Chương 14: Thẩm việt

Oanh!

Giá sách nặng nề đổ sụp xuống, đại địa một hồi run rẩy, cả thư quán như bị lật tung lên, không khí như bị nén nổ, vang lên từng tiếng chấn động đau tai nhức óc.

Diệp Tử Vân cùng Ngưng Nhi hoảng hốt muốn tránh nhưng không kịp, đột nhiên phía trước tối sầm, sau đó một trận đau đớn truyền đến, cả người đập mạnh vào mặt đất, lục phủ ngũ tạng trong người như muốn vỡ ra.

Rắng rắc!

Tiếng xương vỡ nát vang lên, trong không gian hỗn loạn lúc này thì âm thanh rõ ràng là không đủ để người khác nghe thấy. Dưới giá sách khủng lồ nặng nề kia rơi trúng người, xương cốt hẳn là đã bị nghiền nát a.

Bóng tối bao trùm mọi thứ, Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân hai người cảm thấy trên người rất nặng, nhưng cảm giác lại không giống là của thứ cứng rắn nặng nề của giá sách, mà là một cỗ ấm áp khó hiểu. Càng để hai người mừng rỡ là không biết vì sao lại không có cảm giác đau đớn nhiều lắm, trong cơ thể mọi thứ chỉ náo loạn một hồi mà thôi.

“Hự!” Bỗng nghe một tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra, cả hai chậm rãi mở mắt ra, nương theo một chút ánh sáng xuyên vào, hai người lúc này đang nằm ở một gốc hở mà giá sách không đè lên được, chỉ là khi nhìn thấy giá sách khủng lồ đang đè lên người của Lục Viêm, trong nhất thời cả hai dường như ngừng thở.

“Aaa!” Ngưng Nhi tuôn trào nước mắt, hét lớn một tiếng đau đến tâm can phế phủ, cả l-ng ngực như vỡ nát ra ngoài.

Diệp Tử Vân cũng trống rỗng, nhờ tiếng gào là của Ngưng Nhi vang lên nàng mới giật mình lại, khi thấy Lục Viêm trở thành một huyết nhân, trong lòng đau nhói không chịu nổi. Hắn rõ ràng có cơ hội tránh đi, nhưng lại dùng người chống đỡ giá sách, để hai nàng không bị tổn thương.

“Lục Viêm, Lục Viêm, đừng… đừng dọa muội… mau tỉnh lại đi” Ngưng Nhi nức nở lay Lục Viêm, nàng muốn lật người lại để thay thế chỗ cho Lục Viêm, nhưng nơi này quá chật trội, lại nặng nề khiến nàng không thể di chuyển một chút.

Đang lúc đó, Diệp Tử Vân nước mắt rưng rưng, nói: “Chúng ta trước… trước tiên đẩy giá sách ra, đưa hắn ra ngoài”

Ngưng Nhi hít thở không thông, gật gật gạt nước mắt, đúng lúc có những cuốn sách chống đỡ bên dưới, cho nên khi các nàng lết ra ngoài giá sách không có bị đè xuống, nếu không Lục Viêm hoàn toàn không chịu nổi.

“Lục Viêm, huynh ấy, hắn không sao chứ?” Ngưng Nhi sợ mình đi ra thì hắn sẽ bị đè lên, lúc đó chắc hắn sẽ không chịu nổi.

“Không sao đâu. Chúng ta phải đẩy giá sách ra, nếu không lúc đó hắn sẽ bị mất máu mà…” Diệp Tử Vân nói tới đó liền ngừng lại, nhưng Ngưng Nhi cũng hiểu được, liền ngơ ngác, mắt đỏ lên, sau đó liền điên cuồng nhanh chóng lết ra.

“Cẩn thận coi giá sách sụp xuống, sẽ đè hắn đấy” Diệp Tử Vân lên tiếng nói.

Ngưng Nhi bị dọa hết hồn, từ từ lết ra, đợi Diệp Tử Vân tới.

Bởi vì được Lục Viêm che chắn nên hai nàng chỉ hơi bị thương, sau khi lết ra ngoài, hai nàng liền hít một hơi dài, lấy sức lực, cả hai dùng toàn bộ sức lực còn sót lại đẩy giá sách xê dịch

Hai người nhanh chóng đẩy giá sách lên, lúc này sách bên trên đều rơi xuống hết, cho nên khá nhẹ nhàng. Bởi vì Ngưng Nhi muốn mình đẩy giá sách mới có thể yên tâm, nên Diệp Tử Vân đành phải nhận lấy nhiệm vụ đưa Lục Viêm ra ngoài.

khi Ngưng Nhi đẩy giá sách, Diệp Tử Vân nhanh chóng ôm lấy Lục Viêm ra ngoài. Nhìn gương mặt non nớt nhưng lại có chút tang thương bị bao phủ bởi máu, nàng cảm thấy cả người khó chịu, tim như muốn tan nát.

Ngưng Nhi thả nhẹ giá sách xuống, sau đó chạy tới nhìn Lục Viêm, thân thể mềm mại run lên: “Hắn, hắn sẽ không sao chứ…”

“Hắn chắc không có việc gì đâu” Diệp Tử Vân an ủi, sau đó nói: “Đi thôi, nhanh đưa hắn đi chữa trị”

Ngưng Nhi gật đầu, nàng không đợi được nữa, nếu như Lục Viêm mà không thể… tỉnh lại, nàng liền sẽ cùng với hắn đi xuống hoàng tuyền.

Mà ngay tại các nàng muốn chuẩn bị đưa Lục Viêm đi chữa trị, rất nhiều bóng người từ phía sau đi tới ngăn cản các nàng lại. Thẩm Việt nhìn Lục Viêm bị Diệp Tử Vân ôm trong người thì ánh mắt co rút xuống, sau đó mới hít một hơi cưỡng ép hoảng hốt, âm trầm nói: “Diệp Tử Vân, ngươi đang làm gì đó! Ngươi vậy mà ôm lấy một nam nhân khác, còn không mau thả hắn xuống”

Trước đó Lục Viêm vì nàng mà bị thương, nàng làm sao có thể mà thả hắn được chứ, liền lạnh lùng nói: “Ta làm gì còn không đến lượt ngươi nói” Nói rồi quay sang nhìn Ngưng Nhi: “Chúng ta đi thôi”

Ngưng Nhi gật đầu, nàng giờ không còn để ý chuyện gì ngoài chuyện chữa trị cho Lục Viêm, hai người liền hướng bên ngoài đi.

Thẩm Việt bị hai người không xem ra gì mặt liền đen xuống, quát: “Diệp Tử Vân, ngươi nên nhớ ngươi là thân phận gì, mà kẻ này là thân phận gì. Không ngờ ngươi lại từ bỏ thân phận ôm một kẻ phế vật như vậy”.

Mặc dù Lục Viêm trước đó có giúp hắn một chút, nhưng kẻ này lại dám cùng hắn tranh nữ nhân, liền đáng chết, cho nên hắn không chút khách khí.

Lời của hắn rơi vào tai hai nàng, liền như đổ dầu vào lửa, Diệp Tử Vân mặt lạnh lùng, lên tiếng quát: “Thẩm Việt, ngươi câm miệng lại cho ta. Hắn nếu là phế vật, thì ngươi chính là phế vật không bằng!”

Diệp Tử Vân tức giận vô cùng, nhưng vì e ngại Lục Viêm đang ngất xỉu ở trong lòng, nên không thể làm gì.

Thế nhưng Ngưng Nhi lại khác, lúc Thẩm Việt lên tiếng khinh nhục Lục Viêm, cả người nàng liền đã bạo động, hồn lực bạo phát, trong nháy mắt đã lao tới người Thẩm Việt, một cước đá lên bụng hắn.

Thẩm Việt còn vì lời nói của Diệp Tử Vân làm khó chịu thì đã bị Ngưng Nhi đánh bay, lúc này Ngưng Nhi đã là Thanh Đồng tam tinh, mà Thẩm Việt thì còn chưa tới Thanh Đồng, liền bị nàng một cước đá bay ngược cả chục mét.

Ầm!

Thẩm Việt bị đánh ngã ầm lên mặt đất, máu tươi tuôn ra, nơi bụng bị đánh đau nhức, vẻ mặt thống khổ, hắn hoảng sợ nhìn Tiêu Ngưng Nhi, không biết tại sao nàng ta lại mạnh mẽ như vậy.

“Ngươi!” Thẩm Việt tức giận nhìn Tiêu Ngưng Nhi đang phóng đến, hắn liền run lên, vội quát với đám tùy tùng: “Ngăn cản nàng ta lại”

Đám tùy tùng thực lực Thanh Đồng cấp bậc, bọn chúng sau khi nghe Thẩm Việt lên tiếng liền lao tới ngăn cản Tiêu Ngưng Nhi lại.

Một người thúc dục hồn lực, lực lượng mạnh mẽ phóng tới trước mặt Tiêu Ngưng Nhi, đánh ra một quyền.

“Ngưng Nhi cẩn thận!” Diệp Tử Vân lo lắng lên tiếng nhắc nhở.

Ngưng Nhi sắc mặt lạnh lùng, ngay khi kẻ này chuẩn bị đánh trúng, nàng liền ngưng tụ linh hồn lực thành một lớp ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo, đánh thẳng lên một quyền kia.

Tiếng không khí nổ tung vang lên, từng luồng gió nóng truyền ra xung quanh, chỉ thấy Ngưng Nhi một quyền đánh lên kẻ kia, sau đó một cước đá ở giữa hai chân kẻ này, thấy được hắn thống khổ hét lớn.

Oanh oanh oanh!

Những người khác thấy đồng đội bị đánh như thế liền lao tới, trong nhất thời lực lượng bạo tạc ra xung quanh, Ngưng Nhi một mình đánh sáu Thanh Đồng, thế nhưng lại không chút yếu thế.

Đám người tùy tùng kia bị nàng đánh cho hoảng sợ, một mình địch sáu người bọn hắn, thực lực của Tiêu Ngưng Nhi sợ rằng đã đạt tới Thanh Đồng tam tinh, thậm chí là tứ tinh. Cái này để bọn hắn kinh hãi không thôi.

Ngay cả Diệp Tử Vân cũng khiếp sợ, không ngờ tới Ngưng Nhi vậy mà mạnh mẽ như vậy.

Xung quanh chấn động, lực lượng đáng sợ đánh ra, Ngưng Nhi đánh bay lần lượt từng người, người cũng bị thương không nhẹ, nhưng đám người kia thì ai cũng phải trọng thương, không nghĩ ngơi một hai tuần khó mà đi lại được.

Phanh!

Người cuối cùng bị Ngưng Nhi đánh lên đầu, trong nháy mắt liền choáng váng, bay ngược như diều đứt dây.

Ngưng Nhi lạnh lùng quét sang bọn hắn, sau đó hướng Thẩm Việt đi tới, cả người nàng rất nhiều chỗ bầm tím, chật vật không thôi, nhưng hàn khí lạnh băng trên người nàng càng làm cho Thẩm Việt sợ hãi.

“Ngươi, ngươi đừng quá đáng…” Thẩm Việt hoảng hốt, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

“Còn muốn chạy!” Ngưng Nhi lạnh băng quát một tiếng, quanh thân linh hồn lực bạo động, một chưởng hung hăng đánh lên người Thẩm Việt.

Oanh!

Thẩm Việt bị đập xuống đất, cả mặt đập vào mặt đất, máu chảy ra điên cuồng, hơi thở yếu ớt như sắp tắt.

Ngay lúc Ngưng Nhi muốn đạp xuống một cước thì Diệp Tử Vân lên tiếng ngăn cản: “Đừng đánh nữa, hắn đã bị đánh ngất rồi. Lục Viêm sắp không chịu nổi, mau lên đi thôi!”

Nghe tới Lục Viêm, Ngưng Nhi mới bỏ qua cho Thẩm Việt, sau đó theo Diệp Tử Vân đi. Diệp Tử Vân thấy vậy thở phào, dù sao Thẩm Việt cũng là người của Thần Thánh thế gia, nếu như bị chết trên tay Ngưng Nhi thì Dực Long thế gia sợ là sẽ bị Thần Thánh thế gia trả thù. Đây chính là liên quan đến một gia tộc.

Hai người vội đưa Lục Viêm tới phủ thành chủ, vào trong một căn biệt viện gần chỗ nàng, sau đó nhờ những y sư trong phủ chữa trị cho hắn.

Trong lúc Lục Viêm bị thương, Ngưng Nhi thường xuyên đi tới chăm sóc hắn, thỉnh thoảng không biết nghĩ gì lại rơi lệ, có chút thương cảm. Diệp Tử Vân cũng thường chăm sóc hắn, nhiều lần nhìn hắn bị thương, tim nàng lại nhói lên.

Lục Viêm được chữa trị cuối cùng cũng có dấu hiệu tốt, không biết vì sao mà xương cốt của hắn vốn bị nghiền nát lúc này lại bắt đầu nối lại, quả thật là kinh ngạc vạn phần.

Khoảng hai tuần sau, hắn cuối cùng cũng mở mắt, thời điểm hắn tỉnh dậy thì cũng là lúc Diệp Tử Vân đang chăm sóc hắn.

“Ngươi tỉnh rồi?” Diệp Tử Vân mừng rỡ lên tiếng, những ngày nay nàng đều cùng Ngưng Nhi thay phiên chăm sóc hắn, trong nội tâm cũng sinh ra biến hóa, mỗi lần nàng đi ngủ, vô thức lại nhớ tới cảnh tượng hắn vì các nàng mà đỡ giá sách kia.

“Diệp Tử Vân?” Lục Viêm lại nhìn xung quanh, lên tiếng nghi hoặc: “Đây là nơi nào?”

“Đây là bên trong phủ thành chủ, ngươi đừng di chuyển, nằm ở đó đi” Diệp Tử Vân nói.