Chương 18: Tập Thể Tiến Bộ

Thú triều cũng sắp đến gần
Người người hăng hái chuyên cần luyện công.
Linh dược này hễ dùng xong
Dễ dàng tấn cấp trong lòng sướng vui.

“Mình nên che lại hang động”- Trước khi rời đi, Lạc Tinh lo sợ có người phát hiện ra động thiên.
Lạc Tinh bắt đầu đi về Hang động chỗ Tiếp giáp mặt nước, bơi khoảng mười phút đển điểm ngoi lên, Lạc Tinh lập tức đạp nước lao nhanh lên.

Lại cẩn Thận tìm tảng đá che hang động bên này lại…!Rồi lần theo vách động đi ra ngoài.

Tới khe thác Lạc Tinh một lần nữa lấy đá che thêm nữa.
“Vầy là an toàn tuyệt đối” – Lạc Tinh tin chắc ko ai tìm thấy lối vào hang động bí ẩn đó được.
“Hay đặt nó là Hang Sơn Đòong đi…!Vì nó cũng có hệ thống thạch nhủ, có nước sâu, có hệ thực vật riêng biệt và có chỗ thông với bên ngoài.

Chỉ có nơi này khá lớn và xâu trong lòng đất, chứ không phải lộ thiên như Sơn Đoòng ở kiếp trước.”
Thực Tế, Lạc Tinh làm việc hết sức dư thừa.

Động phủ của Trần Quân vốn có trận pháp che chắn.

Nếu Lạc Tinh không phải nhận được truyền thừa, thì đã không cách nào tìm được lối vào.
“Chắc là ta đi ba ngày đúng.” – Lạc Tinh vừa nghĩ vừa đi ra ngoài.
Đi một lúc thì gặp Lạc Dương đang tập luyện Bạch Lạc Tiên quyền, đúng là môn võ này tạo cho Lạc Dương.

Nhìn nàng múa võ cứ như tiên nữ hạ phàm đang nhảy múa vũ điệu thần tiên, dáng người tuyệt đẹp.
Mải mê nhìn, không ý tứ nên bị Lạc Dương phát hiện.
“Hừ Sắc Lang!” – Nhưng trong lòng lại mừng thầm, bổn tiểu thư đẹp quá mà.
Lạc Dương bỗng nhiên tăng tốc lao tới.
“Xoẹt xoẹt.”
Tốc độ của nàng lúc này đã tăng lên 90 mét nỗi giây, do đã đem Lạc Lôi Thuật hoàn toàn vượt khỏi phạm trù võ kỹ Nhất Tinh.
Thực Tế là Lạc Lôi Thuật đạt Tam Tinh võ kỹ, nhưng một phần do thất lạc nên chỉ còn đạt tới Nhất Tinh tăng gấp đôi tốc độ.

Riêng Lạc Dương có Lạc Hoàng ấn nên thích hợp hoàn toàn với Lạc Lôi Thuật và đạt tới tăng phúc khá cao.

Học một mà biết tới mấy lần.
Lạc Tinh chưa kịp định thần, đã nghe hương thơm ập đến từ cánh tay Lạc Dương.
“Rầm…”- Lạc Tinh bị đánh bay ra, nhưng nhờ phản xạ tăng lên nên cũng kịp thời nắm tay Lạc Dương, thành ra cả hai người cùng bay ùm xuống con suối…
Lạc Dương bất ngờ không ngờ Lạc Tinh đi ba ngày, lại thay đổi làm ra phản ứng nhanh vậy nên chưa kịp phản ứng…

“Buông tay ra.” – Nàng cố gắng kéo tay ngọc của ra.
“Không buông…” – Lạc Tinh giở trò lưu manh.
Hai người lại chơi trò kẻ kéo người ghị một lúc.

Lạc Dương luyện Bạch Lạc Tiên quyền nên chân tay mềm dẻo khéo léo.
Hai tay Lạc Tinh lần lượt bị một tay của Lạc Dương và cả tóc nàng quấn chặt.
Lạc Tinh túng cảnh, đành dùng cả hai chân kẹp eo nàng lại, Lạc Dương thì dùng một tay còn lại nắm cổ Lạc Tinh.
“Chịu thua chưa?” – Nàng cười đắc ý như ngàn hoa nở rộ.

Đôi môi căng mọng lộ rõ vẻ đẹp thanh xuân tràn đầy sức sống.
Lạc Tinh bí quá hóa liều, cúi mặt tới hôn lên đôi môi Lạc Dương đang kề sát bên.
“Lưu manh” – Lạc Dương phát lực, Kích hoạt Lạc Hoàng ấn.

Tốc độ tăng lên gấp đôi lần nữa, Lạc Tinh không còn nhìn kịp hành động của nàng.
“Binh” – Hai chân nàng cong như vòng cung, đẩy Lạc Tinh từ bờ suối bay lên gốc cây cách đó 30 trượng…
Lạc Tinh biết mình nhất thời hồ đồ làm bậy nên giả vờ bất tỉnh.

Lúc Lạc Dương nhảy đến gần thấy vậy, cũng không giận nữa…
Mà cũng vừa kích hoạt Lạc Hoàng ấn đâu còn sức chiến đấu, nên bỏ chạy về lều của mình.
“Chỉ đánh nhau một chút mà quần áo không chịu nổi xúc xố hết.

Chắc hôm nào nhờ tên Lưu Manh thiết kế bộ áo cho ta, áo của hắn ta bị mình quần tơi tả mà vẫn còn nguyên” – Vừa đi nàng vừa dùng tay che áo lại.
Bộ đồ Lạc Tinh khá tốt là do dựa theo cấu trúc hiện đại, lại thêm làm từ da con Mãng xà lần trước nên khá dẻo dai và bền.
Lạc Tinh đợi Lạc Dương đi xa rùi mới đứng dậy, đi về lều mình ở.

Một mắt thì bị bầm, trên người, trên cổ vết cào cấu hơn mười nơi.
“Giờ này gặp người chắc chết, còn gì tư thế oan hùng của tộc trưởng ta” – Lạc Tinh than thở.
Kiểm tra túi đồ đựng Linh thảo rớt trên bờ suối, cũng còn nguyên.

Mới đầu Lạc Tinh định mang về cho Lạc Dương tăng lên Linh Đài kì trước, nhưng nghĩ lại giờ mình dã không chế trụ được nàng, đợi nàng lên Linh Đài Kì khác nào tìm chết.
“Hừ chờ ta lên Hợp Cốc kì ta cho nàng đẹp mặt.”
Ba ngày trôi qua.

Lạc Tinh bắt đầu luyện tập từng chu thiên Thần ấn đến khi hết sức lại dùng vài lá linh dược ăn vào.
Tiếp thêm vài ngày nữa là cả tuần rồi mà mọi người không thấy Lạc Tinh ra khỏi phòng.

Tất cả ai cũng bàn tán không biết Lạc Tinh bị gì không.
Có Người nói Lạc Tinh bị trầm mê sắc đẹp của Lạc Mỹ, nên không rời khỏi giường được.

Vì chỉ có hằng ngày Lạc Mỹ được vào phòng…
Chỉ có Lạc Mỹ là la oan ức.

Mình vào phòng nhưng có làm gì đâu, mấy lần muốn bá vương ngạnh thương cung.

Nhưng Lạc Tinh nói đang tập trung luyện công.
Đến ngày thứ 7, Lạc Tinh đã đạt được Linh đài đỉnh phong, mắt và các vết xước trên mặt đã không còn gì nữa, đã lấy lại vẻ đẹp trai vốn có.
Vừa định ra ngoài Thì Lạc Mỹ đến, vừa đến vừa khóc.

Lạc Tinh hỏi thăm thì biết mọi người đang trách Lạc Mỹ làm Lạc Tinh sa đọa.
“Ngoan nào Mỹ tỷ.

Nàng xinh như hoa thế mà, ta sa đọa là đúng rồi.” – Lạc Tinh vuốt má nàng nói tiếp – “Thử hỏi trong bộ lạc ai không bị vẻ đẹp tỷ hút hồn.”
“Dẻo miệng.”
“Thật mà, xem có đàn ông nào trong thôn không nhìn phía sau lưng tỷ mà nuốt nước miếng.”
“Hừ thế sau mấy ngày rồi ở trong phòng mà Ngài không thèm nhìn ta, chưa từng có một lần!”
“Một lần gì?”Lạc tinh giả ngu…
“Thì cái đó đó hứ…”
“Tại ta bận luyện công mà.”
“Hứ…”
Lạc Tinh ôm Lạc Mỹ vào lòng, tay thì vuốt lên lưng.

Lạc Mỹ từ khi đạt Nhân ấn có lẽ thuộc tính Ngọc Mãng Xà ảnh hưởng.

Ngày càng mềm dẻo, da trơn bóng nhẵn nhụi, và ngày càng có khao khát với Lạc Tinh hơn.
“Cho tỷ đi”
“Uhm thì cho, từ từ”
Một hồi mưa gió trong phòng xảy ra.

Sau một hồi chim trời cá nước, hai người ôm nhau.

Lạc Tinh Vuốt từng sợi tóc mềm của Lạc Mỹ.
Nghĩ lại suốt thời gian qua nhờ Lạc Mỹ chăm sóc nhưng lại không quan tâm chăm sóc người đẹp.

Rất ít thời gian gần gũi, thấy thật có lỗi, chợt nhớ ra một thứ.

“Mỹ Tỷ! Há miệng ra đi nè…”
“Ư!” – Nàng như thói quen, vội hé đôi môi mọng nước ra chào đón.
Lạc Tinh nhét nữa lá Kim Diệp Thảo trăm năm vào miệng Lạc Mỹ…
“Thưởng cho Tỷ đó.”
Lạc Mỹ nuốt vào, một hơi nóng tràn lên.

“Nào Kích hoạt Thần ấn, ta giúp tỷ tiêu hóa linh dược.” – Lạc Tinh truyền linh lực của mình, bao quây linh lực tỏa ra từ Kim Diệp thảo chỉ chừa số lượng ít linh lực Kim diệp Thảo tỏa ra, cho Lạc Mỹ dễ dàng hấp thu hơn từng chút, từng chút.
Sáng hôm sau, Lạc Mỹ đã đạt Đản Trung Kì đỉnh phong.

Lạc Tinh trong lòng vui vẻ…
Còn vài lá Kim Diệp Thảo một trăm năm.

Lạc Tinh lập tức cho Lạc Hồng và Lạc Hương trước, dù sau hai người cũng là quân đoàn trưởng.
Kết quả là sau hai ngày, Lạc Hương và Lạc Hồng cũng đạt Đản Trung kỳ đỉnh phong.
Tin tức Lạc Tinh có lá cây thần kỳ đã lan ra.

Có lẽ là Lạc Hồng trong lúc hứng chí nói với tình nhân của mình.
Lúc này Lạc Dương nghe tin, cũng quên chuyện vừa đánh lạc Tinh môt trận, vào phòng Lạc Tinh ngữa tay xin.
Lạc Tinh muốn không cho vì Lạc Dương đang ở trạng thái đỉnh phong rồi.

nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của nàng lại mềm lòng, đành cho một lá Kim Diệp Thảo.
“Lá này giúp tăng Linh lực lên nhưng nàng đã đạt Đỉnh phong thì lấy làm gì?” – Lạc Tinh cẩn thận hỏi.
“Ta xin cho Lạc Thủy.” – Nói xong định đi thẳng.

Nhưng Lạc Tinh kịp kìm nàng lại, hướng dẫn cách điều khiễn linh lực hỗ trợ hòa tan dược lực.

Chứ không khéo nuốt vào mà không biết cách, cả người sẽ nổ tung vì dược lực quá hùng hậu.
Giảng giải hết, Lạc Dương làm mặt lạnh tru mỏ:
“Hứ!” – Một tiếng rõ to rồi đi luôn không thèm nhìn Lạc Tinh…
“Không được, ta phải nghĩ cách mau tăng lên Hợp Cốc Kỳ.

Không thì không quản được nàng…”
Muốn Tăng lên Hợp Cốc kì sẽ phải tìm một con thú mạnh mẽ, hoặc một loại thực vật mạnh mẽ sau đó tự mình lạc ấn hoặc nhờ người khác xăm lên.
Lạc Tinh không biết mình thích hợp nhất là yêu thú gì.

Nên cho Lạc Hồng cho người để ý giúp…
Lạc Tinh đi dạo một vòng nhìn xem trong căn cứ còn cần thêm gì nữa.
Đi một lúc thấy nơi có phong cảnh khá đẹp mắt.

Lạc tinh nhìn thấy một cây cao.

Tung người nhảy lên nhanh to nhất, rồi lại trèo lên tiếp.
Trèo lên tới đỉnh tầm hai trăm trượng.

Nhìn bao quát toàn cảnh căn cứ và khu rừng.

Một bên con suối là một rừng tre bạt ngàn.bên kia lại là rừng nhiệt đới rậm rạp…
Theo như lệnh bài nói đi theo hướng đó gần ngàn dặm thì tới rừng cấm, có lẽ nơi đó có nhiều loài Thú thỏa mãn điều kiện Lạc Tinh cần.

Nhưng với trình độ của mình đi khác nào tự sát.Thêm nữa, không phải dùng khắc họa hình xăm mạnh mẽ là tốt mà phù hợp với mình mới tốt.

Đang suy nghĩ miên man.
Bỗng Lạc Tinh thấy thân ảnh quen thuộc là Lạc Dương nàng đang múa quyền.
“Là Bạch Lạc Tiên quyền”.

Vừa đánh vừa di chuyển về hướng gần gốc cây Lạc Tinh đang đứng, trùng hợp dữ.
“Không biết sao lúc nào ta cũng thấy nàng luyện võ không biết, thường con gái không phải quan tâm soi gương làm đẹp sao.”
Nhìn bóng người thước tha động tác mềm mại, nhưng lại pha chút sắc bén trong nhu có cương trong cương có nhu.
Lạc Tinh không ngờ Lạc Dương phát huy môn võ này cao như thế.

Chiêu thức đã vượt khỏi phạm trù của Lạc Tinh dạy lúc trước…
Thêm nữa, nàng lại kết hợp Lạc Lôi Thuật trong đó, bỗng Lạc Tinh nín thở.
“Gì thế này, Lạc Lôi Bộ Thất chuyển!”
Đúng là khóc ra nước mắt, Lạc Tinh và Lạc Dương cùng được ông mình truyền tới ngũ chuyển cùng lúc, mà Lạc Tinh chỉ mới học tới tam chuyển còn Lạc Dương lại tự mình suy diễn ra Thất Chuyển.
Có thể đó là ưu thế của Thần ấn Lạc Hoàng, tương thích hoàn toàn so với Lạc Lôi thuật.

Không biết Lạc Lôi Quyết nàng ta đạt được bao nhiêu.
“Chắc cũng không thấp hơn Bát Chuyển đâu?” – Lạc Tinh suy nghĩ.

Vì lần trước mình cũng đạt tới ngưỡng bộc phát 63 mét mỗi giây nhưng vẫn không né kịp đòn.
Hiện tại, Lạc Tinh vừa đạt Linh Đài kì đỉnh phong, tốc độ đạt 72 mét mỗi giây, cộng với Lạc lôi thuật nữa là 114 mét mỗi giây.

Nên kệ, dù gì trong thời gian ngắn Lạc Tinh nghĩ mình sẽ không thua Lạc Dương.
Bỗng có cơn gió mạnh thổi đến.
Rắc, ngọn cây loại Thông chao nghiêng theo cơn gió đồng thời không chịu nổi sức nặng của Lạc Tinh…
“Aa.” – Lạc Tinh chới với, bám víu từng cành cây nhưng chỉ hãm đà rơi.

Lạc Tinh thấy mình sắp rơi trúng Lạc Dương.
“Tránh ra…” – Cố gắng xoay mình một vòng trên không.
“Bịch.” – Kết quả rơi xuống trước mặt Lạc Dương.
“Tộc trưởng ngươi làm gì vậy?” – Nàng ta nén nhịn cười rồi cố tình hỏi.
Thật là quê, Lạc Tinh cố gắng đứng dậy…
“Ta luyện công pháp, Phi Yến Thập Tự Nhạn”
Sau đó nén đau đi thẳng, phía sao lưng còn nghe tiếng cười khẽ của Lạc Dương…
“Phi Yến Hồi Địa pháp thì có, hí hí!”
“Hừ ta nhịn” – Lạc Tinh mất mặc quá nên trốn thật nhanh.