Hôm tôi và Diệp Hiên công khai, vòng bạn bè của tôi như muốn nổ tung.
Ai nấy cũng đều bình luận, chúc mừng gái ế lâu năm tôi đây thoát ế.
Tôi vui vẻ trả lời từng người.
Cho đến khi đọc bình luận của Mạnh Văn Thính__
“Cậu cũng to gan gớm, đã chặn anh tớ chưa?”
Tôi chau mày.
Trả lời cô ấy: “Anh ấy là gì cơ? Sao tớ phải chặn anh ấy? Tớ quen bạn trai anh ấy có quyền can thiệp chắc?”
Tôi không biết.
Chính là, cô chủ Mạnh đáng thương đang ở cạnh anh trai mình.
Mạnh Văn Thận gõ gõ ngón tay lên bàn, giọng điệu lạnh như băng hỏi: “Cô ấy trả lời thế nào?”
Văn Thính hơi rụt cổ, liếc mắt nhìn gương mặt đen thui của anh trai mình.
Nhỏ giọng lầm bầm: “Anh không có điện thoại à.”
“Đọc to lên.”
Văn Thính nhắm một mắt, ngẩng cao đầu, dùng tông giọng truyền cảm đọc lên.
Cô ấy lập tức cảm nhận được nhiệt độ xung quanh lạnh xuống.
Trong lòng Văn Thính thầm nghĩ: Triệu Tri Hứa, cậu chết chắc rồi.
Tôi ở bên này đột nhiên hắt xì, phát hiện kỳ lạ, Mạnh Văn Thận dành lời khen cho tôi.
Mẹ ơi.
Thật sự là chuyện lần đầu tiên xảy ra đấy nha.
Mạnh Văn Thận khen tôi ấy hả?
Tôi nghĩ lại.
Xem ra mấy năm nay cách theo đuổi Mạnh Văn Thận đều dùng sai hết rồi.
Vẫn phải kích thích dục vọng chiếm hữu của đàn ông, mới có thể nhận được chút chú ý.
Thứ gọi là, tôi không thương em, nhưng em tuyệt đối không được yêu người khác.
Chính là ý này nè.
Tôi như ngộ ra điều gì.
Chỉ vì một lời khen, trong đầu đã chạy 7749 cái kịch bản.
Xem ra bước tiếp theo, đúng theo lẽ thường, chắc chắn anh ấy sẽ quay lại theo đuổi tôi một cách tích cực.
Lòng tôi vô cùng mong chờ.
Tuy tôi không còn ở bên cạnh anh ấy nữa, nhưng chuyện ấy cũng chẳng có gì quan trọng.
Sau này tôi sẽ đi theo kịch bản nam phụ lên chính vậy!
02.
Đáng tiếc, những tình tiết tôi mong chờ vẫn chưa xảy ra.
Mạnh Văn Thận vẫn đối với tôi hờ hững như trước.
Nhưng chẳng sao cả, tôi không còn là Triệu Tri Hứa không nhận được tin nhắn của anh ấy là buồn cả ngày nữa.
Huống gì, tôi đã có Diệp Hiên.
Lần đầu hẹn hò, Diệp Hiên rủ tôi đi xem phim điện ảnh.
Tại rạp chiếu phim.
Tôi chỉ vào một bộ phim kinh dị hồi hộp mới ra.
“Chúng ta xem bộ này đi.”
Diệp Hiên nhìn tôi bằng gương mặt hoang mang, anh chỉ vào một bộ phim thanh xuân vườn trường khác.
“Bộ này không hay hơn sao?”
Tôi thẳng thừng từ chối.
Nhưng không bao lâu tôi đã hối hận.
Thật sự là tôi không thể ngờ được, Diệp Hiên lại nhát gan như vậy.
Anh chỉ thiếu bước chui hẳn vào lòng tôi mà thôi.
Tôi vỗ vỗ anh: “Là giả cả mà, đừng sợ.”
Diệp Hiên ngẩng đầu, đôi con ngươi ướt sũng nhìn thẳng vào mắt tôi.
Bầu không khí dần trở nên mờ ám.
Tôi nuốt nước miếng, vội bốc bắp rang, nhét vào miệng anh.
“Ngoan, ăn đi sẽ không sợ nữa.”
Diệp Hiên từ tốn nhai bắp.
Đáng chết, gương mặt đẹp trai trắng nõn này.
Thật sự là đẹp quá mức.
Tôi hận bản thân mình vừa rồi không biết thưởng thức.
Tôi đang nghĩ, làm cách nào để tạo lại bầu không khí mờ ám như vừa rồi, trên đầu chợt truyền đến giọng nói còn đáng sợ hơn cả bộ phim đang chiếu kia.
“Xem phim thì ngồi nghiêm túc một chút.”
Là Mạnh Văn Thận.
Tôi ngồi xuống nghiêm túc theo phản xạ có điều kiện, sau đó còn đẩy nhẹ Diệp Hiên.
Diệp Hiên không hiểu chuyện gì.
Tôi giới thiệu đơn giản, “đây là anh hàng xóm của em.”
Diệp Hiên gật đầu, “em chào anh.”
Tiếp đó hai mắt anh mở to: “Anh là _đàn anh Mạnh Văn Thận!”
Mạnh Văn Thính cũng mỉm cười chào hỏi: “Này, A Hứa, Diệp Hiên, trùng hợp thật ha.”
Diệp Hiên bất ngờ với cuộc gặp này.
Tôi giận dữ gửi tin nhắn Wechat: Phản đồ!
Mạnh Văn Thính gửi lại sticker khóc lóc, bị ép buộc!
Hai mắt tôi tối sầm.
03.
Vất vả lắm mới đợi được đến khi kết thúc bộ phim, tôi kéo theo Diệp Hiên chạy trước.
“Đứng lại đó.”
Hai chân không nghe lời của tôi bất chợt đứng lại, tôi thật sự ghét bản thân vì không biết nghe lời.
“Muộn rồi, Triệu Tri Hứa phải về thôi, nhà em ấy có lệnh cấm!”
“Nhà em không có!”
“Tôi quyết định rồi, vừa quyết định xong, em có ý kiến gì không?”
Mạnh Văn Thận mỉm cười, nắm cánh tay tôi.
Diệp Hiên vô cùng ngưỡng mộ anh ấy.
“Chào đàn anh, vậy thì mai em lại đến tìm Tri Hứa.”
Tiếp đó, anh nở nụ cười có chút ngượng ngùng: “Đàn anh, thật ra thì anh vẫn luôn là thần tượng là tấm gương học tập của em, có thể thêm bạn Wechat được không ạ?”
Mạnh Văn Thận vỗ vỗ đầu tôi: “Tất nhiên rồi, lát nữa bảo Tri Hứa gửi cho cậu.”
Nói xong, anh ấy dẫn tôi và Mạnh Văn Thính ra xe.
“Thằng nhóc này, khá đó.”
Ha ha, còn có thể coi anh ấy là thần tượng nữa cơ, tôi đau lòng mắng đối phương giả dối.
“Triệu Tri Hứa, hai đứa đã đến bước nào rồi???”
Mạnh Văn Thính ngồi ở phía sau giả làm người chết.
Tôi giận dỗi: “Chuyện gì nên làm cũng làm hết rồi!”
Khóe miệng Mạnh Văn Thận trầm xuống: “Em nên suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời.”
“Uầy, anh cũng lo nhiều thật đấy?”
“Bây giờ em yêu đương hẹn hò, anh cũng mặc kệ, nhưng không được quá phận, giai đoạn này vẫn cần chú trọng vào việc học hành làm bài tập, tiền đồ quan trọng nhất.”
Tôi thờ ơ gật đầu.
“Vừa làm cha vừa làm mẹ đúng là vất vả thật.”
Mạnh Văn Thận bị mấy lời này của tôi chọc giận.
Hai tay anh ấy nắm chặt tay lái, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, run lên nhè nhẹ.
Tôi không dám nói chuyện chọc giận anh ấy nữa, học theo Mạnh Văn Thính giả chết.
04.
Không phải là tôi sợ.
Thật sự Mạnh Văn Thận đóng quá nhiều vai quan trọng trong cuộc đời tôi.
Bố mẹ ly hôn từ khi tôi còn nhỏ.
Hai người họ cho tôi tự chọn muốn sống với ai.
Tôi nói ai tôi cũng không cần, chỉ cần Mạnh Văn Thận.
Bố mẹ Mạnh vui vẻ đồng ý.
Từ đó, “người giám hộ” do tôi tự chọn cho mình, phụ trách toàn bộ việc ăn, mặc, ở, đi lại của tôi.
Mạnh Văn Thận lớn hơn tôi và Mạnh Văn Thính 9 tuổi.
Lúc tôi 9 tuổi, Mạnh Văn Thận đã vào năm nhất đại học.
Mỗi khi anh ấy đi học, tôi và Mạnh Văn Thính mỗi người ôm một chân anh ấy, gào khóc thật to, quyết không cho anh ấy đi.
Lúc tôi còn bé, Mạnh Văn Thận quay về Hải Thị, đi thực tập.
Tôi và Mạnh Văn Thính vừa vui vừa buồn.
Dù sao thì anh trai sáng như ánh trăng, lấp lánh như những vì sao mà tôi ngày nhớ đêm mong cũng trở về.
Anh ấy mua cho bọn tôi rất nhiều đồ ăn vặt, đồ chơi, quần áo đẹp, làm hai đứa tôi vui phát điên.
Nhưng tiệc vui chóng tàn.
Chẳng được mấy hôm, ác ma này đã bắt tôi và Mạnh Văn Thính lao đầu vào học.
Anh ấy là thiên tài.
Hai đứa bọn tôi bùn nhão không trét nổi tường.
Có một khoảng thời gian ngắn, Mạnh Văn Thận từng vài lần nghi ngờ năng lực của mình.
Bởi vì cho dù anh ấy dùng cách gì phụ đạo cho bọn tôi, tôi và Mạnh Văn Thính cũng không giải được đề toán.
Thi cấp ba xong nghỉ hè, tôi và Văn Thính được tự do.
Thời gian rảnh ở nhà suốt ngày xem phim, đọc tiểu thuyết.
Lúc đó, sự nghiệp của Mạnh Văn Thận đã có khởi sắc, cả ngày bận tối tăm mặt mũi, nhưng mỗi tuần vẫn cố gắng dành một ngày, về nhà nấu cơm cho tôi và Văn Thính, đưa chúng tôi ra ngoài chơi.
Thiếu nữ tuổi 15, ôm ấp tình cảm mộng mơ.
Hôm đó Văn Thính tham gia liên hoan của lớp, tôi một mình ở nhà xem ti vi, đang khúc nam nữ chính tình cảm dạt dào chuẩn bị lăn giường, Mạnh Văn Thận bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi.
Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay cầm điều khiển, giúp tôi chuyển kênh.
Hơi thở nóng hổi phun vào tai tôi, giọng anh ấy trầm thấp dễ nghe: “Triệu Tri Hứa, sau này ít xem mấy thứ này thôi, xem mấy thứ bổ ích nhiều lên, biết chưa?”
Nói xong, anh ấy vỗ vỗ đầu tôi.
Dịu dàng không tả được.
Tôi quay đầu lại, anh ấy bật cười.
Đưa tay lau sạch vụn khoai tây chiên ở khóe miệng tôi, “đúng là mèo con ham ăn, đừng xem tivi nữa, mau về phòng đọc sách đi, nghĩ xem muốn ăn gì, anh nấu cho em.”
Tôi cứng đờ, trong nháy mắt đó, trái tim tôi đập không khống chế được, mặt mày đỏ bừng, hiểu được thế nào là thích một người.
Tôi, thích anh hàng xóm hơn mình chín tuổi.
Chuyện này làm cho tôi vô cùng bối rối.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu có những biểu hiện thiếu tự nhiên.
Xấu hổ tỏ vẻ chăm chỉ bất ngờ.
Mạnh Văn Thính không chịu được nữa:
“Hứa à, cậu trúng tà hả? Sao tự dưng lại chăm thế?”
Cánh tay đang lau bàn của tôi dừng lại, chồm người sát đến gần cô ấy, “Thính Thính, cậu nói Mạnh Văn Thận có bạn gái chưa nhỉ.”
Mạnh Văn Thính ngạc nhiên, gương mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu run rẩy, “sao cậu to gan thế, không thèm gọi anh nữa.
Những người có tình cảm với nhau đều là anh em.
Tôi không thèm đâu.
Để làm chị dâu cậu, đương nhiên phải bắt đầu từ việc không gọi anh nữa.
Tất nhiên, mấy lời này tôi không có nói cho Mạnh Văn Thính.
Mạnh Văn Thính suy nghĩ một lúc, cô ấy nói: “Cũng chẳng biết nữa, cơ mà mấy hôm trước tớ thấy có chị nào xinh lắm đến nhà đấy.”
Tôi còn chưa kịp hỏi.
Mạnh Văn Thận đã dẫn người về.
“Mặt trời mọc đằng tây à, A Hứa nhà mình còn biết làm việc nhà cơ đấy.”
Tôi theo hướng phát ra âm thanh nhìn hai người trước cửa.
Tức giận đến mức vứt bay chiếc giẻ lau, chẳng thèm vờ vịt trước mặt anh ấy nữa.
Giả bộ lâu như thế, một câu khen ngợi cũng chẳng có, trái lại còn dẫn về cho tôi một tình địch.
Thính Thính ngốc không có mắt nhìn gì cả, chẳng phát hiện ra tôi đang ghen, còn đi chào hỏi người ta.
Thế là, tôi ghen điên lên được.
“A Hứa, là chị gái xinh đẹp này nè.”
Tôi ngước mắt, hứng thú dò xét chị xinh gái trước mặt.
Chị ta cười nói: “Văn Thận, hai đứa em gái của anh, sao một đứa ngu ngơ, một đứa lại vô cùng nhiệt tình thế này.”
Tôi tức chết mất.
Chị ta mới là người vừa ngu ngơ vừa nhiệt tình đấy.
Buổi tối.
Tôi thu dọn xong đồ đạc của mình, muốn rời khỏi.
Mạnh Văn Thận giữ tay tôi lại, “A Hứa, giận chuyện gì thế.”
Tôi như nghé con đang tức giận, “Em về nhà, để lại không gian riêng cho anh với chị kia!”
Cặp lông mày anh tuấn của anh ấy thoáng nheo lại, tay bóp mặt tôi.
“Nói bậy gì thế, không được làm loạn, mau về đi ngủ đi.”
Tôi đúng là không có tiền đồ.
Chỉ dăm ba câu mà Mạnh Văn Thận đã dỗ được tôi.
Thời gian dần trôi, tôi càng lúc càng không biết đủ.
Tôi không dám bày tỏ với anh ấy, bởi vì trong mắt Mạnh Văn Thận tôi chỉ là một đứa trẻ.
Lại thêm việc hết lần này đến lần khác, tôi mọc ra không ít hoa đào.
Có lần đi họp phụ huynh, anh ấy còn thấy thư tình người khác viết cho tôi.
Anh ấy trêu tôi rằng: “A Hứa nhà mình được nhiều nam sinh yêu thích ghê, nhưng bây giờ không được yêu sớm, phải đợi sau này lớn đã.”
Sau này lớn.
Tôi nhớ kỹ rồi.
Mười tám tuổi có thể tỏ tình.