– Tý nữa học gì nhỉ? (Yukihoshi).
– Mình và cả lớp đang đi đâu đây? (Yukihoshi).
– Tiết này là tiết gì nhỉ? (Yukihoshi).
Cả lớp di chuyển ra sân trường, chuẩn bị cho một tiết học mới, xếp đội hình và chờ giáo viên, lần này chỉ khác với mọi ngày là sự có mặt của cậu ta. Chờ đợi, nghiêm trang, có vẻ như giáo viên lần này rất khó. Những thứ xa lạ với cậu ta thật ra là những thứ mọi người quen thuộc, cậu ta đã và đang nhận ra sự lạc lõng của mình, không có chỗ đứng của bản thân trong cái lớp học này. Cuối cùng giáo viên cũng tới, lần này là một cô giáo. Cô ấy là một người có vóc dáng nhỏ nhắn với mái tóc ngắn dễ thương, giống kiểu tóc của đàn ông vậy đó, nhưng có điều là nó mượt mà hơn rất nhiều, khôn mặt phúc hậu, một người phụ nữ hội tụ tất cả những thứ mà mọi người thích vậy. Mấy bạn nữ nhìn cô ấy còn có cảm tình nữa nói chi là bọn con trai, đây là lần đầu cậu gặp được giáo viên hoàn hảo như vậy. Đẹp như tiên nữ giáng trần, từ vóc dáng cho đến khuôn mặt, tất cả, tất cả thật hoàn hảo. Lúc bấy giờ cái phong cách con gái để tóc ngắn này cũng không hot lắm, chỉ có một vài người thôi và cô ấy dường như là người thích hợp nhất với phong cách cá tính này. Lớp trưởng hô to, nhưng lần này có gì đó lạ lạ, nó không to như hồi nãy mà có chút gì đó run run:
– Cả lớp… Nghiêm!!! (Yumiko).
– Hành lễ!!! (Yumiko).
Cả lớp hành lễ, cúi chào giáo viên, run rẩy do sợ hãi cái sự nghiêm khắc hoặc cũng có thể là sự run rẩy do ngưỡng mộ, hay thậm chí là dục vọng đối với người phụ nữ gần như đẹp nhất trần gian này. Cô giáo nói:
– Đông đủ không lớp trưởng! (cô).
– Dạ đủ thưa cô! (Yumiko).
– Thật không nè! (cô).
– Dạ thật ạ! (Yumiko).
Cô nhìn từng hàng, từng hàng một và rồi đến hàng số bốn:
– Cái đông đủ này là thật chứ không như mọi ngày nhỉ! (cô).
Cô giáo bước xuống cuối hàng số bốn, từ từ chậm rãi rồi đứng trước mặt Yukihoshi. Cô đưa khuôn mặt dễ thương đó lại gần cậu ta mỉm cười và hỏi:
– Yukihoshi – kun! Sao hôm nay cậu lại đi học nè! (cô).
Cách nói, cách chào hỏi thật dễ thương nhưng cũng thật đáng sợ, là câu nói bình thường nhưng đối với cậu nó thật là thâm sâu và đậm chất phỉ bán. Cậu có chút cảm giác ngại ngùng, sợ hãi và nhục nhã. Cậu chỉ biết đứng đó cúi đầu, im lặng vì cũng chả có câu gì để đáp lại lời nói đó cả. Cô giáo lặng lẽ đi lên, đứng trước cả lớp và nói:
– Chúng ta bắt đầu bài học nhé các em. (cô).
– Vâng! (lớp).
– Hôm nay chúng ta sẽ học nhiều lắm đó! (cô).
– Tiết học này chúng ta sẽ chia ra thành các phần sau: sức mạnh, tốc độ, phản xạ và thực chiến. (cô).
– Bắt đầu phần một thôi nào! (cô).
– Bây giờ các em sẽ đeo những vòng có chứa kim loại này và bắt đầu cử động nhẹ tại chỗ. Nhưng trước tiên phải kiểm tra sức mạnh của các em trước đã! (cô).
Cô ấy bắt đầu lấy ra một thiết bị rất lạ, chỉ là một cái cột với đầu trên có một thanh kim loại bắc ngang, cùng với sợi dây được nối với quả bóng.
– Bây giờ các em hãy dùng hết sức mình để đánh vào quả bóng này. Nhớ là hết sức đó nha! (cô).
– Dăm ba mấy quả bóng! (một thằng ảo tưởng sức mạnh).
Từng người trong lớp bắt đầu thực hiện, tác động lực vào quả bóng. Kì lạ thay, không ai có thể di chuyển được nó, nếu có thì cũng không đáng kể, cho dù có tung hết sức hay bao nhiêu lần đi nữa thì kết quả vẫn chỉ có một. Người xuất sắc nhất lớp cũng chỉ làm nó xê dịch được vài mili mà thôi. Cô giáo đứng quan sát, thay vì thất vọng cô chỉ đứng đó và mỉm cười cứ như biết trước hết tất cả vậy, biết trước sẽ không có ai trong lớp này có thể lay động được cái vật thể kì lạ này. Cô ấy lắc đầu và di chuyển đến trước cây cột, cô đưa tay mình ra và hẩy nhẹ quả bóng, quả bóng lay chuyển dữ dội cứ như có một lực rất mạnh tác động vào vậy, biến đổi cả không khí xung quanh, sức ép quá lớn, cả lớp bị thổi bay.
– Cô chỉ mới lay nhẹ nó thôi mà! (cô).
– Trời đất!!! Nếu cô ấy ra tay hết sức thì chắc một nửa hành tinh này sẽ biến mất thôi!!! (lớp).
– Cô có sức mạnh này là do cô đã tập luyện từ rất lâu, không phải vài ngày, vài tháng hay vài tiết học là có thể luyện được. Cô phải tập luyện từ lúc cô năm tuổi, lúc đó cô thậm chí còn chưa có nhận thức gì là mấy. Chả hiểu sao ba mẹ lại ép cô đến như vậy, có những lúc cô khóc, gào thét trong đau đớn, thậm chí cô còn tưởng mình đã chết rồi cơ. Trong lúc cô gào thét và suýt chết đó, ba mẹ cô chỉ an ủi cô rằng: “”Điều này chỉ vì tốt cho con thôi!””. Tập riết rồi cũng quen và cô coi đó như là chuyện thường ngày. Khi ba mẹ mất cô vẫn tập luyện đều đặn, mỗi ngày nâng lên chút ít, sự thay đổi qua từng ngày đã giúp cô mạnh mẽ hơn rất nhiều, sau năm năm cô mạnh lên quá nhanh ngay chính bản thân cô còn không nhận ra nữa mà và cô cũng đã dạy ở đây được bốn năm rồi! (cô).
– Nà… Ní…!!! (lớp).
– Cái lề gì thốn! (lớp).
– Mười hai tuổi đi dạy ở trường hạng nhất toàn cầu, trong khi tụi mình vẫn còn tập viết chữ đẹp, học pytago, chạy vòng quanh sân trường!
– Lag rồi! Chuyển máy chủ quán ơi!
– Cô bug rồi!
– Reset máy em chủ quán!
– Té nhanh! Không khéo mai chúng mày không còn nhìn thấy ánh mặt trời đâu!
– Đúng đó! Té nhanh! Chuyển trường…!!! Tao yêu đời lắm! Tao không muốn vỡ mồm đâu! Tao yêu gạo, yêu cơm lắm!!!
– Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi…!!!
– Thằng shen đâu! Ulty tao! Lẹ!
– Nó ulty mày, ai ulty tao!
– Hồi máu, hồi máu đâu!
…
(lớp)
– Hi hi! (cô cười mỉm).
– Kawaii (dễ thương) vãi! Tao chết mất thôi! (lớp).
– Tiên nữ giáng thế chăng! (lớp).
– Tao nguyện cống hiến cho nhân loại! (lớp).
– Hi hi! Được rồi các em! Đừng thế nữa! Cô ngại quá! (cô).
– Cô muôn năm! (lớp).
– Nữ thần vạn tuế! (lớp).
– Thôi thôi các em! Học thôi nào! (cô).
– Vâng! (lớp).
– Bây giờ các em, từng người lên lấy vòng nhé! (cô).
– Lớp trưởng trước nhé! (cô).
Cô đưa vòng cho Yumiko.
– Đây Yuko – chan! (cô).
Rồi tới Tatsumi.
– Cô mong em sẽ làm nên kì tích! Của em đây Tatsumi – kun! (cô).
– Cứ thong thả nhé các em! (cô).
Cố ấy phát cho mỗi người 4 cái để đeo vào tay và chân. Sau khi phát xong cô nói:
– Các em đeo vào đi, cô đã điều chỉnh trọng lượng phù hợp với từng bạn rồi nhé! (cô).
Tất cả đã đeo xong.
– Xong rồi thưa cô! (lớp).
– Các em thử di chuyển đi nè! (cô).
– Nặng vãi! Không nhúc nhích được! (lớp).
– Cố lên! Động đậy một tý thôi mà! (lớp).
Không một ai có thể cử động, nhúc nhích. Nhưng sau đó ở một góc của lớp, lớp phó Tatsumi đang di chuyển một cách chậm rãi và đang dần tăng tốc độ lên.
– Tatsumi – kun! Cô biết em làm được mà! Cố lên nhé! (cô).
Cậu ta im lặng không trả lời.
Một tiếng sau.
– Cả lớp dừng lại nè! (cô).
– Tháo vòng ra đi các em! (cô).
– Vâng! (lớp).
Cả lớp tháo vòng.
– Á đù, nhẹ vãi! (lớp).
– Giờ thử đánh quả bóng đi! (cô).
– Dạ! (lớp).
Cả lớp thi nhau đánh quả bóng đó.
– Di chuyển rồi! (lớp).
– Nhân tài đất nước là đây chứ đâu! (một thằng ảo tưởng sức mạnh).
Cứ như thế cho đến khi tới lượt của Tatsumi.
– Cố lên nhé! (một bạn nữ).
Cậu ta đánh quả bóng, quả bóng chao đảo dữ dội, cả lớp trầm trồ khen ngợi:
– Tuyệt vời! (lớp).
– Không chê vào đâu được! (lớp).
– Hoàn hảo! (lớp).
Tatsumi quay về hàng của mình với khuôn mặt giận dữ. Hình như kết quả đó không thể làm vừa lòng cậu ta, đối với cậu ta, kết quả như thế chả khác gì một trò đùa cả.
Cuối cùng cũng đến Yukihoshi, chả một ai trong lớp chú ý đến cậu ta cả. Họ quay mặt sang chỗ khác, làm việc riêng, nói chuyện. Cậu cũng chả thèm để ý chuyện đó để làm gì, cậu bước lên và đánh vào quả bóng. Nó chả xê dịch hay nhúc nhích tý nào cả, lớp bắt đầu nhìn về phía cậu.
– Ha ha ha…!!! (lớp).
Cậu ta tức lắm nhưng cũng chẳng làm gì được.
– Chết tiệt! Tại sao lại thành ra thế này cơ chứ! (Yukihoshi).
Yukihoshi cúi mặt xuống và đi về hàng của mình, nhưng cô giáo lại đứng trước mặt cậu, đặt hai tay lên vai cậu và nói:
– Không sao đâu! Bây giờ em nhận ra sự vô dụng của bản thân vẫn chưa phải là muộn. Hãy sửa sai và làm lại từ đầu em nhé! (cô).
– Dạ! (Yukihoshi).
“Tôi như muốn khóc, lần đầu tiên trong đời có người nói với tôi như vậy, từ tận cậu chữ đi sâu vào lòng tôi, thấm vào máu, da thịt tôi, tâm trí tôi, tôi như cảm thấy có thứ gì đó xoa dịu lòng tôi, từ tận đáy lòng, tôi hạnh phúc lắm!” (Yukihoshi).
“Đối với Yukihoshi thì trước đây có nhiều tai tiếng thật. Nhưng bậy giờ em ấy đã thay đổi và trở thành một con người khác rồi. Còn Tatsumi, em áy đúng là một thiên tài, nhưng tính cách thì quá khép kín, lạnh lùng; phải canh chừng em ấy thật kĩ nếu không em ấy sẽ sa ngã và lấn sâu vào con đường của bóng tối vĩnh cửu mà thôi!” (cô giáo).
– Các em nghỉ ngơi tý rồi chúng ta qua giai đoạn hai nha! (cô).
Cả lớp thân thể cứ như muốn rã rời ra vậy. Họ mệt mỏi đến mức như không còn sức sống, chả còn tý sức lực nào vậy.