Cầm lấy Xích giới chỉ, Lục Viêm đưa linh hồn vào trong, không ngoài ý muốn, bên trong là một linh hồn ấn ký, chỉ là linh hồn này suy yếu cực kì, nên khi Lục Viêm công phá một lúc đã đem linh hồn ấn ký đánh tan.
Linh hồn đưa vào trong giới chỉ, một không gian rộng lớn liền hiện ra, ở trong này ngoài đan dược ra thì còn có ba quyển công pháp, bất quá cấp bậc thật thấp, hắn đem đan dược cùng ba quyển này ném ra một bên, giờ không gian bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Hắn lại ném toàn bộ bảo vật thu được vào trong đó, rồi đeo giới chỉ lên tay.
Sau cùng, Lục Viêm đi quanh nơi này một vòng, chợt ánh mắt dừng lại ở một nơi, tại đại sảnh trung ương, một khối thạch quan to lớn dài chừng ba mét, cao hơn một mét, bên ngoài thạch quan khắc dày đặc thần bí chú văn.
Đi tới thạch quan, đột nhiên một cỗ lực lượng thần bí đánh vào mặt, mơ hồ có một loại ngăn cách hắn với nó. Mà khi thần bí lực lượng bạo phát, Lục Viêm chợt ngẩn ra, lực lượng kia có chút khí tức quen thuộc, Lục Viêm không khỏi nhíu mày, tại sao ở đây lại cảm thấy có khí tức này, phải biết, thế giới này cùng thế giới của hắn khác nhau rất nhiều, vậy mà lại có khí tức quen thuộc.
Hơn nữa, khí tức này, hắn cũng đã gặp lúc chạy trốn trong một ngôi cổ mộ ở thế giới cũ kia, linh hồn của hắn chính là bị lực lượng này đưa tới thế giới này đây.
Tới gần thạch quan, ánh mắt hắn nhìn chú văn, văn tự khó hiểu khắc ở bên ngoài, nhưng càng nhìn Lục Viêm càng chấn động, bởi vì nó quá quen thuộc, hắn đã gặp ở trong cổ mộ kia rồi.
“Thạch quan này, sẽ không phải có liên quan đến nó chứ?”. Nhớ lại khí tức, cùng với những văn tự thần bí khi gặp ở bên trong ngôi cổ mộ thần bí kia, Lục Viêm nghi hoặc càng lớn.
Áp chế nghi hoặc trong lòng, hắn tiến tới gần thạch quan, nhưng vừa tới đã bị cỗ lực lượng kia đánh đến, đem hắn đánh bay ra ngoài, phun ra một trận máu tươi, Lục Viêm kinh hãi dùng hồn lực chống đỡ, cũng may tựa hồ lực lượng kia không có ác ý, chỉ đánh hắn bay ra ngoài thôi.
Cố gắng đứng dậy, hắn bỏ qua dò xét cái thạch quan này, dù sao hắn cũng không muốn chết.
“Nơi này chẳng lẽ không có đường ra?”. Lục Viêm nhìn quanh không thấy một chỗ ra nào, đành tự hỏi một trận. Sau đó lại lắc đầu không tin, hẳn trên đây có thông đạo ẩn nào đó. Trước kia hắn toàn đi trộm, cướp, việc tìm kiếm cũng không khó khăn bao nhiêu, hắn nắm rất rõ những điểm mấu chốt của những thông đạo ẩn kia.
“Quả nhiên là có thông đạo ẩn”. Cười nhạt một tiếng, hắn dừng lại ở một vách đá, đây chính là một cơ quan.
Đặt tay lên vách đá, đẩy nó vào bên trong.
Oanh! Oanh!
Vách đá nặng nề di chuyển, từng âm thanh chậm rãi vang lên, một căn phòng đá to lớn xuất hiện trước mắt hắn.
Bên trong có bậc thang đi thông, chỗ cửa ra ngoài bị một ít cự thạch linh tinh ngăn chặn, cuối cùng cũng tìm được đường ra, Lục Viêm thở một hơi rồi đi vào trong.
Lục Viêm vào trong phòng đá lập tức bị cảnh trước mắt làm choáng, nơi này chất đầy bảo vật, thậm chí cả Bạch Ngân cấp bảo vật cũng có, ngay cả những quyển trục minh văn, yêu đan cũng đầy đủ cả.
“Giàu to rồi!”. Lục Viêm cười lớn, nơi này bảo vật thật nhiều, sau khi lựa chọn vài món đồ tốt thì không gian giới chỉ cũng đã không còn nhiều chỗ trống, đành phải để lại những món đồ dư thừa lại. Thật ra hắn cũng không cần những thứ này, lấy vài món tốt rồi đi bán kiếm yêu linh tệ, sau này đỡ phải mệt mỏi săn yêu thú mà thôi.
Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại trên một đài đá, một ngọn linh đăng đang lóe ra quang mang thần bí, Lục Viêm từ ngọn linh đăng này cảm thấy khí tức quen thuộc lạ thường, không phải là do gặp qua, mà là do chính hắn cùng ngọn linh đăng này có khí tức giống nhau.
Quỷ dị!
Đúng vậy, là khí tức quỷ dị, Lục Viêm trước kia tu luyện Yêu Quỷ Linh Quyết, nên khí tức cũng quỷ dị, mà ngọn linh đăng này, cũng giống như vậy, nên hắn khá quen thuộc.
Cầm lấy ngọn linh đăng, dò xét một chút, Lục Viêm mới nhướn mày, bởi hắn cảm nhận được bên trong ngọn linh đăng này tản ra khí tức mãnh liệt, hẳn là bên trong này chứa một thứ gì đó.
“Chờ ta trở về rồi lại tìm hiểu vậy”. Lục Viêm đưa linh đăng vào trong giới chỉ, sau đó lại tìm kiếm xung quanh một hồi, cuối cùng không thấy có gì, nên cũng không muốn ở lại.
Đi tới phía trước đám cự thạch, dùng sức đẩy bọn chúng ra, một lổ thủng hiện ra, hắn liền theo lổ thủng mà ra.
Bên ngoài đã là hoàng hôn, không ngờ hắn đã ở trong đó mấy canh giờ rồi.
Đột nhiên Lục Viêm vỗ đầu một cái, lại quên mất Tiêu Ngưng Nhi, nên đi tìm nàng a. Xuyên qua khu rừng chạy ra bên ngoài, trên đường mọi người đã thưa thớt rồi.
Chạy tới Thánh Lan học viên, tìm chỗ ở của Tiêu Ngưng Nhi, không thấy nàng đâu, hắn lại đi xung quanh Thánh Lan học viện để tìm kiếm, nhưng tìm mãi không có nàng.
Hắn bất đắc dĩ cười khổ, nàng ta sẽ không phải bị yêu thú ăn thịt chứ, lão tử tốn công như vậy nếu thật sự mà như thế thì thành công cốc rồi.
Sau cùng hắn một lần nữa chạy tới chỗ bị Thương Tí cự viên đuổi giết kia để tìm kiếm Tiêu Ngưng Nhi, nhưng tìm cả canh giờ vẫn không thấy, đành mệt mỏi trở về chỗ ở của mình.
Trên đường còn gặp vài học viên, bọn hắn nhìn Lục Viêm với ánh mắt cổ quái, tựa hồ hả hê, khiến hắn không hiểu gì.
Vừa trở về phòng hắn, đột nhiên thấy một bóng người chạy ra, ánh mắt chờ mong, khi nhìn thấy hắn thì đột nhiên phóng tới, Lục Viêm chưa kịp tránh né đã bị ôm lấy, sau đó là một trận nước mắt.
“Hu hu, huynh đã về rồi, về rồi, tốt quá…” Tiêu Ngưng Nhi khóc một trận, sau đó mới phát hiện bản thân mình ôm lấy Lục Viêm, nàng xấu hổ cúi đầu, nhưng cũng không có thả ra.
Trước đó Lục Viêm vì nàng mà bị Thương Tí cự viên đuổi giết đã khiến nàng đau lòng, lại trải qua hơn mấy canh giờ không thấy hắn, nàng cứ nghĩ đến Thương Tí cự viên thực lực khủng bố, sợ rằng hắn không thể trốn thoát, rồi lại hối hận, nghĩ loạn xạ một hồi, nàng không yên tâm ở chỗ mình nên mới đi đến chỗ hắn để chờ.
“Muội không sao chứ?”. Lục Viêm cũng không đẩy nàng ta ra, cơ hội thế này thì ngu gì mà đẩy ra chứ.
“Không sao, sau khi huynh vì muội dụ Thương Tí cự viên đi, muội liền vòng lại chạy về nơi này”. Tiếu Ngưng Nhi thấy hắn vậy mà còn để ý đến mình trong lòng liền vui vẻ, xưng hô trong vô thức cũng thay đổi.
Vì nàng? Lục Viêm cười thầm, hắn thật ra cũng là vì bản thân mình mà thôi, vì hắn biết không thể trốn thoát được Thương Tí cự viên khi cả hai cùng một chỗ, nên hắn mới tách ra. Bất quá nếu nàng ta đã nói thế cũng tốt.
“Sao muội lại ở đây?”.
“Tại muội không yên tâm, nên muốn tới chỗ của huynh đợi”.
“Muội biết chỗ ở của ta?”.
“Muội, muội hỏi người khác”. Tiêu Ngưng Nhi lí nhí, xấu hổ nói.
Nàng không biết chỗ của hắn, cho nên hỏi rất nhiều người, cuối cùng mới biết được nơi này là của hắn, trước đây nàng làm gì có chuyện đi hỏi chỗ ở của thiếu niên khác chứ. Nếu đổi lại bình thường có thể nàng sẽ vô cùng xấu hổ, có khi là không muốn đi hỏi như vậy, nhưng lúc này làm gì có thời gian cho nàng do dự, hắn không biết sống chết ra sao, nàng làm gì còn tâm tư nào để xấu hổ chứ.
“Thôi vào trong phòng đi, ta hơi mệt”. Lục Viêm mệt mỏi nói một câu, rồi thả Tiêu Ngưng Nhi ra, đi vào trong phòng, nằm lăn ra đất.
Tiêu Ngưng Nhi cũng theo hắn đi vào, ngồi bên cạnh hắn, nhìn thiếu niên trước mắt, nội tâm vốn tĩnh lặng lại nhộn nháo.
“À, tại sao khi trở về lại không kêu người tới cứu ta?”. Lục Viêm nằm một lúc mới nghĩ tới, rõ ràng đã trốn được sao còn không tìm người tới cứu hắn chứ.
“Hả, cái này… muội…”. Tiêu Ngưng Nhi lúc này mới giật mình lại, đúng rồi a, tại sao lại không tìm người cứu hắn, mà lại chạy loạn làm gì không biết, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, lần sau muội sẽ tìm người cứu huynh”.
“Còn lần sau?”.
“A, không, không…”
“Ha ha…” Lục Viêm bật cười, thiếu nữ này cũng thật đáng yêu.
Lục Viêm trêu đùa khiến cho thiếu nữ đỏ bừng cả mặt, vô cùng đáng yêu, nhìn như một trái nho mộng nước, thật muốn cắn một miếng.
Chợt cả hai đều im lặng, thật lâu sau, tiếng nói của thiếu niên vang lên: “Ngưng Nhi…”
Thiếu nữ e thẹn lên tiếng: “Vâng…”
Lục Viêm ngồi dậy, chầm chậm nói: “Làm nữ nhân của ta nha…”.
Tiếu Ngưng Nhi xấu hổ cúi đầu, nhìn thấy vậy, Lục Viêm khẽ thở dài buồn bã nói: “Xin lỗi, là ta lỡ lời…”
Tiêu Ngưng Nhi giật mình, vội nói: “Không phải, muội… muội đồng ý”.
“Không phải cái gì chứ, ta cũng không cần muội thương hại…”. Lục Viêm buồn bã lên tiếng, chỉ là trong lòng đang không ngừng cười khoái chí.
“Đã nói là không phải mà, muội… muội đồng ý làm… làm…”. Âm thanh nhỏ dần, sau đó là không nghe gì được, nhưng từ nội dung cũng đoán ra được.
Thấy Lục Viêm còn không có động tĩnh gì, Tiếu Ngưng Nhi uất ức, nước mắt chảy xuống: “Hu hu, muội đã nói không rồi mà, tại sao còn không tin lời muội…”.
“Nào, nín đi, ta tin lời muội, ta đâu có nói là không tin đâu”. Lục Viêm cũng không dẫn tâm để nàng đau lòng, nên không trêu trọc nàng nữa.
“Huynh, huynh dám trêu muội…” Thiếu nữ nín khóc, biết mình bị trêu đùa nên xấu hổ xoay mặt đi.
“Ta xin lỗi, tại nhìn nàng đáng yêu quá mà”. Lục Viêm tỏ vẻ xin lỗi nói.
“Đại Tam…”
Chưa đợi thiếu nữ nói xong Lục Viêm đã lên tiếng nói: “Gọi ta là Lục Viêm đi, sau này đừng gọi là Đại Tam nữa”. Mẹ, lão tử là Lục Viêm, ngươi xem ta là cái thằng ngu ngốc Đại Tam kia làm gì. Cũng là bản thân lão tử tán đổ ngươi chứ có phải tên ngốc kia đâu.
Tiêu Ngưng Nhi cũng không hỏi gì, nhỏ giọng nói ra: “Sau này, muội có thể đến đây thường xuyên được không?”. Nói ra câu này, nàng có chút ngượng ngùng, một nữ nhân ai lại nói như vậy chứ, nhưng đáng tiếc, lúc này nàng là một thiếu nữ mới yêu, bỏ qua mọi thứ mà muốn ở gần người mình yêu.
“Được chứ! Chỉ cần muội thích liền tùy thời đều có thể tới”. Lục Viêm trong tâm mừng không gì sánh được.
“Huynh thật tốt”. Ngưng Nhi vui sướng nói ra.
Mà cũng lúc nàng đang vui mừng, Lục Viêm đã hôn lên đôi môi mềm mại xinh đẹp của nàng, Ngưng Nhi trong lòng đang vui làm gì có ý phản kháng nào, liền thuận theo Lục Viêm mà tới.
Ngưng Nhi không có chút kinh nghiệm nào trong trò hôn môi này, nhưng Lục Viêm kinh nghiệm đương trường do trải qua vô số trận như thế này rồi.
Cái lưỡi thơm tho mũm mĩm vừa nhanh nhẹn lại khéo léo tiến vào trong miệng Tiêu Ngưng Nhi. Lục Viêm say mê cuốn lấy cái lưỡi của nàng ta, ra sức mà hút. Ngưng Nhi mới đầu thì động tác cứng ngắc, nhưng dần dần cũng có kinh nghiệm, theo cái lưỡi bị Lục Viêm mút lấy, nàng rên rỉ từng tiếng tiêu hồn.
Nhưng được một lúc nàng liền hít thở không thông, trong lúc nhất thời vô thức đẩy Lục Viêm ra, mãnh liệt hít sâu một hơi, sau cùng mới nhớ ra cảnh tượng vừa rồi, xấu hổ che mặt lại, hướng bên ngoài chạy đi.
“Ài, đáng tiếc”. Lục Viêm tiếc hận một tiếng, sau đó lại nằm lăn ra ngủ một giấc.