Chương 7: C7: ninh loạn nói đúng

Nếu sát tinh này tức giận, nếu anh ta thực sự là Bạch Hổ quân chủ, không quá lời khi nói rằng trên dưới Thẩm gia, gà chó cũng chẳng còn!

“Bạch Hổ quân chủ…”

Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm, phá vỡ sự im lặng đáng sợ.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lạc Trường Phong.

Trước đó, cô cảm thấy cái tên Lạc Trường Phong này rất quen thuộc nhưng lại không nghĩ tới Lạc Trường Phong trong tứ đại chiến thần.

Lúc này, Bạch Hổ quân chủ Ninh Loạn đột nhiên xuất hiện, cô lập tức nhớ tới cái tên đáng sợ đó.

Chu Tước quân chủ, Lạc Trường Phong!

Đường đường là Chu Tước quân chủ mà lại nghe lời Lâm Vũ như vậy?

Lâm Vũ này rốt cuộc là ai?

Mục Bắc Vương sao?

Mục Bắc Vương này rốt cuộc là chức vị gì? Còn cao hơn cả Chu Tước quân chủ sao?

Một lúc sau, Thẩm Khanh Nguyệt cảnh giác nhìn Lâm Vũ: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi sẽ nói cho cô biết!”

Đôi mắt Ninh Loạn đỏ ngầu, chiếc áo choàng trắng trong gió không hề động đậy.

“Ngài ấy, một người một đao, trấn thủ biên giới Bắc Cảnh!”

“Ngài ấy tiêu diệt ngũ đại chiến thần đương thời trong một trận chiến!”

“Ngài ấy dùng đao đánh sập núi tuyết, dùng xương cốt của 70 vạn quân địch để xây dựng nên Bất Hủ Trường Thành dài 800 dặm!”

“Ngài ấy chính là Mục Bắc Vương! Mục Bắc Vương của Vĩnh Mục Bắc Cảnh!”

“Giờ thì cô đã biết ngài ấy là ai rồi chứ?”

Mỗi câu Ninh Loạn nói ra, lòng mọi người lại run lên.

Khi anh ta nói xong, mọi người đều đã thừ người ra, vẻ mặt đầy kinh hãi. Chỉ có Thẩm Vũ Nông thở dài trong lòng.

Mục Bắc Vương và hai đại chiến thần giá đáo Thẩm gia, lẽ ra phải là vinh hạnh, nhưng thay vào đó lại rơi vào tình huống này.

“Được rồi! Bây giờ không nói về điều này nữa.”

Lâm Vũ ngước mắt nhìn Ninh Loạn, sau đó ánh mắt rơi vào trường đao trong tay anh ta, đau đầu nói: “Anh tới đây làm gì?”

“Thuộc hạ Ninh Loạn, tham kiến Mục Bắc Vương!”

Sát khí trên người Ninh Loạn tiêu tan, anh ta quỳ một gối xuống, giơ trường đao màu đen lên trên đầu: “Thuộc hạ tới đây là để dâng chiến đao Vô Phong cho ngài!”

Lâm Vũ không nhận đao, chỉ tò mò hỏi: “Tôi đã phong ấn thanh đao này ở núi tuyết Bắc Cảnh, làm sao anh tìm được?”

Hai tay Ninh Loạn vẫn không buông xuống, cung kính nói: “Thuộc hạ một mình đi đến núi tuyết, tìm trong từng tấc đất của núi tuyết, sau mười ngày, cuối cùng cũng tìm được chiến đao Vô Phong.”

Tên điên này!

Lâm Vũ cùng Lạc Trường Phong bất lực nhìn Ninh Loạn.

Núi tuyết Bắc Cảnh cao hai nghìn trượng,đường kính gần trăm km.

Mặc dù Ninh Loạn nói rất dễ dàng nhưng chỉ có bọn họ mới hiểu được sự khó khăn trong đó.

Mười ngày qua, Ninh Loạn có lẽ chưa hề được chợp mắt!

Trong tứ đại chiến thần, chỉ có Ninh Loạn mới điên cuồng như vậy.

Lâm Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Tôi đã phong ấn chiến đao Vô Phong ở núi tuyết, anh hà tất phải tặng lại?”

Ninh Loạn ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ như máu chứa đầy sát khí, sát khí bừng bừng nói: “Chiến đao Vô Phong uống no máu của hàng triệu kẻ thù, ngoại trừ máu của người mà Mục Bắc Vương căm hận nhất!”

Người hận nhất – Lâm Đông Lai!

Trong mắt Lâm Vũ hiện lên một tia lạnh lùng.

“Nói hay lắm!” Lâm Vũ giơ tay cầm lấy chiến đao Vô Phong gần trăm cân, “Đã như vậy, tôi sẽ để chiến đao Vô Phong này tiếp tục uống máu!”

Ninh Loạn nói đúng!

Chiến đao Vô Phong còn chưa uống máu Lâm Đông Lai! Tại sao phải phong ấn đao?

Ninh Loạn đứng dậy, đứng ở phía sau Lâm Vũ, ánh mắt đầy sát khí quét qua từng thành viên Thẩm gia.

Mọi người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, không ai dám nói gì.

Đúng lúc này, ngoài cửa có hai bóng người lao tới.

Hai người họ còn dẫn theo một người khác.

Khi bước vào, hai người lập tức cúi đầu hành lễ.

“Bẩm Mục Bắc Vương, bẩm quân chủ, đã mang Mạnh Húc tới!”