Chương 12: Giết (II)

Người này tuổi hơn hai mươi, đầu đội đạo quan, người mặc tăng bào, thắt eo hoàng mang, chân mang giày nho, không phải đạo, không phải tăng, không phải nho, không phải tục.

Người này không để ý tới xung quanh mà cứ chăm chú nhìn Yến Thập Tam trước mặt. Ngồi tại trên bậc thang, vậy mà nhàn nhã nhàn nhã đốt lên đống lửa, nướng lên thịt rừng.

Yến Thập Tam gặp người cổ quái như thế không khỏi trở nên cảnh giác, trực giác nói cho hắn biết, tên trước mắt tuyệt đối không dễ chọc.

-“Ngươi là ai?” Yến Thập Tam nhìn chằm chằm người trẻ tuổi đang nhàn nhã nướng thịt nướng.

Người này ngẩng đầu cười hì hì nói: “Không nghĩ tới, ngươi không chỉ là không có chết, hơn nữa còn từ Mai Cốt Lĩnh đi ra, cái này thật đúng là kỳ tích. Đem thi thể ngươi ném vào Mai Cốt Lĩnh thậ là việc làm đúng đắn.”

-“Chính ngươi là người đem ta ném vào Mai Cốt Lĩnh?” Yến Thập Tam lúc này mới hiểu được vì cái gì mình sẽ tỉnh lại tại Mai Cốt Lĩnh.

Người này cười hì hì nói ra: “Ta gọi là Tứ Phi Thượng Nhân, không phải đạo, không phải phật, không phải nho, không phải tục. Ngày đó nhìn ngươi chết ở trên núi, bất quá, ngươi cũng thật cổ quái, rõ ràng đã chết, thế nhưng lục đạo bên trong lại còn, cho nên ta là lấy ngựa chết làm ngựa sống, đem ngươi ném vào Mai Cốt Lĩnh, không nghĩ tới ngươi lại còn còn sống. Xem ra, hai năm thời gian của ta không tính là uổng phí. Ngươi hẳn là nên cảm ơn ta đi.”

Yến Thập Tam nhìn chằm chằm cái gã không rõ lai lịch trước mắt lạnh lùng nói ra: “Ta có thể sống sót, cũng không phải là nhờ ngươi cứu sống, sao ta phải cảm ơn ngươi. Ngươi đem ta ném vào Mai Cốt Lĩnh, ta không tìm ngươi tính sổ đã coi là may rồi!” Yến Thập Tam rõ ràng việc mình có thể sống lại, cũng không phải là bởi vì do gã này đem mình ném vào Mai Cốt Lĩnh!

-“Có ý tứ, có ý tứ, quá tuyệt, quá tuyệt.” Tứ Phi Thượng Nhân cũng không tức giận, cười hì hì, đem một con gà rừng đã nướng chín đưa tới trước mặt Yến Thập Tam, cười hì hì nói ra: “Muốn làm một miếng chứ?”

-“Không cần.” Yến Thập Tam cũng không muốn nhận tình của hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tứ Phi Thượng Nhân.

Tứ Phi Thượng Nhân cũng không khách khí, mở chiếc mồm lớn gặm con gà rồi nhai nhóp nhép nhai, hắn nhìn Tứ Phi Thượng Nhân cứ như một con quỷ đói vậy, Yến Thập Tam cũng không khỏi có chút bội phục khẩu vị của hắn, nơi này máu me khắp nơi, mười thi thể người chết đang trên mặt đất vậy mà hắn vẫn xem như không có gì mà ăn một cách đầy ngon miệng.

-“Ngươi cũng không cần cảnh giác đối với ta.” Tứ Phi Thượng Nhân ăn uống thả cửa, miệng đầy mỡ, hừ hừ nói ra: “Nếu như ta muốn gây bất lợi cho ngươi, thì cho dù ngươi có mười cái mạng cũng đừng hòng sống sót.”

Đối với Tứ Phi Thượng Nhân như vậy, Yến Thập Tam cũng không cho là hắn là đang khoác lác, mặc dù hắn không biết đạo hạnh Tứ Phi Thượng Nhân sâu cạn thế nào, nhưng, hắn tuyệt đối là một nhân vật đáng sợ.

-“Đương nhiên, ngươi cho rằng việc ngươi sống lại không phải công lao của ta, thế nên ngươi không cám ơn ta, ta cũng không trách ngươi. Bất quá, ta cũng muốn nghe một chút, ngươi ở bên trong Mai Cốt Lĩnh đã thấy cái gì? Có hứng thú hay không nói ta nghe một chút?” Tứ Phi Thượng Nhân miệng không có đình chỉ ăn thịt, nhưng, một đôi mắt lại nhìn qua Yến Thập Tam.

Yến Thập Tam nhìn xem Tứ Phi Thượng Nhân một hồi lâu, cuối cùng dứt khoát cũng ngồi tại trên bậc thang, chầm chậm nói ra: “Cũng không thấy được bao nhiêu thứ, ngoại trừ bạch cốt ra còn có một tòa cốt sơn, một đôi tà ác huyết nhãn.” Hắn đem tình hình trong đó nói cho Tứ Phi Thượng Nhân hình dung một lần.

“Ba” một tiếng, nghe được Yến Thập Tam nói, miếng thịt gà đang nướng trong tay Tứ Phi Thượng Nhân bỗng nhiên rớt xuống, đống thịt nước trên miệng hắn cũng rơi xuống theo, ánh mắt hắn trợn trừng lên, miệng há thật lớn, ngay cả thịt nướng rơi trên mặt đất đều coi như không thấy.

-“Này ——” Yến Thập Tam nhìn thấy Tứ Phi Thượng Nhân ngẩn người, liền kêu một tiếng.

Tứ Phi Thượng Nhân lấy lại tinh thần, trạng thái hồi nãy không còn nữa, nhẹ nhõm cười hì hì, thất sắc, lầm bầm nói ra: “Trên thế giới này, lại còn có loại này quỷ vật còn sống, không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi, ta đã thám hiểm vô số nơi thế nhưng chưa từng có nhìn thấy vật như vậy. Còn tưởng rằng những gì trên sách, chẳng qua là truyền thuyết, không nghĩ tới thật sự có thứ này tồn tại.”

-“Đó là vật gì?” Nhìn thấy bộ dáng biến sắc của Tứ Phi Thượng Nhân, Yến Thập Tam cũng không kiềm lòng được hỏi. Hắn cũng giống vậy, cũng không biết tà ác huyết nhãn kia là cái gì.

Tứ Phi Thượng Nhân rơi vào trầm tư, cũng không trả lời Yến Thập Tam.

Điền phủ thuộc loại tiểu môn tiểu phái bất nhập lưu, còn chưa có tư cách so sánh với Vân Sái Sơn, Điền phủ có cương thổ phương viên năm trăm dặm, có được con dân hai vạn, cùng Yến Trang, Vân Sái Sơn, đều là một trong sáu môn phái nhỏ thuộc nhánh nhỏ của Già Nhật Phái, bất quá Điền phủ so với Yến Trang may mắn một điểm, đạt được Già Nhật Phái một môn nhỏ tâm pháp.

Dạng tiểu môn phái bất nhập lưu như Điền phủ này, cũng trải qua mấy đời người tích lũy, mặc dù, Điền phủ không có đi ra đại nhân vật gì, nhưng, bọn hắn so với Yến Trang mạnh hơn rất nhiều, bọn hắn có được Bảo Tàng Huyết Khí, mặc dù lượng Bảo Tàng Huyết Khí của bọn chúng rất nhỏ, tổ uẩn cũng cực mỏng, nhưng dù sao có còn hơn là không có.

Chủ nhân Điền phủ là Điền Quy Nông đã đạt đến Tâm Hải Cảnh Định Hải, đệ nhất cao thủ Điền phủ, mặc dù, Tâm Hải Cảnh Định Hải tại môn phái lớn, chẳng qua là tiểu nhân vật mà thôi, nhưng, tại bên trong tiểu môn phái bất nhập lưu này lại là một nhân vật rất đáng gờm.

Dạo gần đây, Điền Quy Nông có tâm tình rất tốt, đặc biệt là hôm nay, tâm tình càng tốt hơn, hai năm trước, bọn hắn chiếm đoạt hai trăm dặm cương thổ Yến Trang, khiến cho Điền phủ bọn hắn cương thổ mở rộng đến bảy trăm dặm.

Càng làm cho Điền Quy Nông vui vẻ là gần nhất đạt được một kỳ ngộ, hắn đạt được một khối kỳ kim ( bảo vật), việc hắn đạt được khối kỳ kim này cũng là sự tình mười phần ngoài ý muốn. Khi hắn đi ra ngoài đi săn, thời điểm truy đuổi con mồi đã tiến vào một cổ động, tại bên trong cổ động có một bộ bạch cốt, bên cạnh bạch cốt không có vật gì khác ngoài một khối kỳ kim.

Điền Quy Nông kiến thức mặc dù có hạn, hắn cũng không biết khối kỳ kim này là loại bảo kim cấp bậc gì nhưng hắn biết đây tuyệt đối là một kiện bảo vật.

Điền Quy Nông cũng không có đem món bảo vật này lưu cho mình, bởi vì đạo hạnh hắn có hạn, coi như một khối kỳ bảo lưu tại bên cạnh hắn, cũng không thể mang đến cho Điền phủ bao nhiêu chỗ tốt.

Cho nên, hắn thông qua Trương Tề, muốn đem khối này kỳ kim cống hiến cho Già Nhật Phái để đổi lấy một cơ hội. Hiện tại Già Nhật Phái đã phái đệ tử trong môn Vương Tuấn Kiệt đến đây kiểm thu kỳ kim!

Vừa nghĩ tới Vương Tuấn kiệt đang trên đường đi, Điền Quy Nông tâm tình liền trở nên tốt lên. Hắn biết, Vương Tuấn kiệt là đệ tử nội phái của Già Nhật Phái, mà điểm này còn không tính là cái gì, bởi cái càng quan trọng hơn là Vương Tuấn Kiệt có đường ca là đệ tử chân truyền của Diệp đường chủ của Già Nhật Phái.

Đối với tiểu môn tiểu phái mà nói, thì cái vị đường chủ kia của Già Nhật Phái chắc chắn là một đại nhân vật, với lại nghe nói Diệp đường chủ còn là một vị Bán Thần, nếu như có thể ôm đùi một đại nhân vật như vậy thì có thể nói Điền Phủ bọn hắn là tiền đồ vô lượng.

Điền Quy Nông đã hạ quyết tâm, hắn dự định mượn cơ hội này, ôm đùi Diệp Đường chủ, rồi đem con của mình đưa vào Già Nhật Phái!

-“Không xong, lão gia, việc lớn không tốt.” Ngay vào lúc Điền Quy Nông còn đang mộng đẹp, một tên đệ tử vọt vào đầy bối rối.

-“Chuyện gì mà hấp ta hấp tấp vậy hả vội, chờ một hồi Vương sư huynh sắp đến, quấy rầy khách quý, ta bắt ngươi hỏi tội!” Điền Quy Nông trầm mặt quát lên tên đệ tử này.

Tên đệ tử hốt hoảng nói ra: “Lão gia, việc lớn không tốt, Điền Trang chúng ta mới xây bị người châm một mồi lửa đem đốt đi, thiếu gia cùng Trương gia gặp nạn!”

-“Cái gì!” Nghe được tin tức, đối với mộng đẹp của Điền Quy Nông chẳng khác như một gáo nước lạnh vậy.

3 vị trưởng lão Điền phủ, cũng là ba vị đường thúc của Điền đại thiếu gia, cũng lập tức đứng lên, trong đó một vị đường thúc hai mắt mãnh liệt, quát: “Là ai ăn tim gan hổ báo, dám tìm phiền toái đến đầu Điền Phủ chúng ta, không còn muốn sống sao?! Ngươi đến nói cho ta, đến tột cùng là ai!”

-“Là ta ——” ngay lúc này, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, toàn bộ Điền Phủ đều bị lay động một cái, đại môn cứng rắn của Điền phủ lập tức bị đạp bay, bên ngoài Điền phủ, đi vào một người trẻ tuổi, tóc đen bay phấp phới, hai mắt như lãnh điện, không ai khác chính là Yến Thập Tam.

Điền phủ chiếm hắn thổ địa Yến Trang, đoạt tính mạng hắn, không diệt Điền phủ, khó tiêu mối hận trong lòng hắn!

Lập tức, đám đệ tử Điền phủ đều bị kinh động, các đệ tử Điền phủ đều lập tức vọt ra, không cần Điền Quy Nông ra lệnh, lập tức bao vây Yến Thập Tam, đao kiếm sắc nhọn, hung ác vô cùng.

-“Tiểu súc sinh, dám giết con ta!” Điền Quy Nông cắn nát cương nha, diện mục dữ tợn, hung ác nói ra: “Bản lão gia muốn đem ngươi lăng trì, muốn đem ngươi chém vạn đao.”

-“Nói nhảm quá nhiều” Yến Thập Tam quát lạnh một tiếng, bay thẳng vào.

-“Giết hắn!” Điền Quy Nông hai mắt phun ra lửa giận, hét lớn một tiếng. Đệ tử Điền phủ đều hét lớn một tiếng, xông về phía Yến Thập Tam, trong lúc nhất thời, khí huyết Điền phủ tuông trào, tiếng hô giết không ngừng vang bên tai.

-“A ——” nhưng trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết chập trùng không dứt, đệ tử Điền phủ mặc dù nhiều người, xông lên liền muốn đem Yến Thập Tam chém giết thế nhưng, những đệ tử này chẳng qua đều là Huyền Môn Cảnh, căn bản không phải là đối thủ của Yến Thập Tam, Yến Thập Tam xuất thủ lấy tính mạng người ta, không cần tốn bao nhiêu công phu, trong Điền phủ, máu chảy thành sông, đám đệ tử vây giết hắn, đều bị Yến Thập Tam chém giết, không có một tên đệ tử có thể đỡ nổi một quyền Yến Thập Tam.

-“Giết ——” cuối cùng, ba vị trưởng lão Điền Phủ cũng ngồi không yên, hét lớn một tiếng, gia nhập vòng chiến, ba vị trưởng lão chính là Tâm Hải Cảnh Nạp Nguyên, ba người bọn họ xuất thủ, khí huyết tràn ngập.

-“Tự tìm đường chết!” Yến Thập Tam ra quyền như hổ, mỗi một quyền nhanh như thiểm điện, nặng như vạn tấn, một quyền có thể đánh nát đại địa, bất luận là tốc độ, hay là lực lượng, đều không phải thứ mà Phủ có thể sánh được, mặc dù Yến Thập Tam sử dụng chính là công pháp và bộ pháp bình thường nhất là “Toàn Phong Bộ” cùng “Khai Sơn Quyền”, nhưng không một ai có thể chống đỡ được.

-“A ——” tiếng kêu thảm thiết vang lên, “Răng rắc ——” tiếng xương vỡ tiếng vang lên, ba vị trưởng lão Điền Phủ đều không ngăn được mấy quyền của Yến Thập Tam, đầu của 3 người đều bị “Khai Sơn Quyền” đánh trúng, kêu thảm, nát đầu, óc và máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

-“Tiểu súc sinh!” Điền Quy Nông nổi giận gầm lên một tiếng, muốn ra tay trợ cũng không kịp, Yến Thập Tam ra tay quá nhanh, ba vị trưởng lão, ba vị Tâm Hải Cảnh Nạp Nguyên chỉ trong mấy chiêu ngắn ngủi bị Yến Thập Tam đánh nát đầu, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, đây hết thảy biến hóa trong nháy mắt khiến Điền Quy Nông căn bản là không kịp xuất thủ cứu giúp.

Trong nháy mắt, cả Điền Phủ là máu chảy thành sông, thây nằm như núi, đệ tử xuất thủ đều bị Yến Thập Tam từng quyền đánh nát đầu.