Cô kéo áo khoác che kín cổ bởi vì lạnh, Tiết Kiệu bất ngờ tăng nhiệt độ điều hòa lên. Anh giống như không có việc gì tiếp tục lái xe.
Chu Từ nhìn anh một cái, ánh mắt rất nhanh di chuyển sang chỗ khác.
Chỉ có những lúc Tiết Kiệu lột sạch đồ của cô thì mới nói ra mấy lời khó nghe, còn lúc này anh cứ mãi im lặng không nói câu nào. Chu Từ lại không nhịn được mà lén nhìn anh, người đàn ông vô tình phát hiện ánh mắt của cô. Anh cũng quay sang nhìn cô, bộ dàng chỉnh tề nở nụ cười.
Vô sĩ, khốn kiếp, là một tên điên.
“Thứ hai Tần Dụ sẽ quay lại trường.”
Tiết Kiệu dừng xe cởi dây anh toàn, giọng nói của anh lạnh nhạt mà nó ra chuyện này.
Chu Từ hồi hộp nhìn anh, sự việc sảy ra tối hôm đó cô vẫn chưa quên. Ký ức mình ở trước mặt người đàn ông này tè ra quần khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục. Cô hoảng loạn đẩy cửa muốn bỏ chạy, nhưng lại bị dây an toàn làm bật lại chỗ ngồi.
Tiết Kiệu cười như không cười nhìn cô, anh đưa cho cô một chiếc ô. “Nếu cậu ta dám ức hiếp em thì phải nói cho tôi, tôi thay em giải quyết mọi chuyện.”
Sau đó anh cẩn thật tháo đai an toàn giúp cô: “Bây giờ có thể chạy trốn rồi.”
Chu Từ nắm chặt chiếc ô: “…Như thế nào mới gọi là khi dễ.”
Cô gái nhỏ run rẩy, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông. Cô nắm chặt chiếc ô trong lòng bàn tay: “Giống như nhưng gì thầy làm với em, thì gọi là khi dễ đúng không?”
“Chu Từ, em không biết sao?”
Tiết Kiệu ngữ khí ôn hòa: “Đằng trước là tiểu khu nhà em, nếu em không ngại tôi có thể đậu xe ở đó. Rồi biểu diễn cho em xem một chút khi dễ là như thế nào.”
Chu Từ sắc mặt tái nhợt.
Cơ thể Tiết Kiệu áp qua, anh giữ chặt cằm cô ép cô cùng nhau hôn sâu. Chu Từ theo bản năng mở miệng lập tức đầu lưỡi của anh nhanh chóng tiến công.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa nắn giữa hai chân cô, cách một lớp vải dệt tiểu huyệt đáng thương lại trở thành nạn nhân.
Chu Từ rên rỉ ra tiếng, đôi chân nhỏ nhắn không ngừng vặn vẹo.
Tiết Kiệu buông cô ra, nhưng bàn tay vẫn để nguyên nơi đó, cách một lớp quần quận động anh sờ đến khi cô ướt đẫm mới hài lòng buồng ra.
“Bị người khác ức hiếp mà vẫn có thể chủ động duỗi đầu lưỡi há mồm sao?” Tiết Kiệu lại cười như không cười, cô cảm giác anh lại muốn dùng từ ngữ khó nghe để mắng cô. Nhưng cuối cùng thì không phải, anh không thèm để ý đến cô. Bàn tay cách một lớp vải dệt nhẹ nhàng xoa bóp tiểu huyệt.
Chu Từ run rẩy yếu ớt cuộn tròn người, ánh mắt đáng thương nhìn anh.
“Lần này nếu tôi buông tha cho em thì em sẽ tiếp tục tự mình an ủi sao?”
Hai chân Chu Từ khép chặt: “Em… Em sẽ làm…”
Tiết Kiệu thu tay lại, anh rút ra một tờ khăn giấy thong thả lau ngón tay.
“Còn việc gì sao?” Tiết Kiệu lau tay xong không chút để ý mà hỏi cô.”À phải rồi, em nhớ bổ sung bài tập đầy đủ. Thứ hai cầm lên văn phòng cho tôi kiểm tra.”
Chu Từ hơi run run.
Người đàn ông dường như chán ghét việc anh viết chữ lên người cô. Ngược lại anh cảm thấy hứng thú nhìn cô mở rộng hai chân, cầm bút lông tự vẽ lên ngực mình.
Cả một buổi chiều hôm nay học phụ đạo đúng là cơn ác mộng đối với Chu Từ.
Cô cả người trần trụi ngồi trên bàn làm việc mà Tiết Kiệu lại một thân tây trang sạch sẽ, chỉnh tề. Anh ngồi đối diện nhìn cô tự viết đẳng thức lên ngực mình bằng ánh mắt chăm chú.
“Nơi này có thể rửa sạch” Người đàn ông ôm cô trong ngực, anh nâng ngực cô lên sửa bài cho cô. Giọng anh thản nhiên: “Nhưng khi về nhà em phải viết bài tập lên đây.”
“Thầy sẽ kiểm tra.”
“Ừm… Cả chỗ này cũng sẽ bị rửa sạch.” Anh cắn vành tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu huyệt. Bên môi anh nở nụ cười: “Nếu là hình xăm thì tốt rồi, viết một ít lên tiểu huyệt của em vĩnhviễn cũng không bị mất. Không chừng lúc tôi hôn lên đó em còn phát run nữa.
“Nơi này cũng như vậy.” Người đàn ông moi hoa châu của cô ra xoa xoa. “Nhưng tiếc là nó bé quá, không viết chữ lên được.” Anh nói xong cũng buông tay ra. Cặp ngực của Chu Từ dính đầy vết mực không ngừng run rẩy. Cô ghe thấy người đàn ông giọng nói ôn hòa: “Mặc đồ vào đi, tôi đưa em về.”
Anh đột nhiên ngừng lại động tác. Anh đưa cô lên đỉnh cao của dục vọng rồi lại không quan tâm đến cô.
Chu Từ ngồi yên tại chỗ, bàn tay tìm đến hoa châu sớm đả đỏ ửng. Cô ở sau lưng Tiết Kiệu nhẹ nhàng tự vuốt ve nơi riêng tư của bản thân. Ngón tay cẩn thận vụng về tự xoa nắn ngực. Cô cảm thấy hơi đau bèn vội vã cắn chặt đầu lưỡi, vì vậy chỉ còn nghe được tiếng nức nở nho nhỏ.
Tiết Kiệu cười nhạo một tiếng, anh quay đầu lại nhìn cô.
Cô cái nhỉ cả người run rẩy, trong đôi mắt thấy rõ sự tuyệt vọng.
“Còn chưa sướng đủ sao?”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn: “Chu Từ, tôi đã nhịn cả một buổi trưa.”
d*m thủy ở bên dưới của cô phun ra tung tóe trên mặt bàn. Chu Từ vội vàng mặc quần áo, chân cô ở trên mặt đất không có chút sức. Hai chân mềm nhũn xém xíu sẽ ngã.
Cô hoảng sợ nhìn chỗ phình lên ở giữa háng người đàn ông. Cô sợ hãi nhanh chóng mặc đồ, đeo cặp rồi bỏ chạy ra cửa. Cô không dám tìm áo ngực, chỉ có thể kéo cao khóa áo khoác để che lại.
“Tạm biệt thầy…”
Chu Từ mở cửa, cô bung ô ra bước xuống xe. Cô chật vật đeo cặp nhanh chóng chạy về hướng nhà của mình.
Cô bất ngờ đụng phải cha dượng.
Hai năm trước mẹ cô sớm đã ly hôn với bố cô, vì bị ông ấy đánh đập. Vậy là Chu Từ đi theo mẹ.
Ở cái huyện thành nhỏ này mẹ đơn thân rất gây chú ý. Bảy cô tám dì không quen không biết liên tục hối thúc mẹ cô tái hôn. Còn giới thiệu cho bà rất nhiều người. Đến cuối bà quyết định chọn người đàn ông tên Triệu Nguyên này, bởi vì ông ta trông có vẻ tử tế. Hai người nhanh chóng đi đăng ký rồi đãi một bửa tiệc nhỏ. Sau đó Triệu Nguyên dọn vào nhà của cô.
“Về rồi sao, đi đâu về đó?”
Trên người ông ta mang theo mùi thuốc lá. Nhưng ông ta không biết hút thuốc, vậy thì chỉ có khả năng ông ta lại đi đánh bạc.
Tử tế gì đó tất cả đều là mẹ nó gạt người.
Sau khi kết hôn mẹ Chu Từ mới phát hiện người đàn ông này ham mê bài bạc. Mẹ cô tức giận muốn ly hôn, nhưng bảy cô tám dì không quen đó lại tiếp tục khuyên nhủ: “Cô là phụ nữ mà ly hôn tận hai lần sẽ không tránh khỏi bị người khác dị nghị. Thôi cố nhịn một chút đi, đàn ông mà ai không có tật xấu chứ. Làm gì có người nào hoàn hảo đâu.”
Cuối cùng mẹ cô bất lực thở dài một tiếng, bà chỉ có thể cuối đầu nhẫn nhục.
Trong lòng Chu Từ nghĩ đàn ông không những có tật xấu, mà mẹ nó cả đám đều không bằng súc vật.
“Con đi học phụ đạo. Là mẹ đăng ký lớp phụ đạo cho con.”
“Học phụ đạo?” Người đàn ông thốt lên kinh ngạc: “Bao nhiêu tiền?”
Chu Từ lạnh nhạt nâng tầm mắt. Trước giờ cô luôn mềm mại như bánh bao nhưng lúc này đôi mắt cô gái nhỏ lạnh như băng: “Dù sao cũng là tiền mẹ con tự mình kiếm.”
Cô nói xong xốc cặp sách bước qua người ông ta đi lên lầu.
Triệu Nguyên đằng sau tức giận dậm chân,nhưng cũng không dám buông lời mắng chửi.
Ông ta nhanh chóng đuổi theo Chu Từ: “Tối nay ăn cái gì, mẹ mày có nói hôm nay sẽ về.”
“Con không thấy đói.” Chu Từ tìm chìa khóa trong cặp, ánh mắt cô dụng phải hộp áo mưa.
Vội vội vàng vàng lấy giấy che đi, cô mở miệng nói: “Đợi lát nữa con sẽ gọi điện hỏi mẹ muốn ăn gì.”
Cô mở cửa thay dép lê một đường đi thằng vào phòng mình, cô lấy điện thoại ra xem.
Cô hỏi mẹ mình vì sao phải đến nhà thầy. Bà ấy trả lời rằng: “Mẹ sợ dượng Triệu làm ảnh hưởng việc học của con.”
Sau đó mẹ cô lại hỏi cô tình hình học tập thế nào. Học phụ đạo có hiệu quả không. Nửa tiếng trước mẹ cô nhắn bà ấy đã lên xe kèm theo một nhãn dán hoạt hình lòe loẹt.
Chu Từ gửi lại nhãn dán con thỏ dễ thương kèm theo một tin: “Con cảm thấy phương pháp dạy học của thầy Tiết không phù hợp, con có thể không học phụ đạo nữa được không?”
Mẹ cô nhanh chóng hồi âm: “Mọi người đều nói thầy Tiết trình độ chuyên môn rất giỏi. Chắc có lẽ là mới đổi giáo viên nên con còn chưa quen thôi.”
Chu Từ tất màn hình điện thoại rồi lôi hộp áo mưa trong cặp ra. Cô vò nát rồi nhét xuống đáy thùng rác, sau đó còn cẩn thận lấy giấy lấp lên.
Điện thoại lại “tinh” một tiếng. Báo hiệu có tin nhắn.
Là Tiết Kiệu gửi đến: “Em để quên đồ ở chỗ thầy.”
Kèm theo một tấm hình chụp áo ngực của cô.