Chương 3: Hoàn

11.

“Tôi nói mình yêu một đóa hoa, mà em, chính là đóa hoa duy nhất đó.”

Trong lòng tôi lúc đó chỉ có Mạnh Văn Thận, không hề nhận ra tâm tư thầm kín của Diệp Hiên với mình, lúc đó nhân cơ hội dừng đèn đỏ, anh lấy ra một bó hoa hồng như đang làm ảo thuật.

“Anh nghe người ta nói, muốn tỏ tình thì nên bắt đầu bằng một bó hoa hồng.”

Thấy tôi ngẩn ngơ, anh híp mắt cười, lỗ tai đã đỏ bừng, nhưng vẫn vờ như bình tĩnh.

“Hôm nay anh đã hỏi Văn Thính rồi, em không có chuyện gì bận, vốn định tối nay sẽ mời em ra ngoài ăn, không ngờ lại gặp em ở đây.”

Tôi không nhận hoa, cứ lúng túng khó xử không biết làm sao.

“Thật xin lỗi, Diệp Hiên, em đã làm chuyện gì làm anh hiểu lầm sao? Em không có những tâm tư đó với anh đâu.”

Nụ cười trong mắt anh tan đi vài phần, nhưng vẫn lịch sự cất hoa đi, đặt ở phía hàng ghế sau.

“Không phải, Tri Hứa, là anh nóng vội, dọa đến em rồi sao?”

Tôi lắc đầu, hạ quyết tâm, cảm thấy không thể gieo hy vọng cho người khác như vậy.

“Em thích một người đã chín năm rồi, thế nên, rất xin lỗi.”

Hồi ức bị cảm giác ấm áp trên trán gián đoạn.

Anh áp trán vào trán tôi, “lúc đó anh chỉ nghĩ, anh ấy hẳn là người rất tốt nhỉ.”

“Sau đó, anh phát hiện người đó là đàn anh Mạnh, trong lòng không quá ngạc nhiên, ngược lại là vô cùng lo lắng.”

“Hai người là thanh mai trúc mã, lại cùng nhau làm bạn nhiều năm như vậy, anh ấy còn rất vĩ đại, là tấm gương của anh.”

“Anh luôn nghĩ, bây giờ anh ấy quan tâm em như vậy, có khi nào em hối hận vì hẹn hò với anh hay không.”

Diệp Hiên nhắm mắt lại, tôi không nhìn ra được vui buồn trong mắt anh.

Đang định mở miệng, anh lại mở mắt, bên trong hoàn toàn là ý cười, “nhưng mà, bây giờ anh thông suốt rồi, đàn anh Mạnh cũng rất tốt, đối xử với em cũng tốt.”

Tôi cũng cười.

Anh là mặt trời nhỏ, cũng không thua kém gì anh ấy cả.

“Anh ấy với em từng có mười năm hai mươi năm, cũng quen biết bọn anh ba bốn năm, còn bọn mình, tương lai còn có ba mươi bốn mươi năm, dù thế nào cũng là anh yêu em thời gian dài.”

Nói rồi, anh nắm lấy tay tôi, vô cùng kiên định.

Tôi có hơi mơ hồ.

Cảm xúc của anh chuyển biến cũng nhanh quá rồi, tôi còn chưa kịp trấn an, anh đã tự trấn an xong chính mình.

Trên trời tuyết lại bắt đầu rơi.

Tôi nhìn vào mắt anh.

“Vậy đến tết, bọn mình cùng về nhà nhé.”

Ánh mắt anh sáng bừng, hai tay nâng mặt tôi, hôn lên môi.

Là vị đào.

Anh….

“Anh ăn kẹo lúc nào thế?”

Tôi dùng khủy tay thúc nhẹ vào anh.

Anh làm bộ bị đau, “lúc em đi mua trà sữa, anh còn cố ý hỏi vị nào ăn ngon nhất nữa.”

Tôi cười tươi hơn, mỗi lần hôn nhau anh đều cẩn thận như vậy.

Thật sự là, vô cùng đáng yêu luôn.

11.

Sau tết âm lịch, tôi vẫn cố ý tránh mặt Mạnh Văn Thận.

Không ngờ là Văn Thính không nhìn nổi nữa.

Cô gái nhỏ đáng thương tâm sự, “A Hứa, thật sự phải làm mọi chuyện căng thẳng đến mức này sao.”

Tôi bẹo má cô ấy, “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ thật sự là tớ không thể thản nhiên đối diện với anh trai cậu được, từ lúc để anh ấy biết tình cảm của tớ, tớ đã dự đoán trước kết cục này rồi.”

Văn Thính không hiểu.

Tôi cười, “người mình từng yêu không thể làm bạn được.”

Tình cảm hai mươi mấy năm không phải nói thôi là thôi được, Mạnh Văn Thận ở trong lòng tôi, vẫn sẽ có một vị trí nhất định.

Nhưng không thể lại gần.

Điều này đối với cả ba người chúng tôi, đều là một loại tổn thương.

“Chuyện anh tớ nằm viện, anh ấy không cho nói với cậu, dạ dày xuất huyết, bệnh viện cũng đã đưa ra thông báo về tính nguy hiểm của bệnh trạng rồi.”

Văn Thính cuối cùng cũng không kìm được nữa, òa khóc thật to.

Đầu óc nổ đoàng một tiếng, tôi hít sâu một hơi, chuyện này quá đột ngột.

Mờ mịt lúng túng không cách nào mở miệng.

“Anh, anh ấy ở bệnh viện nào?”

12.

Con đường đến bệnh viện có vẻ thật là dài.

Những hồi ức không thể khống chế kia hiện lên trong đầu tôi.

Khi tôi phát sốt, anh ấy thức trắng đêm trông tôi, quầng mắt thâm đen, trông rất đáng thương.

Lúc tôi vô cớ kiếm chuyện, anh ấy cũng chưa từng cãi nhau với tôi.

Lần nào cũng kiên nhẫn, đợi tôi nói ra những tủi thân của mình, an ủi dẫn đường.

Nếu nói thật lòng thì, anh ấy đối với tôi, so với Văn Thính còn kiên nhẫn hơn nhiều.

Rất nhiều, thời gian chín năm kia, tôi không thể phân biệt được là ái mộ hay là ỷ lại.

Năm mười tám tuổi, Mạnh Văn Thận tổ chức sinh nhật cho tôi.

Lúc chúc mừng, tôi cầm ly rượu lên, mỉm cười nhìn anh ấy, “Em trưởng thành rồi, uống rượu không thành vấn đề chứ!”

Anh ấy bất đắc dĩ gật đầu.

Ai ngờ tôi chỉ một ly đã gục.

Mặt mày đỏ bừng, được anh ấy cõng về nhà.

Tôi ở sau lưng tham lam hít hết mùi hương thuộc về anh, “Mạnh Văn Thận, em rất thích anh.”

“Anh cũng thích em, nhưng A Hứa à, em vẫn còn nhỏ, sau này sẽ gặp được nhiều người hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, anh không thể, không thể đồng ý với em chuyện này, anh sợ em sẽ hối hận.”

“Hì hì.”

Tôi dựa vào lưng anh ấy cười thật tươi, thầm nghĩ rằng, sao tôi có thể hối hận được?

Tôi còn có thể gặp được người tốt hơn anh ấy hay sao?

Chắc là không rồi.

Nhưng thật sự là tôi không thể ngờ, Mạnh Văn Thận lại nhu nhược đến mức đó.

Thừa nhận có tình cảm với tôi, thật sự khó làm đến thế sao?

Năm đó thấy tôi còn nhỏ, vậy năm trước còn do dự điều gì?

Nói thẳng ra là, vừa tham lam vừa ích kỷ.

Tham lam tình cảm của tôi nhưng lại hèn kém không dám đối mặt với cảm xúc của mình.

Dựa vào đâu chứ?

Có thể không cam lòng, nhưng khi nghe tính mạng của anh ấy nguy hiểm, tôi cũng có chút mơ hồ.

Tôi không muốn oán hận anh ấy, còn mong anh ấy bình an.

“Thính Thính, đừng khóc nữa, anh ấy phẫu thuật xong rồi, bác sĩ nói chỉ cần phối hợp điều trị thì không có chuyện gì lớn đâu.”

Cô ấy tạm nín khóc, “Khả năng là lúc này anh ấy không muốn tỉnh lại, tớ chỉ có thể tìm cậu.”

Cô ấy đưa khăn giấy cho tôi, lúc này tôi mới phát hiện mặt mình lấm lem nước mắt.

Thông báo Wechat vang lên, là Diệp Hiên.

Tôi cũng không định gạt anh ấy, “Em đang muốn đến bệnh viện, tình trạng của Mạnh Văn Thận không tốt lắm.”

Bên kia im lặng vài giây, bất ngờ lên tiếng, “anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, Văn Thính đưa em đi.”

Do dự một lúc, tôi vẫn nói, “Anh đừng nghĩ lung tung, em chỉ đi thăm bệnh thôi.”

Lúc nói câu này, Văn Thính quay sang nhìn tôi, giống như lời này của tôi hơi vô tình quá.

“A Hứa, là em không cần nghĩ lung tung mới đúng, anh biết phân nặng nhẹ, sau này không cần giải thích như thế nữa.”

Tôi chỉ thấy khó chịu hơn.

13.

Trong không khí ngập tràn mùi cồn.

Tôi ngồi xuống cạnh giường bệnh, im lặng nhìn anh ấy đang ngủ.

Đã lâu không gặp, không ngờ anh ấy lại tiều tụy như vậy.

Cảm nhận được có người đến, anh ấy mở mắt, thấy là tôi thì nở nụ cười.

Tôi vội vàng đứng dậy, “anh uống nước không, để em rót cho anh ly nước ấm.”

Anh ấy giữ tay tôi, mím môi, “Là Thính Thính nói cho em biết à?”

“Nếu Thính Thính không nói, anh định giấu em mãi sao?”

Mặt tôi vô cảm.

“Thôi.”

“Sau này anh có thể đừng làm việc bất chấp tính mạng nữa được không?”

“Ừ.”

“Có thể chăm sóc thật tốt cho bản thân không?”

“Ừ.”

“Anh yêu em.”

Anh ấy nhắm mắt, không nhìn tôi, chỉ phối hợp trả lời.

“Anh nhìn em từ lúc chỉ là một đứa trẻ, cho đến khi trưởng thành xinh đẹp đáng yêu, thật sự là năm tháng quá vội vàng.”

“Sau khi cô chú Hứa ly hôn, em nói không muốn đi cùng ai, chỉ muốn đi cùng anh, hai nhà bọn mình có quan hệ thân thiết, người lớn cũng chẳng ý kiến. Lúc đấy anh đã nghĩ sẽ yêu thương em thật tốt, sẽ cùng em trưởng thành.”

“Em dính người hơn so với Thính Thính nhiều, lúc đó trong lòng anh cũng thiên vị em hơn, nhưng anh chỉ nghĩ đó là tình cảm anh em mà thôi.”

“Thế nên, lúc em mười lăm lần đầu nói yêu anh, đã làm anh hoang mang mất ngủ cả đêm. Anh nghĩ cô gái nhỏ lúc bé tã bỉm đều là anh thay, sao anh có thể làm em sinh ra cảm giác này với anh, chuyện này thật sự quá hoang đường, anh cảm thấy như mình đã làm ra chuyện gì đó rất xấu. Có thể em vẫn chưa phân biệt được đâu là yêu, nhầm lẫn từ ỷ lại sang rung động, anh phải uốn nắn lại em về con đường đúng, nhưng ba năm sau, em dựa vào lưng anh nói thích anh, lúc đó anh thật sự đã rung động.”

“Nhưng lúc đó anh bận quá, không thể nào đáp lại phần tình cảm này, thời gian anh có thể dành cho em quá ít, em vừa trưởng thành, sắp vào đại học, thời gian đẹp đẽ nhất cuộc đời sắp bắt đầu, anh không thể cướp mất quyền tự do yêu đương của em, thế nên, anh chọn rút lui.”

“Nhưng anh không ngờ, lúc học đại học em lại bắt đầu chăm chỉ như vậy, trong lòng anh có chút kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được đôi chút, là em đang muốn giúp đỡ anh.”

Anh ấy nói đến đây mà giọng nói đã hơi mất tiếng, anh ấy dùng một tay che mắt, tôi thấy từ những khe hở ngón tay đã dần ẩm ướt.

Thấy không, hóa ra anh ấy cũng biết.

Biết tôi theo đuổi anh ấy.

“A Hứa, anh biết, bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, nhưng anh vẫn muốn giải thích, ngày giáng sinh năm ngoái, chỉ là hiểu lầm thôi, từ sau khi hiểu rõ tấm lòng của em, anh cũng không có qua lại với bất cứ ai nữa.”

“Anh cứ nghĩ mọi thứ sẽ như nước chảy thành sông, nhưng anh quên mất, lời yêu thương mà không nói ra__ thì chẳng có ý nghĩa gì.”

“Những năm này anh khiến em buồn tủi, lo lắng, đau khổ, thế nên ngày hôm nay đánh mất em cũng là anh đáng đời.”

….

Mạnh Văn Thận tự mình độc thoại rất nhiều, từ trong bệnh viện đi ra mà chân tôi cứ lơ lửng, như đang đạp lên mây.

Anh ấy đã sai rồi sao?

Lập trường khác nhau, tôi có thể trách anh ấy vì đã không nói rõ mọi chuyện sao?

Trong lòng trống rỗng.

Khi bạn phát hiện người mình yêu thầm mấy chục năm, cũng yêu mình, cảm giác đó rốt cuộc như thế nào?

Nói thật, không tốt lắm.

Sau ngày giáng sinh năm ngoái, quan hệ của bọn tôi cũng đóng băng.

Tôi bảo anh ấy bẩn, không biết giữ mình trong sạch, anh ấy gọi đến tôi đều tắt máy hết.

Sau này anh ấy không kiên nhẫn nữa, hỏi tôi muốn làm sao mới có thể nói chuyện đàng hoàng với anh ấy.

Tôi cười lạnh hỏi anh ấy, tại sao những người phụ nữ khác anh ấy không từ chối, còn tôi thì không được.

Anh ấy tức giận, không cho tôi tự nói mình như vậy.

Tôi và anh ấy giằng co, tôi hỏi anh ấy thấy như thế nào, thấy tôi nói vậy là đang tự lãng phí mình sao?

Tôi nói, tôi cũng chẳng hiếm lạ gì một người như anh ấy, chẳng phải anh ấy muốn tôi hẹn hò sao, vậy được tôi sẽ làm theo.

Anh ấy cũng nói mặc kệ tôi, muốn làm gì thì làm.

14.

“A Hứa, phải nhìn đường chứ.”

Giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, làm tôi ngơ ngác.

Ngẩng đầu, đập vào mắt chính là gương mặt đẹp trai hiện rõ sự lo lắng của Diệp Hiên.

Trong lòng tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Tôi ôm chặt anh, khóc nấc thành tiếng.

“Có chuyện gì sao, tình huống của đàn anh thế nào?

Ngày mai anh lại đến đây cùng em nhé?”

Tôi lắc đầu, anh cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ ôm tôi như thế để tôi ổn định lại tâm trạng.

Anh quàng chiếc khăn quàng cổ trong tay lên cho tôi, nhẹ nhàng hỏi thăm, “về nhà trước được không, ở ngoài lâu sẽ dễ bị cảm.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay anh bước đi.

Sau khi về nhà, đang định xuống xe, tôi chợt nghĩ đến gì đó.

Quay đầu nhìn anh.

“Diệp Hiên.”

“Anh đây?”

“Lúc đó em không phải vì hờn dỗi hay tâm trạng không tốt mới hẹn hò với anh.”

Anh hơi khựng lại, nhưng cơ mặt giãn ra rất nhanh, “anh biết, sao tự nhiên lại nói mấy chuyện này.”

“Bởi vì em quan tâm anh, không muốn để anh phải nghĩ nhiều, không muốn anh chơi vơi.”

Tôi quay người ôm anh, “em không muốn lừa dối anh, em không dám nói bây giờ mình yêu anh bao nhiêu.”

“Nhưng mà, em rất thích ở cạnh anh, loại cảm giác này, em chưa từng cảm nhận được.”

Khoảng thời gian giằng co với Mạnh Văn Thận, cuộc sống của tôi trở nên hỗn loạn.

Văn Thính lo cho tôi, thấy quan hệ của tôi với Mạnh Văn Thận đã không cứu được nữa, biết Diệp Hiên có ý với tôi, bèn nhờ anh chăm sóc tôi những khi anh rảnh.

Dưới ánh đèn mờ trong quán bar, anh ngồi xuống bên cạnh, giật lấy ly rượu năm màu trong tay tôi.

“Tri Hứa, thất tình còn nhiều cách để quên mà, uống rượu có hại cho sức khỏe.”

Nói rồi, anh lấy ly rượu đi.

Ly rượu bị đưa ra xa, tôi không với được, chỉ đành nằm sấp xuống bàn vừa khóc vừa trách, “đến anh cũng bắt nạt em, sao lần nào gặp anh em cũng chật vật như thế.”

Anh nhìn tôi, trong mắt hiện rõ đau lòng, mượn men say, tôi áp sát vào anh, “còn thích em không?”

Đôi lông mi dài của anh rung khẽ, “vẫn thích, nhưng anh không muốn thừa nước đục thả câu.”

Tôi lắc đầu, chân thành nói, “bây giờ em đang tỉnh táo lắm, bọn mình hẹn hò thử có được không.”

Tôi thừa nhận, lúc đó tôi có hai phần hờn dỗi, ba phần say.

Nhưng tôi cũng rất thích, cái cảm giác khi ở bên anh.

Thoải mái, tự do, ấm áp.

Suy nghĩ bị kéo lại, Diệp Hiên xoa tóc tôi.

Tôi lại nghẹn ngào nói tiếp, “anh cũng biết, em chỉ từng thích___ từng có tình cảm với mỗi Mạnh Văn Thận, là tình cảm rất sâu đậm, em cần thời gian.”

Anh cười, “anh biết rồi.”

“Sau này em sẽ cố gắng tránh mặt anh ấy, nhưng với quan hệ của hai nhà, ít nhiều cũng phải đụng mặt.”

“A Hứa, suy nghĩ gì thế, sao em lại bất ngờ trở nên nhạy cảm như vậy?”

Bị anh nhìn thấu, hốc mắt tôi đỏ ửng lên, “bởi vì anh tốt quá.”

Anh ấy xoa má, hôn lên trán tôi, “bọn mình kết hôn đi.”

Tôi kinh ngạc, phì cười, “anh trực tiếp cầu hôn như vậy luôn à?”

Anh ấy như đang làm ảo thuật mà móc chiếc nhẫn đã chuẩn bị trước ra, “anh đã chuẩn bị từ lâu.”

“Người lớn cũng đã gặp rồi, anh không đợi được nữa, muốn nhanh rước em về nhà.”

Ngoài cửa sổ xe, bắn pháo hoa.

Trong xe, ánh mắt anh ấy hiện lên vài tia sáng.

Tôi đưa tay ra, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

“Vâng.”

Trên đời có rất nhiều lý do để không thể bên nhau, bận rộn, mệt mỏi, không có tình cảm, không phù hợp, người vì bạn, chỉ có duy nhất một biểu hiện: chỉ nghĩ cùng bạn bên nhau trọn đời.

Hoàn toàn văn.