Mà Nhan Mạc Oa lúc này cũng không có bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài của hắn ta thể hiện một chút nào. Thay vào đó là vô vàn kiêng kị cùng kinh hãi, không ngờ rằng thiếu niên trước mắt này trông căn niên còn nhỏ hơn hắn ta một tuổi nhưng tu vi cư nhiên lại cao đến như vậy. Một cái phất tay liền đem uy áp của hắn ta phất bay.
“Hừ, đây chính là chuyện của Vân Lan thành ta. Từ khi nào lại đến phương ngươi quản kia chứ? Hôm nay, ta nhất định phải khám xét bằng được chiếc xe ngựa này của ngươi. Xem bên trong rốt cục là giấu thứ gì.”
Cố gắng đè xuống sự lo lắng trong lòng, Nhan Mạc Oa vẫn là nhanh chóng nói ra. Dù sao hắn ta cũng là nam chính a, có làm sao cũng sẽ không chết được.
Nhưng là, việc này cũng không tránh khỏi khiến hắn ta đối với thế giới bên ngoài Vân Lan thành càng thêm kiêng kị. Một cái nhân vật qua đường cũng đã có tu vi cao như vậy thì những người khác lại sẽ còn cao đến mức nào?
“Cút đi, tên đáng chết. Mau mở ra cổng thành cho Minh công tử đi qua.”
“Mau mở ra cửa thành, nếu không chúng ta liền sống chết với ngươi.”
“……”
Nhìn thấy hành động bảo vệ bọn họ này của Huyết Minh, lá gan của bách tính cũng lập tức phình ra. Mặc dù không biết là ai bày đầu, nhưng những bách tính này cũng rất nhanh mà mắng chửi rồi ném rau cải và trứng thối lên người của Nhan Mạc Oa.
“Mẹ kiếp, mau dừng tay…nếu không ông đây liền giết hết các ngươi…”
“Mau dừng lại….Đậu móa…mở cổng thành, mau mở cổng thành…”
Vốn dĩ còn muốn hâm dọa những bách tính này một lát nữa, nhưng dù sao con kiến cắn thì vẫn đau. Vì vậy, Nhan Mạc Oa lúc này cũng bị bọn họ ném cho vừa đau lại vừa ghê tởm, nhưng là bởi vì Huyết Minh đang chắn ở đó nên hắn ta cũng không thể làm được gì mà vội vàng ưng thuận.
Vẫn chỉ chờ lời này của Nhan Mạc Oa, tên lính canh liền nhanh như một làn gió mà đem cửa thành mở ra. Trong lòng cũng sướng rên vì có thể giúp đỡ một chút cho thần tiên công tử.
“Được rồi, xin nhờ các vị đây dừng tay lại cho. Hôm nay cũng may là nhờ có các vị giúp đỡ, tại hạ cũng không biết nên làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn này…”
Nhẹ nhàng phất tay ngăn cản những bách tính đang nổi giận này, Huyết Minh liền nghiêm nghị mà nói ra. Khiến cho bọn họ đều đồng loạt dừng lại, sau đó mới liên tục xua tay chối từ.
“Không cần a, công tử đã giúp chúng ta nhiều như vậy, lời này chúng ta làm sao dám nhận kia chứ?”
“Đúng vậy, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi. Công tử lên đường bình an, thiên đạo sẽ phù hộ người tốt như ngài…”
“Công tử thượng lộ bình an a. Lãnh Kỳ công tử nhất định sẽ cát nhân thiên tướng, sớm ngày khỏi bệnh.”
Dưới lời từ biệt và cảm ơn rối rít của dân chúng Vân Lan thành, Huyết Minh liền chậm rãi ngồi lên xe ngựa. Nở một nụ cười cảm tạ với mọi người rồi ra hiệu cho Lãnh Hàn đánh xe rời đi.
[ Thù hận của nam chủ: Nhan Mạc Oa đối với ký chủ +50. Điểm phản diện +100. ]
[ Đinh, nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành: thành công rời khỏi Vân Lan thành. Phần thưởng: Tụ linh bảo đan x1, Điểm phản diện +100. ]
Ngay khi cơ thể Huyết Minh vừa vượt qua cánh cổng của Vân Lan thành, âm thanh thông báo từ hệ thống cũng liền vang lên khiến khóe môi của hắn khẽ câu lên một độ cong mờ nhạt.
Tính ra thì làm những loại nhiệm vụ này cũng rất là thú vị. Mong sao những nhiệm vụ sau này của hắn lại càng thêm gay cấn hơn nữa thì càng tốt a.
| Thông báo: Nhiệm vụ trang bức thất bại. Trừng phạt chủ ký sinh giảm tu vi xuống 2 cảnh giới, Exp -50.|
| Xem như giúp đỡ chủ ký sinh, Đinh Đang liền cho thêm ngài một cái nhiệm vụ nữa đó là: Trong vòng 1 tuần khiến những bách tính của Vân Lan thành đối với ký chủ sinh ra yêu quý và ủng hộ giống như đối với Minh công tử.|
Khác với Huyết Minh đang vui vẻ tràn trề kia, tâm trạng của Nhan Mạc Oa hiện tại liền vô cùng tồi tệ khi nghe thấy âm thanh thông báo của Đinh Đang.
Mỗi một lần trang bức thành công thì hắn ta cũng chỉ nhận được 10Exp mà thôi, hiện tại thì 5 lần mới lên một cảnh giới. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hắn ta cư nhiên lại nếm mùi thất bại mà mất đi 1 cái cảnh giới. Vì vậy, Nhan Mạc Oa liền đem Huyết Minh thầm ghi hận trong lòng.
Nhưng là, Nhan Mạc Oa không biết một điều đó là sau này chỉ cần gặp phải Huyết Minh, số lần hắn ta thất bại liền chính là bội số của N.
– —————————–
Sau khi xe ngựa rời khỏi Vân Lan thành được vài dặm, Huyết Minh liền chậm rãi đem bịt mắt gỡ ra. Sau đó mới tựa đầu vào cửa xe ngựa để nhắm mắt tu luyện.
Mà Lãnh Hàn lúc này rốt cục cũng nhìn thấy được Lãnh Kỳ đang chán chường ngồi trên nhánh cây lớn ven đường để chờ đợi bọn họ. Vì thế, y liền xoay người thông báo cho Huyết Minh biết.
“Công tử, là A Kỳ.”
“Công tử, ta thật nhớ ngươi a.”
Không thèm quan tâm đến đại ca mặt lạnh của mình, Lãnh Kỳ liền như một cơn gió mà nhanh chóng chạy đến bên cạnh của Huyết Minh. Đôi mắt cũng lấp lánh như một con chó nhỏ vô cùng ủy khuất mà nhìn hắn.
“Cho ngươi.”
Từ trong không gian lấy ra bánh đậu đỏ mà bản thân kêu Lãnh Hàn mua khi đi trên đường ban nãy, Huyết Minh liền từ ái đưa cho Lãnh Kỳ khiến y vui sướng đến mức trực tiếp ôm lấy tay của hắn mà liên tục cảm ơn.
Lúc này, Huyết Minh bỗng dưng cảm thấy Lãnh Kỳ dường như lại có chút là lạ. Nhất là gương mặt cùng cơ thể phảng phất cũng nhỏ hơn Lãnh Hàn một chút, khiến y nhìn có phần hơi âm nhu, bàn tay và cổ tay rất nhỏ, giọng nói cũng rất trong trẻo…
“A Minh, ta, ta có thể ăn nó được hay không? Ta đói.”
Nhưng là, một thanh âm mềm mại như có thể véo ra nước từ từ vang lên khiến Huyết Minh liền dừng lại suy nghĩ rồi đem việc này tạm gác sang một bên. Sau đó mới ôn nhu mà xoay người.
Lúc này đây, từ trong xe ngựa cũng liền xuất hiện một bàn tay trắng nõn như bạch ngọc đang đem mành xe vén lên. Sau đó một dáng người yểu điệu mặc hắc y đen tuyền cũng hiện ra trước mặt của ba người.
Chỉ thấy trên đầu của nàng vẫn đội một chiếc nón sa đen chùm che khuất mặt, y phục cũng là kiểu của nam nhân, nhưng hai đoàn bạch thỏ trước ngực và chiếc eo nhỏ nhắn kia liền đã bán đứng đi ngụy trang của nàng.
“Không được. Đây là của công tử cho ta.”
**Mọi người thông cảm cho Nhóc, viết xong từ chiều giờ rồi nhưng quên đăng mất. 😂😂😂