Yukihoshi bắt đầu nói kế hoạch của mình cho hai người họ, nói là kế hoạch vậy thôi chứ nó cũng không hoàn toàn là vậy.
– Hai cậu thấy không? (Yukihoshi).
Cậu ta chỉ tay vào cây cột nhà ở giữa đám đông.
– Cây cột đó nó đang ở giữa và nếu chúng ta sử dụng tối ưu thì sẽ được. (Yukihoshi).
– Ý cậu là sao mình chưa hiểu lắm. (Yumiko).
Yuu vẫn đang ôm mặt của cậu ta, cú tát đó in cả một bàn tay của Yumiko lên mặt cậu ta khiến mặt cậu ta biến dạng, sưng tấy lên.
Vẫn chứng nào tật nấy, Yuu vẫn cứ nhìn chằm chằm vào váy của Yumiko, miệng không ngừng lẩm bẩm như một tên bệnh hoạn.
– Màu trắng tinh khiết… (Yuu).
Yumiko xấu hổ lấy tay che lại, cô ấy hét lên một tiếng lớn.
– Tên biến thái…!!! (Yumiko).
Nhưng hai người họ bắt đầu nghiêm túc và lắng nghe cậu ta.
– Chúng ta có thể lợi dụng cây cột đó để tiếp cận hàng thức ăn. Đầu tiên chúng ta sẽ nhảy lên cây cột đó, dùng nó làm bàn đạp rồi lao tới hàng thức ăn. (Yukihoshi).
Yuu có vẻ hiểu ra điều gì đó, cậu ta liền thực theo lời Yukihoshi. Yuu nhảy lên cao, lao về phía cây cột, dùng cây cột làm bàn đạp, di chuyển xuống chỗ đám đông. Khoảng cách của cậu ta với hàng thức ăn không còn bao xa nữa, nhiệm vụ bây giờ của cậu ta là cố gắng luồn lách tới hàng thức ăn mà thôi.
Yukihoshi vào tư thế và chuẩn bị thực hiện những gì mình đã nghĩ ra nhưng cậu ta dừng lại, cậu ta thấy Yumiko có gì đó lạ lạ, khuôn mặt ngại ngùng, e thẹn của cô ấy khiến Yukihoshi không thể nào ngừng thắc mắc.
– Cậu không thích cách của tớ sao? (Yukihoshi).
– Không phải…!!! Cách của cậu rất hay nhưng tớ… (Yumiko).
Yumiko hạ thấp tầm mắt xuống, có thứ gì đó khiến cô ấy không thể nào nói ra được.
Yukihoshi nhìn Yumiko chăm chú, được một lúc thì cậu ta mỉm cười, vui vẻ đứng lại gần Yumiko.
– Tớ hiểu rồi. (Yukihoshi).
Yukihoshi bế cô ấy lên tay, cậu ta bế làm sao cho váy của cô ấy không bị tốc khi đang di chuyển, tay hơi để sát lên phía trên để giữ cái váy đó.
– Cứ nằm yên trên đôi tay của tớ nhé. (Yukihoshi).
– Vâng… (Yumiko).
Một lời nói thốt ra, đầy hạnh phúc từ miệng của Yumiko, cô ấy bất ngờ lắm, vì chuyện này mình tưởng tượng còn không dám nữa mà, được nằm trong vòng tay của người mình thương thì ai mà chả muốn chứ, Yumiko ôm chặt cậu ta, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc lắm, nước mắt cứ không ngừng chảy trên hai hàng mi, nhưng vì muốn che dấu nó cô dụi đầu vào người cậu ta để lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc đó. Yukihoshi cũng chả biết làm gì cho đúng để đáp lại những hành động đó cả, cậu ta chỉ nhẹ nhàng lấy mặt của mình dụi nhẹ lên mái tóc đó mà thôi.
– Chúng ta đi thôi. (Yukihoshi).
– Vâng! (Yumiko).
Cậu ta nhảy lên cao, đạp mạnh vào cây cột rồi lao xuống đám đông. Yukihoshi nhẹ nhàng thả cô ấy xuống và tiếp tục ôm chặt cô ấy, bảo vệ cô ấy như tài sản của mình vậy, luồn lách ra khỏi đám đông.
Cuối cùng họ cũng tới nơi, họ lấy thức ăn và quay trở lại chỗ ngồi. Nhưng…
…
Bỗng nhiên cậu ta dừng lại và nhìn hai học sinh nam kia.
Một tên to con đang ra sức cướp đoạt những thành quả mà bạn kia cố gắng đạt được.
– Mày có đưa cho tao không thì bảo.
– Không được! Chỗ thức ăn này là của cô ấy. Cô ấy rất thích nó và không được ăn nó cả tháng nay rồi.
Tên đó nắm lấy cổ áo của nam sinh kia.
– Bây giờ có đưa không.
– Không được!
Hắn ta giật mạnh khay thức ăn khiến nó rơi xuống đất. Cơn tức giận nổi lên trong hắn ta, sử dụng bàn tay dơ bẩn đó đánh mạnh vào người nam sinh kia, hắn cứ tiếp tục hành hạ cho thỏa cơn tức của hắn rồi sau đó bỏ đi. Khắp người cậu ấy đầy những vết bầm tím, không thể di chuyển được nữa nhưng vẫn cố lết tới đống đồ ăn đó, hai tay cậu ta đặt lên mà nước mắt không ngừng rơi xuống.
– Anh xin lỗi.
Cơ thể yếu ớt đó vẫn di chuyển, tiến về phía đám đông. Yukihoshi liền cản cậu ta lại vì biết rằng nếu nam sinh đó tiếp tục thì sẽ bị dẫm chết.
Yukihoshi liền lấy khay thức ăn của mình và vui vẻ đưa cho cậu ta.
– Tuy không phải món mà người ấy của cậu thích nhưng cậu cứ cầm đi. (Yukihoshi).
– Còn cậu thì sao?
– Không sao đâu. (Yukihoshi).
– Cảm ơn cậu.
Cậu ấy cầm lấy khay thức ăn và cố gắng đứng dậy, cơ thể tơi tả đó. Yukihoshi chỉ biết đứng nhìn thôi vì nếu có ngăn thì cũng không được. Cậu học sinh ấy cưỡng ép cơ thể mình đi tiếp, cố gắng đi lại như bình thường, di chuyển về chỗ một bạn nữ, cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Tớ quay lại rồi đây. (nam).
Cô ta nhìn vào khay thức ăn và tỏ vẻ tức giận.
– Không có món đó à? (nữ).
– Tớ xin lỗi. (nam).
– Đúng là vô tích sự mà. (nữ).
Cô ta lấy khay thức ăn với khuôn mặt tức giận và di chuyển về chỗ ngồi. Cuộc sống là thế đó, họ cố gắng cho bạn những thứ tốt đẹp nhất có thể, nhưng đối với bạn nó không có gì là tốt cả, mà không hề biết họ đã hi sinh như thế nào để có được nó, muốn người mình thương được hạnh phúc thì bản thân không tiếc thứ gì cả.
Yukihoshi đi về chỗ ngồi, cậu ta chợt nhận ra và nhớ lại câu nói của Tatsumi.
“Có người sung sướng thì sẽ có người khổ sở. Đó là luật tất yếu của thế giới này.” (Tatsumi).
Đúng thế, cuộc sống là vậy, nếu muốn công bằng cho bản thân thì phải cướp đoạt nó từ kẻ khác. Cậu ta nhớ lại quá khứ và chợt nhận ra quy luật của cuộc sống này, có thứ gì đó sinh ra trong con người của cậu ta, trên thế giới này có nhiều thứ mà cậu ta không hề biết, muốn khám phá nó và thay đổi thế giới này, mọi thứ sẽ công bằng và sẽ không còn bất công nữa.
Bỗng một người con trai lại gần bạn của cậu học sinh đó, chính là hắn, người mà cố gắng cướp đoạt khay thức ăn của cậu ta. Hắn ta lại gần người con gái đó, có vẻ họ đã biết nhau từ trước rồi.
– Chào anh yêu. (nữ).
Hắn ta đưa bàn tay dơ bẩn đó lên ngực cô ấy, đưa khuôn mặt đê tiện lên tóc cô ấy và hít một hơi dài, cơ thể đó cứ như thuộc quyền sở hữu của hắn ta mà hắn có thể làm gì tuỳ thích. Hắn lấy trong túi của hắn một số tiền lớn và nhét vào áo của cô gái.
– Phần thưởng của em đây.
– Cảm ơn anh yêu.
Họ tiếp tục âu yếm nhau trước mặt cậu học sinh đó cứ như cậu ta không tồn tại vậy, cậu ấy chỉ biết im lặng đứng nhìn, trong lòng cậu ta đau lắm nhưng cũng chả làm gì hơn, càng lúc những hành động của hắn càng tiến xa hơn, hắn đưa tay vào trong áo của cô gái, áp mặt vào đó và tận hưởng mọi thứ hắn có thể. Sức chịu đựng vượt quá giới hạn, nước mắt đã rơi xuống của một người đàn ông làm tất cả vì người mình yêu nhưng cái cậu ta nhận lại là sự phản bội, nói phản bội thì cũng không đúng bởi vì mình có là gì của cô ấy đâu. Họ cho cô ấy mọi thứ cô ấy cần, còn mình thì không nhưng cô ấy không biết rằng mọi thứ mình cho cô ấy là tất cả những gì bản thân có, còn hắn ta, những thứ hắn cho cô ấy chỉ là phần nhỏ trong tài sản mà hắn có được. Mọi thứ càng trở nên điên rồ hơn, hành động của hai người họ ngày càng vượt quá giới hạn, cậu ta không chịu nổi được nữa nên đành từ bỏ và quay lưng bước đi với đau khổ và những giọt nước mắt của mình.
Yukihoshi liền thấy lại hình ảnh của mình năm xưa, một tên sở khanh không hơn không kém, cậu càng cảm thấy hối hận về mọi thứ mình đã làm. Cậu ta đứng đó chờ đợi, mọi người đều lấy được thức ăn và quay trở về bàn của mình, đám đông đã không còn nữa, cậu ta lại gần hàng thức ăn và lấy phần của mình, ở đó giờ đây chỉ còn những món còn xót lại, những món người ta không đụng đến, sau khi lấy thức ăn, cậu ta quay trở lại bàn với hai người bạn của mình. Trong khay thức ăn của cậu ta chỉ có ít cơm trắng cùng với vài cái bánh bột hấp thôi, Yuu thấy lạ nên cũng bèn hỏi cậu ta.
– Sao trong khay của cậu ít thức ăn vậy? (Yuu).
– À… Thì… (Yukihoshi).
Thấy bạn mình thế nên lương tâm không cho phép, cậu ngỏ lời chia sẻ thức ăn của mình với bạn.
– Nếu không chê thì cậu cứ lấy phần của tớ. Hôm nay tớ chỉ lấy được một ít trứng cuộn với chút nước sốt cà chua thôi. Nếu thích cậu có thể lấy hết, tớ ăn cơm trắng cũng thôi được rồi. (Yuu).
Yuu liền lấy đũa gắp hết trứng cuộn của mình qua cho Yukihoshi, cậu ta liền lấy hộp nước sốt và đổ vào phần cơm của bạn mình.
Bỗng nhiên Yumiko lấy ra trong túi mình một chiếc hộp nhỏ và đặt lên bàn.
– Nếu hai cậu không chê thì cứ lấy phần của tớ. (Yumiko).
Yumiko mở chiếc hộp đó ra, là một hộp đựng nước sốt. Mắt hai người họ sáng lên, thốt lên lời nói tỏ vẻ bất ngờ và đầy hạnh phúc.
– Nước sốt trứng cá hồi…!!! (Yuu và Yukihoshi).
– Món ăn cực phẩm, cả năm mới có một lần. Cậu lấy nó ở đâu ra vậy? (Yuu và Yukihoshi).
– Do Yukihoshi rất thích ăn món này nên mình đã tập làm nó, không biết có vừa ý hai cậu không. (Yumiko).
– Của Yumiko làm à, chắc ngon lắm đây. (Yukihoshi).
– Itadakimasu. (một câu nói người Nhật Bản nói trước khi ăn) (ba người).
Ba người họ bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình, màu đỏ cam của nước sốt khiến ai nhìn vô cũng không thể nào cưỡng lại được, dùng chỗ nước sốt đó chan đều vào phần cơm, lượng nhớt vừa đủ, không quá lỏng, đưa vào miệng và thưởng thức, vì bùi và ngọt của trứng cá lan rộng khắp khoang miệng, mọi thứ thấm vào lưỡi, vị mặn vừa phải hoà đều với vị của trứng cá, sau khi nuốt xuống, vị của nó vẫn còn đọng lại, kích thích con người ta muốn ăn thêm nữa. Đúng là cực phẩm mà.
Hai người họ ăn không ngừng, khuôn mặt họ tỏ rõ sự sung sướng khôn tả, trông họ có vẻ hạnh phúc lắm, đối với họ bây giờ không có thứ gì ngon bằng món ăn đó, món ăn cực phẩm, họ ăn, họ ăn nhiều lắm. Còn Yumiko, cô ấy cũng hạnh phúc không kém, bao nhiêu công sức của cô ấy trong mấy tháng trời, tình cảm của cô ấy giờ đã được đền đáp một cách xứng đáng. Đối với cô ấy giờ đây, niềm hạnh phúc lớn nhất đó chính là nụ cười của người con trai mà cô ấy yêu. Một thứ nhỏ nhoi nhưng đối với Yumiko nó là cả nguồn sống, cô ấy không ngừng khóc vì hạnh phúc, nụ cười của Yukihoshi là thứ duy nhất giúp cô ấy phấn đấu, và để nhìn thấy nó dù chỉ một lần thôi, cô ấy có thể bất chấp và đánh đổi bằng bất cứ thứ gì.