Tình hình của Misaki.
Cô ấy di chuyển khỏi đó cũng khá lâu rồi, số lượng Fumetsu đi theo Misaki ngày một giảm hơn, vì bắt một con mồi khó thì thà bỏ đi thì hơn, chúng ngày càng mất kiên nhẫn và bỏ cuộc đối với con mồi khó nhằn này, tốc độ của cô ấy quá nhanh khiến chúng không thể nào theo kịp, mọi thứ quá khó đối với bản thân chúng, bọn Fumetsu bám theo cô ấy, bắt đầu giảm đi đấng kể, giờ đây chỉ còn vài con đếm trên đầu ngón tay.
Đi đuợc một lúc thì Misaki đến một ngôi làng nhỏ, tách biệt hoàn toàn với thành phố mà cô đang sống, Misaki không ngờ mình lại đi xa đến như vậy, thật khó để xác định phương hướng khi đang di chuyển, vì dư âm của vụ nổ trước đó nên tất cả mọi thứ xung quanh đều trở thành đống đổ nát. Những ngôi nhà trong làng được xây theo kiến trúc thời xưa, chủ yếu bằng gỗ và hình như cũng không hề có thứ gì chứng tỏ nơi này hoà nhập với bên ngoài cả, kiến trúc lỗi thời và không hề có một thứ máy mốc hiện đại nào, không có bê tông hay thứ gì tương tự, chỉ toàn là gỗ và đá tự nhiên được cố định một cách lỏng lẻo bằng dây leo, chắc xung quanh đây là một khu rừng, nhưng vì trong tầm ảnh hưởng nên cũng không tránh được. Misaki đi vào trong ngôi làng đó, nó gần như bị phá hủy hoàn toàn, mọi thứ xung quanh cũng không có gì khác lạ cả, không giống như ở trường và thành phố, không hề có bọn Fumetsu ở đây, không có tiếng la hét, máu hay những mảnh thi thể của con người, tóm lại không hề có điều gì chứng minh rằng bọn Fumetsu đã ở đây. Misaki tiến về phía trước, mọi thứ khiến cô thêm tò mò và muốn tìm hiểu nhiều hơn về tình hình ở đây, bỗng nhiên Misaki hướng mắt về phía mặt trời và chả biết tại sao lại làm cái chuyện quái quỷ đó nữa, bản năng chăng? Hay cũng có thể là đó là dấu hiệu gì đó, những thứ xung quanh thúc đẩy hành động của cô ấy. Mặt trời cũng không còn ở trên đỉnh đầu nữa mà nó đã đi chuyển chút ít theo chiều hướng của tự nhiên rồi, nhưng cái ánh nắng chói chang đó lại khiến Misaki khó chịu, cô che mắt lại và chuyển tầm mắt về phía trước, cô thấy một căn nhà nhỏ trong cái mớ hỗn độn đó, nó trông đơn giản và không chắc chắn lắm về cấu trúc của nó, nhưng cũng là căn nhà duy nhất còn được nguyên vẹn so với những thứ xung quanh. Nói nguyên vẹn thì cũng không đúng vì căn nhà đó có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, những vết nứt trên thứ bé nhỏ đó chứng minh tất cả, chắc cũng do ảnh hưởng của vụ nổ mà thôi, nó còn giữ được hình dạng như vậy cũng là một kì tích rồi, có thể do cấu trúc nhỏ bé của nó.
Bỗng nhiên Misaki nghe thấy tiếng gì đó từ phía căn nhà kia, thứ âm thanh đó khiến cô tò mò và tiến về phía trước, vừa lo lắng, vừa sợ hãi vì cô không muốn thấy nó nữa, cái thứ thảm cảnh kinh hoàng đó, cô cũng từng sợ hãi, nhưng giờ cũng giảm đi phần nào rồi. Khác với vẻ ngoài cứng rắn thì Misaki mà chúng ta biết mềm yếu hơn nhiều. Cái thứ cô không muốn chứng kiến thì nó lại bắt đầu rõ ràng hơn, cái thứ âm thanh đó. Trong lòng không muốn nhưng cơ thể đó cứ tiếp tục di chuyển, cuối cùng cũng tới gần, căn nhà đó, cánh cửa bằng gỗ đó cũng đã bị dập nát phần nào rồi, cô kéo cánh của nó ra, lực kéo khiến cánh cửa đó nát ra thành từng mảnh, không phải là do Misaki mà là do cánh cửa đó đã vượt quá giới hạn của nó rồi. Âm thanh đó ngày càng to và rõ hơn, nó giống như tiếng động mà cô đã từng nghe thấy trước đây, cô bước vào trong, những bước chân của bản thân càng khiến Misaki lo lắng hơn. Những thứ trước mắt khiến cô khuỵ hai chân xuống trong sợ hãi, không thể thực hiện bất kì hành động nào cả, những thứ mà cô không muốn chứng kiến.
Một con Fumetsu đang cầm cơ thể của một người phụ nữ và gặm nhấm từ từ. Nó cầm cơ thể đó lên và từ từ thưởng thức, nó đưa cánh tay của người phụ nữ đó lên miệng mình và cắn, những chiếc răng ghim vào đó, nghiền nát mọi thứ mà nó chạm vào, nó giật mạnh khiến từng thớ thịt trên cánh tay bị xé nát và mãi mãi biến mất trên cơ thể mềm yếu kia. Người phụ nữ đó vẫn còn sống và đang cố gượng lại sự đau đớn mà con Fumetsu đó đem lại đối với cơ thể mình, nhưng hình như thứ mà cô gái đó phải chịu cho tới giờ không chỉ có sự đau đớn về thể xác mà còn về mặt tâm trí lẫn linh hồn, có vẻ như sự xuất hiện của cô gái và con Fumetsu kia sẽ phần nào giải đáp được tình hình ở đây, thứ mà Misaki muốn biết. Có thứ gì đó khiến cô gái đó chịu đựng cho đến giây phút này, trên không mặt đó, không hề có sự sợ hãi nào cả, mà là lo lắng, cô không hề quan tâm đến bản thân mình, mà đang quan tâm đến thứ khác, thứ đã tạo cho cô ấy động lực, hi vọng, và khát vọng sống. Cánh tay bị cắn nát, máu không ngừng chảy ra từ chỗ vết thương đó thấm vào chiếc áo màu trắng mà cô ấy đang mặc khiến nó chuyển dần sang màu đỏ của máu. Bàn tay đã không còn ở đó nữa rồi, nó đã bị cắn mất và đang nằm trong miệng con Fumetsu kia, tiếng rộp rộp khi nó nghiền nát bàn tay đó khiến Misaki hét lên một tiếng lớn, dùng hai tay ôm lấy đầu của mình, đó là âm thanh mà cô đã nghe thấy trước đây, khi bọn Fumetsu xuất hiện, thứ âm thanh khi nó nhai những khớp xương, những tiếng từng bộ phận bị nghiền nát của con người.
– Không…!!! Dừng lại đi!!! Đừng… Đừng mà!!! (Misaki).
Những thứ âm thanh đó khơi dậy nỗi sợ đó, nỗi sợ tột độ trong Misaki, thứ cô ấy muốn che dấu, nhưng không thể nữa rồi. Cổ tay đầy rẫy máu tươi của cô gái kia khiến Misaki càng mất bình tĩnh, cánh tay đó lại được con Fumetsu thưởng thức, nó tiếp tục cắn vào đó và xé mạnh, từng thớ thịt rách ra cùng với máu tươi của cô gái đó văng ra xung quanh, trên sàn và trên người Misaki nữa. Những thứ ươn ướt đó dính trên đầy quần áo của Misaki và cô gái kia nữa, những giọt máu tươi của nạn nhân xấu số này. Misaki chạm hai bàn tay mình lên chỗ máu tươi đó rồi đưa lên trước mặt mình, những thứ đó khiến cô ấy là hét và mất kiểm soát, Misaki rút kiếm ra và chém liên tiếp vào thứ sinh vật ghê tởm kia.
– Dừng lại!!! Tao nói mày dừng lại cơ mà!!! (Misaki).
Những đường kiếm đó tạo ra các vệt sáng màu vàng cắt ngang tất cả mọi thứ mà nó tiếp xúc nhưng khi chạm vào người con Fumetsu kia, tất cả vệt sáng đó đều bị chặn đứng và hoàn toàn biến mất khi chạm vào thứ sinh vất ghê tởm kia. Cơ thể đó cứng như thép vậy, khiến mọi đòn tấn công vật lí gần như trở nên vô hiệu đối với cơ thể này, lưỡi kiếm không thể nào đi qua lớp da đó được, mỗi nhát chém vào người nó khiến thanh kiếm gần như bật khỏi tay Misaki, nó quá cứng đến nỗi lực của một kiếm sĩ đã qua đào tạo cũng phải bó tay. Misaki tiếp tục chém, chém tiếp, chém một cách điên cuồng, nỗi sợ làm cô ấy mất kiểm soát mà không nhận ra được khoảng cách giữa con người và những sinh vật bất tử này.
– Chết đi lũ khốn!!! (Misaki).
Những nhát chém đó ngày càng mạnh hơn và bắt đầu cắt qua được lớp da đó nhưng vì nó qua cứng khiến lưỡi kiếm không thể đi quá sâu vào cơ thể đó được, nhưng ít nhiều cũng gây được hàng tấn vết cắt trên cơ thể đó rồi.
Những vết cắt trên cơ thể của con Fumetsu bắt đầu lành lại một cách nhanh chóng, mọi thứ Misaki cố gắng đều trở nên vô ích đối với cơ thể bất phàm này, không có một chút hi vọng nào cả, khoảng cách giữa bọn nó và chúng ta là quá lớn, không thể, không thể nào thắng nổi lũ sinh vật bất tử này. Misaki vẫn tiếp tục chiến đấu, từng đường kiếm cứ như phủ nhận hoàn toàn khoảng cách kia, nhưng không còn một chút hi vọng nào cho cô ấy nữa rồi. Nhát chém quá mạnh khiến thanh kiếm bật ra khỏi tay cô ấy và ghim xuống đất, có vẻ đây là dấu chấm hết rồi.
– Tại sao, tại sao chứ. Không có một chút cơ hội nào cho chúng ta sao. (Misaki).
Cô gái kia hướng mắt về phía Misaki và mỉm cười, nụ cười đó khiến cô ấy đỡ hơn rất nhiều trong hoàn cảnh này, khuôn mặt hạnh phúc đó. Đang phải chịu đựng những cơn đau về thể xác nhưng nó không hề khiến cô gái kia sợ hãi hay tuyệt vọng, cô vẫn hi vọng sẽ có ai đó thực hiện việc mà cô ấy mong muốn, nguyện vọng cuối cùng.
Cô gái hướng mắt vè phía góc căn nhà nhỏ, có một cô bé đang ngồi đó, khuôn mặt vô hồn và có chút tuyệt vọng, cô bé đã phải chứng kiến thứ thảm cảnh kinh khủng nào đó khiến cơ thể bé nhỏ đó hoàn toàn bất động, gần như mất toàn bộ cảm xúc của một đứa trẻ đáng lẽ ra phải có, hay cũng có thể những thứ trước mặt đã khiến cô bé thành ra như thế này.
– Hãy cứu con gái của cô. Làm ơn.
– Nhưng mà cô… (Misaki).
Lời đề nghị quá bất ngờ và cũng khiến Misaki khó xử, không lẽ bỏ mặt cô gái đó và chạy trốn cùng cô bé kia, không, cô ấy không muốn thế, cô ấy muốn cứu tất cả, không muốn thấy sự mất mát nào nữa. Những khát vọng từ sâu trong con người Misaki khiến bản thân phải rơi lệ, không phải cô ấy yếu đuối mà cô ấy muốn cứu cô gái kia, muốn cô ấy được sống. Nhưng trong hoàn cảnh này, cái khát vọng đó gần như quá xa vời và hoàn toàn nhận biết được điều đó, khoảng cách quá xa vời đối với giới hạn của con người.
Cô gái đó tiếp tục mỉm cười cứ như muốn nói rằng, cô ấy sẽ không oán trách Misaki vì quyết định đó, nhưng vì tình huống này không cho phép có cách xử lý nào nữa rồi, thay vì bỏ một người cho hai người chạy thoát còn hơn để cả ba bị ăn thịt, với lại, đối với cô gái đó, sự sống của con còn quan trọng hơn tất cả, từ khi sinh cô bé ra, ước mơ, hi vọng của bản thân đã không còn nữa mà chỉ có con gái mà thôi, thấy con mình sống hạnh phúc thì cũng mãn nguyện rồi, thấy con sống hạnh phúc chính là ước mơ và hi vọng của người làm mẹ, nhưng từ nay, cô ấy sẽ không bao giờ thấy điều đó nữa rồi.
– Không sao đâu.
– Cháu xin lỗi. (Misaki).
Misaki chạy tới và bế cô bé và cùng nhau tháo chạy, nụ cười đó vẫn nở trên môi, nụ cười cuối cùng nhưng rất mãn nguyện của cô gái kia, vì cuối cùng cũng có người thực hiện nguyện vọng cuối cùng mình, cuối cùng cô cũng có thể nhắm mắt và không cần lo nghĩ gì nữa rồi, đó cũng là điều cuối cùng cô có thể làm cho con gái mình.
“Tạm biệt mẹ, người mẹ yêu dấu của con.”