– Tôi tới đây! (Yukihoshi).
Chớp mắt cậu ta đã di chuyển đến trước mặt Tatsumi, xoay người và tung một đòn đá. Tatsumi vẫn bình tĩnh, cậu ta nhảy lên cao và tránh được đòn tấn công đó, lộn nhiều vòng về phía trước dồn một lực cực mạnh và phản công.
Yukihoshi nhảy lùi về sau để tránh đòn tấn công đó nhưng có vẻ đòn tấn công đó không nhắm vào cậu ta mà là một thứ khác.
Yukihoshi có vẻ kiệt sức lắm rồi, khuôn mặt, hơi thở tỏ rõ điều đó, cách đi chuyển này đã lấy đi rất nhiều sức lực của cậu ta rồi.
Còn Tatsumi, cậu ta đã lấy lại được phong thái ban đầu của mình, bình tĩnh và chiếm thế thượng phong.
Đòn đánh chạm xuống mặt đất, tạo ra áp lực cực lớn, từng vết nứt bắt đầu xuất hiện, mặt đất vỡ ra và dần bị phá hủy, đòn tấn công làm mặt đất bị nghiền nát trong tích tắc. Các mảnh vỡ và cát bụi bay lên không trung.
Yukihoshi bắt đầu thấy khó chịu bởi lượng cát bụi dày đặc trong không khí, cậu ta cũng chả biết tại sao Tatsumi lại làm như vậy nhưng ắt hẳn phải có mục đích gì rồi.
Cậu ta thủ thế và lao tới Tatsumi nhưng lần này…
Cậu ta bị đánh bay ra xa trước khi kịp xuất hiện trước mặt đối thủ của mình.
– Cái gì chứ! Nhanh quá! Mình không thấy gì cả. (Yukihoshi).
Cậu ta không biết rằng trong lúc di chuyển, Tatsumi đã ngăn cậu ta trước khi cậu ta đến nơi bằng việc dự đoán hướng di chuyển của cậu ta. Cậu ta không biết rằng nhược điểm chết người của chiêu thức này là di chuyển theo đường thẳng và không thể thay đổi hướng khi đang di chuyển, cho nên chỉ cần quan sát được một đoạn nhỏ có thể dự đoán được cả chặng đường. Với việc quan sát sự di chuyển của cát bụi xung quanh thì điều này hoàn toàn có thể, chứ nếu như thường lệ, cách di chuyển đó khó mà quan sát được. Cậu ta không nhìn thấy gì cũng phải thôi, bởi vì trong lúc di chuyển mắt cậu ta vẫn chưa theo kịp được hành động của mình hay của đối thủ.
Yukihoshi từ từ đứng dậy, cơ thể cậu ta bắt đầu cảm thấy đau đớn, có vẻ như trận đấu này sắp sửa bắt đầu rồi.
Cát bụi trong không khí bắt đầu phai dần đi, không khí trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều.
Cậu ta lao tới tấn công Tatsumi nhưng lại bị đánh bay trước khi sử dụng xong chiêu thức. Cậu ta không biết rằng chỉ cần qua một lần lúc nãy, Tatsumi có thể nắm bắt hoàn toàn nguyên lý hoạt động của chiêu thức và khắc chế nó một cách dễ dàng, đối với người thường chuyện nắm bắt chiêu thức của đối thủ qua vài lần quan sát là việc hết sức khó khăn hay thậm chí không thể nào xảy ra. Nhưng đối với Tatsumi thì việc này hoàn toàn có thể.
Cậu ta đứng dậy và lao thẳng tới Tatsumi, bàn tay nắm chặt, tung hết sức, đánh thẳng về phía trước. Tatsumi cúi thấp người xuống, lách sang ngang, lòng bàn tay mở ra, tung một đòn chặt cực mạnh vào khuỷu tay đối phương, tiếng răng rắc của khớp xương bắt đầu xuất hiện. Yukihoshi lãnh trọn một đòn vào điểm yếu mà không thể làm gì được, tốc độ ra đòn quá nhanh, khiến cơ thể hay mắt của cậu ta không thể nào theo kịp. Yukihoshi hét lên một tiếng lớn, sự đau đớn tột độ, cậu không thể đứng vững, quằn quại với cánh tay của mình. Khớp nối ở khuỷu tay bị dãn ra, giờ đây phần dưới của cánh tay cậu ta giống như sắp lìa khỏi cơ thể vậy.
Khuôn mặt của Tatsumi lúc đó thật đáng sợ, sự thích thú của cậu ta đối với trận chiến này, cậu ta cười không ngừng, nụ cười sảng khoái của một tên sát nhân sắp đưa tiễn nạn nhân của mình về cõi hư vô, tràn đầy sát khí và tàn ác, giờ đây không còn một chút nhân tính nào trong con người đó nữa rồi.
Cậu ta tiến tới chỗ Yukihoshi đang nằm quằn quại dưới đất, vật lộn với cơn đau. Tatsumi nắm lấy tóc cậu ta, kéo cậu ta dậy và lên gối đánh vào bụng cậu ta rồi thả cậu ta xuống. Cậu ta lăn lộn trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu. Tatsumi tiếp tục lấy tay mình đặt lên đầu cậu ta, nắm chặt, đưa lên cao rồi ấn mạnh xuống đất, mặt đất bắt đầu lún xuống và nứt vỡ, một áp lực cực mạnh khiến hộp sọ của cậu bắt đầu vỡ ra, máu không ngừng chảy.
– Thế giới này rất công bằng với mày nhưng không công bằng với tao! (Tatsumi).
Tatsumi nắm lấy tóc cậu ta và đưa sát vào mặt mình.
– Chính những bọn kenji như mày đã đạp lên bọn tao để đi tiếp. (Tatsumi).
…
Kenji.
– Giới quý tộc hình thành cách đây rất lâu.
– Họ được cho rằng là hậu duệ của những người sáng lập thế giới này.
– Các gia đình, dòng dõi phân theo thứ hạng. Gia đình của Yukihoshi thuộc quý tộc hạng nhất.
– Có thể làm mọi điều họ muốn (Điều 1 trong pháp luật trái đất: Kenji luôn đúng và luôn nắm mọi quyền hành, thôi luật mệt lắm để sau đi.)
…
Tatsumi ấn mạnh đầu cậu ta xuống đất.
– Có người sung sướng thì sẽ có người cực khổ. Đó là luật tất yếu của thế giới này. (Tatsumi).
Cậu ta vòng ra sau và cầm chân của Yukihoshi lên.
– Chính chúng mày đã cướp đi hạnh phúc của cuộc đời tao! (Tatsumi).
Cậu ta cầm chân còn lại của Yukihoshi, đập mạnh cơ thể cậu ta xuống đất. Nội tạng của cậu ta bị dập nát, xương sườn thì vỡ vụn, máu và thương tích đầy cơ thể.
Tatsumi dùng hai tay đưa cơ thể yếu ớt đó lên cao và lên gối, tấn công vào lưng cậu ta. Đòn đánh quá mạnh khiến xương sống cậu ta gãy đôi, cậu ta đang dần mất đi ý thức của bản thân.
– Và tao sẽ đòi lại nó. (Tatsumi).
Tatsumi nắm lấy tóc cậu ta và đưa lên cao, bàn tay nắm chặt, tung một đòn hết sức vào mặt cậu ta. Máu bắt đầu chảy không ngừng. Nhưng cơ thể đó dần đứng vững, bàn tay yếu ớt nắm chặt tay của Tatsumi, sử dụng toàn bộ sức lực hiện có di chuyển tay cậu ta ra khỏi mặt của mình. Một ánh mắt thật đáng sợ, sự quyết tâm, tức giận tỏ rõ trên khuôn mặt Yukihoshi, cậu ta sử dụng tay còn lại dùng hết sức tấn công vào mặt Tatsumi.
– Tên khốn này! Tỉnh lại đi! (Yukihoshi).
Tatsumi bị đánh bay.
– Thế giới đang rất công bằng với mọi người và cả cậu nữa. (Yukihoshi).
Tatsumi đứng dậy và nở một nụ cười khinh bỉ đối với những lời nói của cậu ta. Tatsumi nhảy lên cao, lộn nhiều vòng về phía trước, đạp mạnh đầu đối thủ xuống đất, đòn đánh cứ như giải phóng tất cả sự tức giận của cậu ta từ trước đến giờ vậy, mặt đất rạn nứt, hộp sọ của Yukihoshi vỡ ra thành từng mảnh.
– Vậy thử chứng minh tao sai đi. (Tatsumi).
Cơ thể yếu ớt và đầy thương tích đó vẫn tiếp tục đứng dậy, với đống thương tích đó cậu ta còn sống được cũng là một phép màu rồi, nhiều khớp xương bị gãy, nội tạng thì dập nát, hộp sọ thì vỡ vụn cùng với hàng tấn vết thương khác trên cơ thể.
Cậu ta đứng dậy, điên cuồng lao tới Tatsumi xoay người và đá vào quai hàm của đối thủ, Yukihoshi bị đánh bay.
Cơ thể yếu ớt đó vẫn tiếp tục đứng dậy, cho dù có bao nhiêu thương tích, chịu bao nhiêu đau đớn hay gục ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó vẫn tiếp tục đứng dậy và tiến tới. Có thứ gì đó thúc đẩy cơ thể đó tiếp tục đứng lên.
– Tôi sẽ đánh cho tới khi nào cậu tỉnh thì thôi! (Yukihoshi).
Ánh mắt tràn đầy quyết tâm và tức giận đối với những suy nghĩ sai lầm của Tatsumi, giờ đây trận đấu này không còn là đấu tập nữa mà nó đã biến thành trận đấu thực sự, trận đấu của hai người đàn ông, khẳng định quan điểm bằng sức mạnh của bản thân.
Cậu ta lao tới Tatsumi tung một đòn đá thẳng về hướng chính diện. Tatsumi cúi thấp mình xuống đá vào khuỷu chân của đối thủ, chân trụ cậu ta bị gãy đôi.
– A…!!! (Yukihoshi).
Yukihoshi gục ngã và đang phải vật lộn với cơn đau thì Tatsumi vẫn chưa dừng lại, cậu ta nắm tóc Yukihoshi và đưa sát mặt mình.
– Mày giỏi thì làm tao xem. (Tatsumi).
Tatsumi dùng chân phải đạp mạnh vào chân còn lại của đối phương, khớp gối của cậu ta bị dập nát.
– A…!!! (Yukihoshi).
Cậu ta tiếp tục nắm tóc Yukihoshi và đưa lên gần mặt mình.
– Chỉ với võ mồm không thể làm mày khá hơn được đâu. (Tatsumi).
Cậu ta ấn mạnh đầu Yukihoshi xuống đất.
Tatsumi cầm tay còn lại của đối thủ và lên gối.
– A…!!! (Yukihoshi).
Cánh tay còn lại gãy đôi.
– Sao, không gáy nữa à. (Tatsumi).
Bỗng nhiên có một luồng khí nóng tỏa ra từ người cậu ta và thổi bay Tatsumi.
– Nóng quá…!!! (Tatsumi).
Lượng khí nóng bắt đầu giảm đi.
– Tôi sẽ đập nát cái bản mặt ngu ngốc của cậu! (Yukihoshi).
Yukihoshi từ từ đứng dậy, các vết thương đang hồi phục lại với tốc độ chóng mặt, da của cậu ta đỏ hơn và không ngừng thoát hơi nóng kì lạ đó.
Tatsumi đứng dậy.
– Thú vị đó, có thể mình sẽ được vui chơi một chút rồi. (Tatsumi).