Chương 14: C14: Ngôi mộ không xương

Vùng ngoại ô phía nam Giang Bắc.

Ngôi mộ không xương!

Nơi đây từng là mộ tổ tiên của Lâm gia ở Giang Bắc.

Mười lăm năm trước, sau khi Lâm gia trải qua những thay đổi mạnh mẽ, Lâm Đông Lai trở thành người nắm quyền Lâm gia.

Chỉ vài ngày sau khi Lâm Đông Lai lên nắm quyền, ông ta đã nghe theo lời khuyên của một thầy phong thủy và chuyển mộ tổ tiên của Lâm gia đến một nơi có phong thủy tốt hơn.

Đúng thật là sau khi di dời mộ tổ tiên thì công việc kinh doanh của Lâm gia không ngừng phát triển, chưa đầy 8 năm đã trở thành gia tộc giàu có nhất Giang Bắc.

Tuy nhiên, vị trí ban đầu của khu mộ tổ tiên của Lâm gia vẫn được giữ lại và cải tạo lại thành ngôi mộ không xương như hiện nay.

Để đề phòng có người phá hoại khu mộ ở địa điểm ban đầu của Lâm gia, Lâm gia còn xây một ngôi nhà nhỏ cách mộ không xương trăm mét và cử người ở đây canh giữ ngôi mộ.

Hai anh em Dư Long và Dư Hổ là những người canh giữ ngôi mộ không xương.

Họ đã canh giữ ngôi mộ ở đây gần mười năm.

Cuộc sống của người canh mộ thật nhàm chán, ăn uống là thú vui lớn nhất.

Mới hơn ba giờ chiều, hai anh em đã ăn uống no nê.

Tiếng gầm của máy bay cứ vang vọng bên tai khiến hai anh em không còn tâm trạng ăn uống nữa.

“Mẹ kiếp, còn chưa xong sao?”

Dư Hổ túm chặt bình rượu đi ra khỏi nhà, bực bội nhìn lên bầu trời: “Đây là đợt thứ bảy! Chẳng lẽ ở Giang Bắc sắp xảy ra chiến tranh sao?”

“Chiến tranh con khỉ gì!”

Dư Long lười biếng dựa vào bàn: “Nếu đã đánh tới Giang Bắc của chúng ta, thì có lẽ phân nửa Hoa Quốc đã thất thủ rồi!”

“Em thực sự muốn biết rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra.” Dư Hổ cúi đầu, lại xách chai rượu quay trở lại trong nhà, nói trong sự bực tức: “Muốn ra đường còn khó hơn lên trời! Nếu không phải vì 10 triệu đó, ông đây đã bỏ công việc này từ lâu rồi!”

“Ráng nhịn đi, chỉ còn một tuần nữa là chúng ta đã canh giữ được mười năm rồi.”

Dư Long cười khà khà, trong mắt lộ ra vẻ dâm tà: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ lấy 10 triệu, rồi muốn vui vẻ như thế nào thì vui vẻ như thế ấy! Việc đầu tiên ông đây làm khi ra ngoài là phải gọi mười cô gái và chơi vui vẻ cho đã!”

Sau gần mười năm canh giữ mộ, Dư Long đã nhịn đến sắp phát điên.

Bọn họ vốn là những kẻ liều mạng, thuốc lá, rượu và phụ nữ có thể nói là những thứ cần thiết trong cuộc sống của họ.

Trong mười năm qua, tuy không phải lo lắng về việc hút thuốc hay uống rượu, nhưng nếu muốn chạm vào phụ nữ, chỉ khi đi mua sắm đồ dùng hàng tháng thì mới có cơ hội.

Hơn nữa, bọn họ còn phải để lại một người ở đây để canh gác.

Vì vậy, sau khi tính toán, thực ra bọn họ chỉ chạm vào phụ nữ hai tháng một lần.

Nhắc đến phụ nữ, Dư Hộ lập tức nở nụ cười d@m đãng.

Cười cười, Dư Hổ lại đột nhiên xách chai rượu đi về phía cửa, ánh mắt rơi vào ngôi mộ không xương cách đó không xa, d*c vọng trong mắt càng mạnh mẽ: “Anh, đằng kia không phải có một người phụ nữ sao? Hơn nữa còn rất xinh đẹp! Chơi thì chắc chắn sẽ đã lắm!”

Nghe được lời nói của em trai, trong lòng Dư Long rung động, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Tuy nhiên, sau một lúc, Dư Long lại lắc đầu: “Đừng có ý đồ với người phụ nữ đó, cô ta là để kết âm hôn với cậu ba của Triệu gia! Nếu hai nhà Lâm và Triệu biết được chúng ta chạm vào người phụ nữ này, họ chắc chắn sẽ thiến chúng ta!”

“Anh, anh đang nghĩ gì vậy! Em trai của anh là loại người không biết chừng mực như vậy sao?”

Dư Hổ li3m môi, cười d@m đãng nói: “Em đang nói tới Tuyên Vân Lam! Anh biết em thích nhất là phụ nữ trưởng thành mà.”

Tuyên Vân Lam?

Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành đó, nhịp tim của Dư Long đột nhiên tăng tốc, nhưng cuối cùng gã ta vẫn đè nén ý nghĩ xấu xa của mình, lắc đầu: “Không được, nếu chạm vào người phụ nữ đó, cả hai chúng ta cũng không thoát được cái chết!”

“Anh sợ cái gì!” Dư Hổ xúi giục: “Dù sao một tuần nữa chúng ta sẽ được tự do, sau đó chúng ta sẽ cầm tiền cao chạy xa bay, cho dù bị Lâm gia phát hiện, bọn họ cũng không tìm được chúng ta! Nói thật với anh, em đã muốn nếm thử mùi vị của người phụ nữ đó từ lâu rồi.”

Dư Long cũng hơi rục rịch, sau đó lại do dự nói: “Lỡ trong mấy ngày tới Lâm gia phát hiện ra thì sao? Em nghĩ Lâm Thiển sẽ không nói cho ai biết sao?”