HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 15: Thực lực khủng bố.
Dịch: bantaylua
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien
Hổ Vương điên cuồng giãy dụa, giãy dụa, kêu lên bi thảm, nhưng đối với thần lực của Tiểu Cường mà nói, hết thảy đều là phí công, đôi càng lớn của Tiểu Cường, giống như một đôi cần trục, đem treo Hổ Vương giữa không trung, tám cái chân vững vàng trên mặt đất, vô luận Hổ Vương giãy dụa như thế nào, đều không có chút sứt mẻ, tiếp tục hấp thu não tuỷ của Hổ Vương!
Đừng nhìn Tiểu Cường vĩ châm giống như một cái kim, trên thực tế, đó là một cái ống dẫn, cùng với vòi muỗi không sai khác lắm, có thể sử dụng để dẫn lấy máu trong cơ thể địch nhân!
Hắn có thể xác định, hạt tử khác không như thế, hắn từng bắt một ít tiểu hạt tử, cẩn thận quan sát, nhưng là bọn chúng vĩ châm chính là châm, nhưng là chớ quên, Tiểu Cường không phải hạt tử bình thường khác, nó là một con biến dị đại địa chi hạt!
Không biết có phải là hắn bị ảo giác hay không… Hấp thu não tuỷ cả động vật khác xong, Tiểu Cường trí tuệ ngày càng cao, mặc dù không có khả năng so sánh cùng loài người, nhưng là… So với các loài động vật khác, cao hơn rất nhiều, đến bây giờ… Nó chẳng những có thể hiểu lời hắn nói, còn có thể tự tìm tòi phương thức chiến đấu, bằng cách hợp lí, nó kết hợp thân thể với các cách chiến đấu, ví dụ như vừa rồi nhất chiêu, chính là do nó nghiên cứu ra, không có quan hệ gì với hắn.
Nói thật ra, nếu bây giờ hắn cùng Tiểu Cường chiến đấu, mặc dù có mười người như hắn cùng tiến lên, sợ rằng cũng phải địch thủ của nó, tốc độ của hắn không chậm, nhưng so với cái đuôi của Tiểu Cường, hắn không thể không thừa nhận, cái đuôi của Tiểu Cường đã nhanh hơn mắt của hắn, nhanh tựa như ảo ảnh, trong khi ngươi đang nhìn nó thì đã bị đâm trúng!
Hạt tử là loại có công kích rất mạnh, tối thiểu đối với đại địa chi hạt là như vậy, tất cả các sinh vật, lọt vào tầm công kích, đều không phủ nhận điều này.
Tiểu Cường mặc dù biến dị, nhưng với điểm này, nó cùng với các hạt tử là giống nhau, ngoại trừ không công kích hắn, tất cả các sinh vật đều bị nó công kích, trừ phi hắn ngăn cản, nói cách khác, nó vẫn phải dừng công kích lại.
Nguyên nhân chính là như thế, Tiểu Cường thông minh, tựa hồ càng trí tuệ, đều dùng khi chiến đấu, kì thật cũng khó trách, dã thú trong thế giới này, cường giả vi vương, mạnh thắng yếu chết, đây là quy luật của thiên nhiên, cái đích của sinh tồn, hoang dã sinh tồn, muốn sinh tồn, ngươi phải cường đại hơn so với sinh vật khác, cho nên… Tiểu Cường đem toàn bộ trí tuệ của mình vào trong chiến đấu, so với hắn khi đánh ra, chỉ biết đâm vài kiếm, trốn hai bước, càng giống như một kẻ ngốc.
Rốt cuộc… Sau khi Tiểu Cường ăn xong, Hổ Vương tứ chi mềm nhũn, từ lúc bắt đầu, nhanh chóng biến thành hắc thuỷ, một giọt hắc thuỷ rơi trên thảm cỏ. (.
Lạch cạch…
Buông đôi càng to lớn xuống, nhất thời… Thân thể của Hổ Vương rơi xuống trên mặt đất, toàn thân nồng nặc khói đen, nhanh chóng biến thành một bãi hắc thuỷ…
Đối với hắc thuỷ trên mặt đất, Tiểu Cường có vẻ rất thích thú hút lên, ngay cả lá cây dính cũng ăn sạch sẽ, một điểm cũng không bỏ phí.
Cuối cùng, Tiểu Cường từ trong đám cỏ dại ngậm một cái trứng lớn màu đỏ trong suốt, ngậm ở trong miệng một hồi lâu, chân bắt đầu di động đứng lên, đi tới cạnh hắn, vươn đầu lưỡi màu hồng, đem miếng tinh thạch màu đỏ cho hắn.
Mặc dù không biết đây là cái gì, nhìn từ bên ngoài, giống như một viên hồng bảo thạch, chỉ là… Lão hổ như nào trong bụng lại có hồng bảo thạch chứ? Này có chút cổ quái…
Nhẹ nhàng cầm lấy hồng bảo thạch mà Tiểu Cường đã liếm sạch sẽ, hắn cởi nút ngạnh da chiến giáp, lấy ra một túi tiền, đem miếng hồng bảo thạch bỏ vào đó.
Tám tháng sau, cùng với loại bảo thạch, hắn góp nhặt được vài khối, có bốn khối màu vàng, ba khối màu hồng, ba khối màu lam, cùng sáu khối màu lục, tổng cộng là mười sáu khối bảo thạch, chỉ không biết… Bảo thạch ở thế giới này đang giá bao nhiêu tiền đây?
Lắc đầu, rất nhiều chuyện, hiện tại hắn đều không rõ ràng, đến lúc thích hợp, chỉ sợ hắn không muốn biết mà thôi.
Nhìn vẻ mặt có vẻ thích thú của Tiểu Cường, hắn biết… Hôm nay nó đã ăn no, ngẩng đầu nhìn sắc bầu trời, đã là quá nửa trưa, ai… Từ sáng sớm tới bây giờ, một người một thú cơ bản không có làm gì khác, đều đi tìm thức ăn cho Tiểu Cường, cứ như vậy a!
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn giẫm lên chiếc chân dài cường tráng của Tiểu Cường, dùng cả tay lẫn chân bò lên, dựa lưng vào cái đuôi dựng đứng của nó, thoải mái nằm xuống, đồng thời thấp giọng nói: “Tốt lắm, nhìn xem, hôm nay ngươi đã ăn no, ta cũng đã mệt, chúng ta tiếp tục xuất phát!”
Chi chi…
nguồn
Tiểu Cường không thèm để ý chút nào kêu lên hai tiếng, tám chiếc chân lớn vừa thô vừa lớn thay nhau lên xuống bước đi, bọn họ tiếp tục đi, tám chiếc chân bước đi rất bình ổn, nhắm mắt lại, hắn cơ hồ không cảm giác thấy bất kì điểm xóc nảy!
Không nên hoài nghi lực lượng của Tiểu Cường, vĩnh viễn không nên, mặc dù là đại địa chi hạt, cùng với con kiến không có gì giống nhau, nhưng là… Lực lượng cũng không phải là cái đích, trọng lượng chính mình có thể gấp hai mươi lần, nhưng sau khi biến dị, hắn còn chưa thấy Tiểu Cường đứng dậy, về phần sức nặng của hắn, với nó dường như không có điểm cảm giác, hành động không một chút ảnh hưởng.
Cứ như vậy, thoải mái nằm trên lưng của Tiểu Cường, hắn thích ý nhắm hai mắt lại, không chút lo lắng bị tập kích, bởi vì trên cao chính là chiếc đuôi, tuỳ thời đều có thể bảo vệ hắn a!
Không biết đi bao lâu, thái dương đã xuống núi, lúc này, hắn đột nhiên thấy vật nọ làm cho hắn thiếu chút nữa hét ầm lên!
Đừng hiểu lầm, vật đó không phải là bảo bối, cũng không phải là tiên đan diệu dược gì, đó chỉ là một đống tro bụi! Đúng… Chính là tro bụi!
Tiến vào rừng lâu như vậy, hắn chưa từng vui mừng như lúc này, bởi vì hắn sẽ không đốt lửa, về phần mồi lửa, hắn đã thử qua nhiều lần, nhiều nhất chính là hơi nước, không có cái gì khác!
Chứng kiến đống tro bụi, hắn hưng phấn từ trên lưng nhảy xuống, nhanh chóng đến bên cạnh đống bụi, bốc lên một ít, đám bụi không hoàn toàn nguội lạnh!
Có ai không? Có ai không… Có ai không…
Vui mừng lẫn sợ hãi đứng lên, hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, tiếng vang quanh quẩn, làm cho đám phi điểu kinh hãi, nhưng là… Ngoài ra, không có một câu trả lời.
Uể oải ngồi trở lại mặt đất, nhìn đống tro bụi, hắn không khỏi cảm thấy chán nản, từ chung quanh dấu vết, hắn có thể khẳng định, nhất định là bọn Á Sâm đại ca từng đóng quân ở đây, từ đám tro bụi, bọn họ tối qua chính là ở đây, có lẽ sáng sớm hôm nay đã rời đi, nói cách khác, cho dù không có dã thú đến, gió ở trong rừng cũng sớm thổi đám bụi này đi.
Mặc dù như thế, nhưng là… Bọn họ đã rời đi, cánh rừng lớn như vậy, sợ rằng cả đời hắn cũng không tìm thấy, mặc dù tìm thấy địa điểm tối hôm qua bọn họ dừng chân, nhưng là không có giống nhau!
Uể oải nhìn đống tro bụi, hắn nghĩ tối hôm qua Á Sâm bọn họ có ăn uống ở đây, trong lòng lúc này cảm thấy khổ sở, hắn thiếu chút nữa khóc đi, lão thiên a! Ngươi đến cùng là muốn vây hắn trong rừng bao lâu a!
Trong bi thương, thời gian lặng lẽ trôi qua, rốt cuộc… Màn đêm phủ xuống, hắn bò lên lưng Tiểu Cường, u buồn xuyên qua khe hở đi vào rừng cây, nhìn bầu trời đầy sao, hắn nghĩ về nhà, rất muốn rất muốn, hắn lại nghĩ tới phụ thân, mẫu thân, nhớ tới tỉ tỉ, bất giác, ra không khỏi rơi lệ.
Quá đau khổ, thật sự quá đau khổ, mặc dù hắn ở trong rừng cây còn sống, nhưng là sống như vậy, rất cô độc, nhiều lần hắn muốn tự sát, nhưng là đều kiên trì tiếp tục, nếu như không có Tiểu Cường làm bạn, hắn có lẽ sớm đã chết, cho dù không bị dã thú giết chết, cũng chính mình bởi vì tịch mịch mà tự sát!
Nhanh! Đi mau…
Trong lúc hắn chìm đắm trong bi ai, trong rừng sâu truyền tới mơ hồ âm thanh, hắn không khỏi kinh hãi, nhanh chóng từ lưng Tiểu Cường ngồi dậy, ngưng thần lắng nghe…
——————————————————————————————–
Mời đăng kí dịch tại đây tangthuvien /forum/showthread.php?t=28889