Các tài tử trong sảnh đều nhìn về Nguyên Hạo với ánh mắt bất ngờ lẫn ngưỡng mộ. Đàn một khúc, hát một bài, nghe thì rất đơn giản nhưng biết bao kẻ si tình đã thất bại trong việc cố gắng lay động được trái tim mỹ nhân. Vậy nên Lý Bạch, thi hào đời nhà Ðường mới có câu: “Mỹ nhân nhất tiến hoán thiên kim” (Nụ cười của người đẹp đổi ngàn vàng). Ánh mắt Vương Hiển nhìn Nguyên Hạo đã không còn vẻ khinh thị mà thay vào đó là một tia oán độc. Bản thân hắn là tiên nhân, vương triều hoàng tử, vì lẽ gì một bài hát tầm thường như vậy lại khiến tiểu Mộng chú ý. Haiz Nguyên Hạo mà biết trong lòng gã đang nghĩ gì thì sẽ thương cảm và lập tức phổ cập cho hắn một khóa cấp tốc về tán gái a. Tên này quá non rồi, hát nhạc chiến trường thì để cỗ vũ binh sĩ ra trận, đối với mỹ nữ ngươi cỗ vũ cái rắm à. Mặc dù là thanh niên FA lâu năm nhưng Nguyên Hạo hắn cũng đọc qua nhiều tiểu thuyết ngôn tình, phim tình cảm Hàn Quốc nên kinh nghiệp phong phú hơn một tên hoàng tử luôn có người đẹp kề bên, không bao giờ phải đích thân đi cưa gái a.
Bàn tử và Khương Thiên thì miệng hình chữ O to tròn. Cả hai chưa bao giờ thấy tên này bàn luận nhiều về nữ sắc, vậy mà lại là một cao thủ tình trường nha. Tên này ẩn giấu thật là sâu, chuyến này về phải ép hắn truyền thụ vài chiêu mới được. Ánh mắt Xảo Nương lúc này khá phức tạp, cô đã trải khá nhiều nên thấy rõ màn biểu diễn vừa rồi của Nguyên Hạo đã tác động được vào tiểu thư. Xong cô lại nhanh chóng lắc đầu cười mỉm. “Cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua thôi, nếu chỉ đơn giản vậy đốn hạ được tiểu thư thì mấy tên thiên kiêu tông môn chín, mười sao kia không phải đã thành công lâu rồi ư.”. Nghĩ như thế, Xảo Nương thoải mái lấy lại phong thái bước lên tuyên bố:
– Cảm ơn phần cầm nghệ và giọng hát tuyệt vời của Nguyên công tử. Xin nhắc lại, sau khi hết bốn vòng thi, tiểu Mộng sẽ có đánh giá cuối cùng cho mọi người. Nếu không còn vị nào muốn thử sức với cầm nghệ, chúng ta sẽ bước qua trắc thí kỳ nghệ.
Xảo Nương vừa dứt lời thì lúc này một bàn cờ đã được bưng ra trước bức bình phong. Nguyên Hạo hiếu kỳ quan sát loại cờ kỳ lạ này.
– Kỳ nghệ không phải là chơi cờ vây sao?
Mặc dù không được đi học đầy đủ nhưng kỳ nghệ của hắn lại thuộc dạng quái thai. lần đầu tiên khi đi đánh giày Nguyên Hạo đã nhìn thấy mấy ông lão đang chơi cờ và lân la hỏi thăm, tập tành. Vốn mọi người cũng chỉ hướng dẫn hắn những qui tắc cơ bản của cờ vây thôi nhưng thiên phú hắn lại khiến mấy lão già đó trố mắt. Lúc đầu họ còn chỉ bảo hắn, sau đó là thi đấu nhường hắn và đến cuối cùng là hắn nhường lại người ta. Dù Nguyên Hạo không coi kỳ nghệ là sự nghiệp nhưng hắn lại có đam mê và lí giải độc đáo riêng của mình. Sau khi nhìn rõ bố cục và quân cờ, hắn xem bàn cờ đang bày ra kia nhìn khá giống cờ ca-rô mà mọi người vẫn hay chơi giải trí.
– Thú vị nhỉ, không ngờ nơi này lại dùng cờ này để thi đấu với nhau. Hẳn là việc sáng tạo ra các loại cờ ở thế giới này còn rất lạc hậu.
Đang hứng thú suy nghĩ mông lung thì Bàn tử ngồi kế hắn đã đứng dậy bước ra.
– Chỉ là chơi cờ thôi, để Tống Khuyết ta đến nào.
Mọi người liền dồn chú ý về phía Bàn tử. Trong suy nghĩ của tất cả, tên này đi chung với Nguyên Hạo không chừng cũng có tài năng hơn người chăng. Lúc này Tiểu Mộng phía sau bình phong nhẹ nhàng lên tiếng:
– Chúng ta thi đấu theo thể thức đánh ba ván, ai thắng hai ván trước là kết thúc. Mời công tử ra cờ trước.
– Mỹ nhân, ta đường đường là nam nhi đại trượng phu làm sao có thể để nàng nhường như vậy. Hắc hắc ta chấp nàng đi trước… à không chấp nàng đi trước ba quân cờ luôn.
Bàn tử vỗ ngực dõng dạc tuyên bố, hắn thấy hình tượng mình tuyệt không thua Nguyên Hạo đã thể hiện vừa rồi nha. Ánh mắt Xảo Nương quái khí nhìn Bàn tử, ở đâu chui ra tên cực phẩm này thế này, hắn quá tự tin hay não chỉ toàn mỡ thôi thế. cờ ca-rô năm ô liên tục là thắng mà hắn mới vào đã chấp 3, có “dũng khí” nha. Tiểu Mộng bật cười, tiếng cười của nàng nhẹ nhàng thanh tao khiến mọi người đều cảm thấy muốn đắm chìm mãi trong đó.
– Nếu Tống công tử đã muốn thì Mộng Kỳ xin phép.
Tiểu Mộng lại chỉ nhích khẽ ngón tay thì những quân cờ tự động bay lên rơi chính xác vào vị trí trên bàn cờ. Bàn tử cũng vén tay áo lên bắt đầu xông vào trận đầy khí thế nhưng chỉ sau ài chục hơi thở hắn đã nhanh chóng thua cả hai ván.
– Hê hê tiểu Mộng cô nương, vừa rồi ta hơi gấp gáp nên đánh không suy nghĩ kỹ lắm. Không biết chúng ta có thể đấu lại không?
Bàn tử hèn mọn gãi gãi đầu năn nỉ.
– Người tiếp theo.
Hắn vừa dứt lời thì giọng Xảo Nương vang lên. Nàng phất tay thổi Bàn tử bay vù về phía chỗ ngồi của mình khiến hai người Trương Bình và Điền Bá vội lao đến đỡ hắn. Thấy Bàn tử còn định lao lên, Trương Bình vội ngăn lại nói nhỏ vào tai hắn:
– Bàn thiếu bình tĩnh, Xảo Nương này rất đáng sợ. Uy áp ả tỏa ra chúng ta không chịu nổi, rõ ràng tu vi ít nhất là trúc cơ kỳ, chúng ta không phải đối thủ đâu.
Nghe đến Trúc cơ kỳ khuôn mặt Bàn tử co rúm lại. Hắn vội vàng nghiêm chỉnh về chỗ ngồi, sắc mặt hết sức trang trọng, thật ra lúc này lưng gã đã đầy mồ hôi lạnh.
“Bà nương này là trúc cơ kỳ trời sao trời ạ, thật quá đáng sợ rồi.”
Nhìn thấy Bàn tử bị quăng như con chuột về bàn, Hứa công tử không kìm được vui vẻ. Hắn cũng đứng dậy lên tràng thi thố, vốn cũng tự tin kỳ nghệ của mình lại muốn khi dễ Bàn tử thêm một cái.
– Hình như vị công tử đây rất tự tin nha.
Xảo Nương liếc nhìn đến Hứa công tử rồi đung đưa bầu ngực sữa của mình khiến gã đang bước đi đầy kinh đạm phong vân suýt nữa vấp té. Phía dưới mọi người cũng biến sắc, yêu nghiệt a, không cẩn thận với ả sẽ bị hố một cú giống tên này. Vội vàng chỉnh đốn lại y phục, Hứa công tử vội chắp tay về phía bình phong thủ lễ:
– Tại hạ là Hứa An Tài, xin mạn phép được thỉnh giáo kỳ nghệ của tiểu Mộng cô nương.
Vừa dứt lời thì từ phía sau lưng gã bỗng lúc này vang lên tiếng của Bàn tử:
– Ê tên gan thỏ kia, Bàn gia gia ngươi còn dám nhường Tiểu Mộng cô nương ba nước cờ. Ngươi lại không dám nhường cái gì, vậy thì về mua khối đậu hủ đập đầu vào tự tử đi cho bớt nhục.
Hứa An Tài trong lòng nghiến răng nghiến lợi muốn quay xuống chửi tay đôi với Bàn tử nhưng đang đứng trước giai nhân nên đành phải giả điếc mà thôi.
– Hứa công tử không cần phải nhường Mộng Kỳ, xin mời công tử ra cờ.
“Hừ… Tên mập đáng chết, đợi ta thắng Mộng cô nương rồi sẽ cho mày đẹp mắt.”
Hứa An Tài bỏ qua chuyện của Bàn tử vội tập trung ứng chiến nhưng cũng chỉ sau một chum trà thời gian thì…
– Haha ta nói mà, thể loại này sợ là phải kiếm cái lỗ mà chui xuống á. Để người ta nhường đi trước mà cũng thua nhanh chóng đến vậy, Bàn gia ta bội phục, bội phục nha.
Bàn tử cười lăn lộn nhìn về phía Hứa An Tài châm chọc làm gân xanh của hắn nổi lên, nộ khí xung thiên:
– Tên mập đáng ghét, ta liều mạng với ngươi.
Hứa An Tài vừa định lao xuống ăn thua đủ với Bàn tử thì lại một tiếng gió quen thuộc vang lên. Hắn lại như diều đứt dây bị thổi về chỗ ngồi, chỉ kịp nghe giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Xảo Nương.
– Mời vị kế tiếp.
Thấy Nguyên Hạo vẫn không có ý định tham gia, khóe miệng Vương Hiển nhếch lên. Một tên nhà quê, vòng trước ngươi chỉ là ăn may thôi. Bản điện hạ từ nhỏ đã luyện cờ với phụ hoàng, các vị lão sư. Trong hoàng cung ta muốn tìm đối thủ cũng khó, vòng này chắc chắn mỹ nhân sẽ phải về tay bản điện hạ. Càng nghĩ càng đắc ý, Vương Hiển hiên ngang bước lên, hắn còn cố ý lướt nhìn qua Nguyên Hạo một cái.
– Vương Hiển kỳ nghệ từ bé rèn luyện cũng có chút thành tựu, hi vọng có thể cùng Tiểu Mộng cô nương nghiên cứu kỳ đạo.
Vương Hiển vừa ra lời đã không đặt mọi người trong mắt. Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ mình sẽ thua trận nên mới nói là muốn cùng nghiên cứu kỳ đạo thay vì luận bàn. Tất cả mọi người đều nghe hiểu ý hắn, nhất thời không khí không thoải mái lắm. Không ít kẻ hung hăng đều muốn mở to mắt ra xem hắn tài nghệ đến cỡ nào.
– Nghiên cứu thì không dám, Mộng Kỳ chỉ có thể tiếp công tử vài ván cờ mọn thôi. Xin mời công tử.
Rõ ràng Vương Hiển có vốn liến để tự tin, hắn không dễ dàng hề dao dộng như những kẻ trước. Nhưng sau vài nước cờ dần dần hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi, từng bước từng bước hắn đang bị Tiểu Mộng ép vào hạ phong. Cố gắng vùng vẫy nhưng sau nửa nén nhang, Vương Hiển hoàn toàn thất bại, hắn ỉu xìu bước xuống tràng
– Ta tưởng thế nào, hóa ra cũng là thua thôi. Nếu từ bé cực khổ luyện cờ đến giờ mà vẫn thê thảm vậy, lão tử ta thà chỉ ăn chơi cho khỏe thân.
Cả đám nghe Bàn tử châm chọc thì cười phá lên, các bàn khác cũng nhao nhao phụ họa. Sự lớn lối của Vương Hiển rõ ràng không được lòng người. Quay người lại âm độc nhìn về phía đám Bàn tử, Vương Hiển bỗng nhiên nghĩ ra gì đó liền cười lạnh lên tiếng:
– Ta tài không bằng người nên xác thực đáng bị cười chê, Nguyên Hạo huynh vòng trước tài năng kinh diễm, cầm nghệ tuyệt thế. Ta nghĩ ở phương diện kỳ nghệ cũng tạo hóa kinh thiên, không biết Nguyên huynh có thể cho ta và mọi người thỏa lòng mãn nhãn được không?
Vương Hiển nói nghe rất chân tình nhưng ai cũng nhìn ra hắn đang bỏ đá xuống giếng. Phụt…Nguyên Hạo suýt tí phun ra chửi tục. Lão từ có làm gì ngươi mà phải hại ta, ca không có phóng hỏa đốt nhà, không thiếu nợ tiền, càng không chọc ghẹo tỷ tỷ của nhà ngươi nha. Đáng lẽ người bị hắn ghét phải là tên Bàn tử mập này mới đúng chứ? Nguyên Hạo muốn khóc không ra nước mắt, hắn luôn sống khiêm tốn nhưng sao ai cũng lại kiếm hắn gây sự thế này ( số “đỏ” quá mà). Đúng là ưu tú quá không tốt, người hâm mộ rất nhiều nhưng kẻ ganh tỵ cũng vô số…Haiz không trốn tránh được thì đành phải đối mặt thôi.
Nguyên Hạo ánh mắt trở nên thờ ơ lãnh cảm, ngạo nghễ nhân sinh, vẫn phong cách chậm rãi bước lên từng bước. Lúc đi ngang qua Vương Hiển hắn nhìn thẳng vào mắt đối phương không hề e ngại. Tổ tông nhà ngươi, Nguyên Hạo ta từ bé đến lớn chưa biết sợ ai bao giờ. Đụng đến ca, ca đánh không lại cũng nghĩ cách chơi chết ngươi. Lướt qua Vương Hiển như hắn vốn không đáng để mình quan tâm, Nguyên Hạo hướng về phía bình phong bước đến. Xảo Nương đứng gần đó phát hiện một tia sát cơ thoáng qua trong mắt của Vương Hiển, nàng lắc đầu:
“Không sợ hãi, đó là bản tâm của cường giả. Nhưng đáng tiếc hắn chỉ là phàm nhân, hành động chọc giận Vương Hiển như vậy khác gì tự đào mồ chôn mình. Nếu hắn có thể tu luyện, Xảo nương ta cũng cảm thấy có chút thưởng thức hắn a.”
Dừng trước bàn cờ, Nguyên Hạo không hề tỏ ra quan tâm mà chỉ đứng yên nhìn bóng hình phía sau bình phong mà thôi. Dù không nhìn thấy rõ ràng do bị ngăn cách nhưng hắn cảm giác phía bên kia cô gái đó cũng đang ngắm nhìn hắn. Tiểu Mộng lúc này hai má hơi đỏ lên, không hiểu tên này muốn làm gì mà cứ đứng nhìn mình hoài, ở đây cũng không phải ít người đâu nha. Cuối cùng nàng đành phải mở lời phá vỡ không khí im lặng kì cục này:
– Không biết công tử muốn ra cờ trước hay nhường tiểu Mộng ra trước?
Tiếc nuối dời ánh mắt đi, Nguyên Hạo nhìn xuống bàn cờ rồi lướt qua mọi người. Như không như có hơi dừng lại ở Vương Hiển cười cợt nói:
– Ca không thích chơi loại cờ con nít này.