cớ để đánh nàng!
Nàng chợt nhớ đến những câu chuyện cảm động lúc trước mình đã đọc trên sách!
Tiểu nha đầu nghĩ thông rồi, miếng đùi gà đang ngậm trong mồm nhất thời dừng nhai, đùi gà trên tay cũng không còn mùi vị nữa rồi.
Cơ thể Tiểu Tiểu run lên, hơi nước che mờ đôi mắt to, một giây sau, nàng òa khóc thành tiếng.
“Ca ca… Tiểu Tiểu biết lỗi rồi, về sau sẽ không đánh nha hoàn nữa…”
“Muội sẽ ngoan mà.”
La Hồng: “…”
“Muội không cần ngoan, trẻ con đến tuổi muội đều nghịch ngợm, quậy phá cả, muội vẫn là bé hư mà huynh thích nhất.”
La Hồng vội vàng nói.
Muội muội ngoan, sao huynh nỡ quét đi tội ác của muội?!
Trần quản gia đang uống rượu suýt chút nữa bị sặc.
La Tiểu Tiểu ngơ ngác, sau đó lại ngoạc mồm khóc to hơn, miếng đùi gà trong miệng cũng rơi ra. La Hồng cảm thấy nàng là đứa xấu tính, muốn giáo huấn nàng!
“Tiểu thư trời sinh có chỗ chưa tốt, giờ cũng đã biết lỗi rồi, công tử đừng dọa tiểu thư nữa. Tiểu thư đã hiểu chuyện rồi, sau này chắc chắn sẽ ngoan hơn.”
Trần quản gia đặt chén rượu xuống giảng hòa.
Trong lòng ông cũng tương đối vừa ý với cách xử lý của La Hồng.
Ở La Phủ La Tiểu Tiểu nổi tiếng là xấu tính, vậy mà không ngờ, La Hồng lại có thể dạy dỗ bằng cách rất sáng tạo mà lại có hiệu quả cực tốt như vậy.
Nha hoàn xung quanh nghe thấy lời của Trần quản gia mới hiểu ra ý của La Hồng. Hóa ra công tử đang dạy dỗ tiểu thư chứ không phải thật sự muốn đánh các nàng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cũng dấy lên sự ngưỡng mộ với La Hồng, không hổ là công tử nho nhã hiền hòa, cách thức giáo dục vừa tốt lại khác biệt.