Chương 14

Chu Từ ngồi dưới sàn phòng tắm, mạnh tay chà xát người mình, muốn xoá tất cả những chữ viết kia đi.

Khả năng giữ mực của bút lông đương nhiên rất mạnh, cô kì cọ bụng mình đến mức đỏ chóe lên nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.

Ban nãy ngồi trên ghế sô pha, cô suy sụp và khóc lớn nhìn ba từ kia trong khi anh nở nụ cười dịu dàng, giơ tay nắn bóp đầṳ ѵú nhỏ nhắn thanh tú của cô: “Khóc gì mà khóc, lát tôi còn chơi em nữa mà.”

Ngón chân Chu Từ giẫm trên sàn nhà lạnh như băng, cô nhảy dựng lên muốn chạy trốn, vậy mà anh chỉ đứng nguyên tại chỗ và lạnh lùng nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô đang chạy vội tới trước cửa chống trộm: “Sao lại không đi? Nghĩ kĩ muốn ở lại cho thầy chơi em rồi à?”

Chu Từ chậm rãi xoay người, lưng dán vào cửa chống trộm rồi trượt xuống, ngồi bệt dưới đất khóc lớn.

Anh từng bước một đi tới, vân vê ngón chân đã bẩn của cô, giọng điệu hơi ghét bỏ: “Đi tắm đi.”

Chu Từ lắc đầu đáp không muốn, thế là Tiết Kiệu nhã nhặn tựa gần vào cô: “Thầy tắm cho em nha?” Trong mắt anh ánh lên tia sáng đáng sợ và nguy hiểm, lúc ghé sát vào, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt, ngón tay thon dài tàn bạo véo và kéo đầṳ ѵú của cô.

“Nhanh lên,” Ngữ điệu của anh cực kì hoà nhã, anh gằn giọng xuống thật thấp: “Tắm rửa sạch sẽ để lát tôi chơi em, vừa học thêm vừa làʍ t̠ìиɦ, làm sai một đề sẽ đâm vào một cái, làm sai mười đề sẽ bắn tinh vào trong, bắn đến khi nào làm đúng mới thôi.”

Anh vừa nói vừa vuốt ve bầu ngực của cô: “Thầy có thể chụp cái này không nhỉ, rửa ra rồi đem treo ở phòng khách, sau này mỗi lần có khách đến thì họ có thể thấy vυ” của em vểnh lên, run run nói muốn.”

Chu Từ bịt kín tai lắc đầu, rồi lại bị anh tách chân ra xoa lên miệng huyệt: “Phải chụp cả phía dưới nữa chứ, treo lên cùng một chỗ luôn, đến lúc đó có người đến tôi sẽ chỉ cho họ xem rằng đây là huyệt nhỏ của Chu Từ…” Ngón tay anh men theo khẽ ma sát miệng huyệt, chợt dừng lại rồi bấm mạnh nó, khiến cô gái không khỏi thở dốc, nước mắt rưng rưng. Anh chà xát cô: “Nói rằng chỗ này của em ấy rất nhạy cảm, vừa bấm một cái là nước chảy ra, rêи ɾỉ thành tiếng.”

Chu Từ trốn vào phòng tắm.

Diện tích phòng tắm của nhà Tiết Kiệu rất lớn, bồn tắm gọn gàng trắng tinh. Tuy vậy, Chu Từ không biết sử dụng, cô đành vặn vòi hoa sen ngồi xổm xuống sàn nhà, nhìn chữ trên người mình và bắt đầu mạnh tay chà lau.

Cô không chắc mình tẩy rửa bao lâu, tóm lại ngón tay đã ngâm nước đến mức hơi nhăn nhúm lại, nhưng cô vẫn đứng đó để mặc dòng nước ấm áp bao phủ lấy. Điều này khiến cô khó chịu, không phải do sợ Tiết Kiệu bên ngoài, mà cô phải xấu hổ thừa nhận rằng lúc bị Tiết Kiệu vuốt ve, trong cơ thể truyền tới những mong chờ và kɧoáı ©ảʍ bí ẩn nào đó.

Mãi đến khi Tiết Kiệu đi vào.

Cô “á” lên, che ngực mình.

Tiết Kiệu khoác áo choàng tắm, trên người mang theo hơi thở âm ẩm, hình như anh vừa mới sấy tóc nên trông nó không ngay ngắn như thường ngày, góp phần giúp anh trẻ trung hơn nhiều so với điệu bộ mặt người dạ thú ấm áp và bình thản như mọi lần.

“Che gì mà che?”

Quan sát Chu Từ, Tiết Kiệu khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiện tay ném chìa khoá lên bồn rửa tay —— thảo nào anh vẫn vào được dù cửa đã bị khoá trái.

Tiết Kiệu cười như không cười: “Tôi chưa từng thấy chúng à?”

Anh đâu chỉ thấy, mà còn từng sờ, từng hôn và từng cắn chúng rồi, thậm chí anh còn viết chữ lên đó, từng xoa bóp bầu ngực cô khiến chúng cứng lên và miệng huyệt chảy nước.

Anh dùng thái độ làm thí nghiệm để nghiên cứu, thăm dò kĩ lưỡng cơ thể của cô.

Cô yếu đuối giãy giụa: “Thầy Tiết, em còn đang tắm…”

“Ừ.” Tiết Kiệu tần ngần, tỏ thái độ cứng mềm không ăn: “Nhưng đến giờ phụ đạo rồi.”

Cửa phòng tắm bị anh trở tay đóng lại, sau đó anh thả nước vào bồn tắm: “Nhưng mà chúng ta có thể phụ đạo trong phòng tắm luôn cũng được, hình như em rất thích nơi này.”

Anh dán sát vào, vòi hoa sen phun lên mái tóc rối tung của anh, anh chống trán lên trán Chu Từ và hôn cô. Tay của cô gái đã được anh cầm lấy trước đó, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên tường, đầu gối chen vào giữa để tách hai chân mà cô đã vô thức khép lại khi vừa nhìn thấy anh: “Một tiếng, Chu Từ, em ở trong đây một tiếng rồi đấy.”

“Em rất thích nơi này phải không, vậy sau này tôi cũng chơi em trong phòng này luôn được không nào?”

Tay anh lướt xuống bụng cô —— dẫn dắt cô cùng đi.

Đến khi lướt tới âʍ ɦộ có chữ kí của anh, đã bị Chu Từ kì cọ đến gần như sắp lột da: “Chưa phai màu tí nào cả này…” Tay anh tiếp tục dời xuống, trong lúc răng môi kề cận, anh tỉ tê với cô: “Chỗ bắp đùi này, em rửa sạch chưa? Lần sau viết vào huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ này bằng bút bi được không, hay vẫn viết ở đây nhỉ?”

Anh đè ngón tay cô, ép buộc chính cô tự bấm vào âm đế của mình.

“Á!”

Chu Từ hét lên, bị anh nâng đầu gối rồi ném vào bồn tắm. Anh không bước vào, trái lại hai cánh tay chống lên thành bồn, cổ áo buông lỏng, anh nhìn cô từ trên cao xuống: “Tự tắm không sạch nổi, vậy sao không nhờ thầy giúp em thế hả?”

Tay của anh xoa nắn một chút dấu vết còn sót lại trên ngực: “Muốn tắm ở đó hay ở đây nào?”

“Hay chỗ này?” Ngón tay đưa xuống nước tìm kiếm, nhào nặn bóp ấn âʍ ɦộ của cô rồi trượt xuống đùi và vuốt ve nơi đó đến đỏ ửng lên.

Chu Từ liên tục hét to, cả người co rúm lại chìm xuống nước, nhưng bị người ta ôm eo kéo lên, đè vào vách bồn tắm không cho tuỳ tiện nhúc nhích. Anh hung thần ác sát hỏi: “Nói, muốn tắm ở đâu trước?”