– Các em tập trung lại nè! (cô).
– Bây giờ cô sẽ kiểm tra từng người, xem các em có tập luyện không nhé! (cô).
– Cô sẽ gọi từng em một lên trước lớp. (cô).
– Em đó sẽ có nhiệm vụ tung hết sức mình đánh về phía trước sau đó kìm nén nó lại như cô nói hồi nãy. (cô).
– Xem các em học được gì sau hai bài tập này nhé! (cô).
Cô ấy bắt đầu thực hiện kiểm tra, từng người, từng người một bắt đầu lên trước lớp và biểu diễn thành quả của mình sau hai bài luyện tập này. Những chiếc vòng đó khi lên cũng không được tháo ra.
Họ bắt đầu tung đòn về phía trước. Từng người, từng người một, ai cũng vậy, tung hết sức và rút tay về, chỉ thế thôi, khá giống với đòn đánh thông thường nhưng chỉ có điều là nó cứng rắn hơn thôi. Không biết ai mạnh hơn ai cả, khối lượng của từng chiếc vòng chỉ có cô giáo biết, không ai biết, không ai biết cả, cô ấy chỉ điều chỉnh khối lượng vượt quá giới hạn của một cá nhân thôi.
“”Bản thân con người là vô hạn hay hữu hạn là do cá nhân đó quyết định, không do gia tộc hay dòng máu, cá nhân đó có thể lựa chọn phá vỡ giới hạn hiện tại và đặt ra cho mình giới hạn mới. Cứ như thế con người sẽ tiến hóa mãi mãi, nó chỉ dừng lại khi con người chịu thua trước giới hạn hiện tại mà thôi.”” (cô).
Cuối cùng cũng đã hết lớp.
– Các em làm tốt lắm! (cô).
– Cô thấy cũng có vài bạn đột phá đáng kể đó! (cô).
– Nhưng có một số bạn thì phải cố gắng thêm! (cô).
– Giống hồi nãy thôi, các em hãy đánh quả bóng này mà không làm nó di chuyển, các em phải tung hết sức mình đó nhe! (cô).
– Các em tháo vòng ra nè! (cô).
Cả lớp bắt đầu tháo vòng.
– Ôi! Thoải mái quá! (lớp).
– Cuối cùng cũng tháo được cục nợ này! (lớp).
– Bắt đầu thôi nhé các em! (cô).
– Vâng! (lớp).
Mọi người trong lớp đã tháo hết vòng ra, họ như là một người khác vậy, họ thấy cơ thể họ nhẹ đi rất nhiều, tốc độ ra đòn tăng lên rất nhiều, giống như họ mới được ban cho cơ thể mới vậy.
Từng người bắt đầu lên để đánh vào quả bóng, chưa có ai làm quả bóng đứng yên được cả, họ chưa thành công trong bài tập này chăng. Không, quả bóng giờ đây bị hạn chế di chuyển đi rất nhiều, đúng thật là đến giây phút này vẫn chưa có ai làm nó dừng lại hoàn toàn khi tung hết sức, nhưng đã có cải thiện hơn so với trước đó rồi.
Đến lượt Tatsumi.
– Cố lên nhé! (một bạn nữ).
– Cho chúng tớ xem sự hoàn mĩ của cậu nào Tatsumi! (lớp).
Cậu ta cũng chả thèm để ý mấy lời nói đó, cậu ta chỉ quan tâm mình đã được những gì trong bài tập này. Cậu ta đứng trước quả bóng và tung một đòn rất mạnh. Nhưng quả bóng không đứng yên mà nó còn rung chuyển dữ dội.
– Ủa! Cái gì vậy! (lớp).
– Sao nó lại rung chuyển dữ dội đến thế! Hơn cả khi nãy nữa! (lớp).
– Hay cậu ta không thể làm được. (lớp).
– Làm được gì cơ? (lớp).
– Làm cho quả bóng đứng yên chứ sao! (lớp).
– Làm gì có chuyện đó! (lớp).
– Chắc có sai sót gì đó thôi nhỉ? (lớp).
– Đúng rồi đó! (lớp).
– Chắc vậy đó! (lớp).
– Chết tiệt! (Tatsumi).
– Tại sao! Tại sao chứ! (Tatsumi).
– Chết tiệt! (Tatsumi).
Vẻ mặt cậu ta lúc đó thật đáng sợ, tràn đầy sự tức giận và căm phẫn. Mọi người cũng không hiểu nổi, một học sinh ưu tú như Tatsumi cũng không thể làm nó đứng yên mà còn ngược lại, làm nó rung chuyển dữ dội hơn trước đó nữa.
Cuối cùng cũng đến lượt của Yukihoshi. Cả lớp lại bắt đầu thì thầm to nhỏ rồi nhìn cậu ta với ánh mắt khinh bỉ.
– Sắp sửa có hài để xem rồi! (lớp).
– Để tao chống mắt lên xem thằng đó làm nên kì tích gì? (lớp).
Áp lực, áp lực lắm chứ, cậu ấy lúc đó muốn buông bỏ mọi thứ để chạy ra khỏi cái không gian đó, muốn đi thật xa, hay muốn chết đi để xóa tan cái áp lực này, cái sự nhục nhã này. Cậu vẫn phải kìm nén nó và bước lên phía trước, gánh nặng trong lòng cậu giờ đây còn lớn hơn bất kì chiếc vòng nào khác, nhưng cậu vẫn phải mang nó và bước đi.
Yukihoshi đứng trước quả bóng và tung một lực hết sức. Qủa bóng không hề nhúc nhích dù chỉ là một ít, cái kết quả mà không một ai trong lớp có thể đặt được. Cả lớp im lặng, ngạc nhiên vì ngay cả học sinh ưu tú như Tatsumi cũng không thể làm được nữa mà, làm cho quả bóng bất động, mà giờ đây việc đó đã trở nên thành công với một người bị cả lớp ruồng bỏ. Nhưng ít phút sau, cả lớp đã lấy lại được bình tĩnh.
– Chắc thằng đó chỉ ăn may thôi! (lớp).
– Đúng rồi đó! (lớp).
– Hay là nó yếu tới mức không thể làm quả bóng đó di chuyển! (lớp).
– Đúng rồi đó! (lớp).
– Chuẩn! (lớp).
– Ha ha ha…!!! (lớp).
Cả lớp cười nhạo cậu ta, một trận cười sảng khoái, dai dẳng, nhưng trận cười ấy đã phải ngừng lại.
– Vậy là chúng ta đã hoàn thành xong quá trình thứ hai rồi nhé! (cô).
– Một số bạn tiến bộ vượt bậc nhưng còn một số bạn thì cần cố gắng thêm nữa! (cô).
– Dạ bây giờ cô có thể nói cho em biết về mục đích của bài tập này được không ạ! (Yumiko).
– Được chứ Yumiko – chan! (cô).
– Bắt đầu từ đâu đây ta! (cô).
– A! Nhớ rồi! (cô).
– Bài tập này sẽ giúp cho các em rất nhiều về sức mạnh thế chất. Đầu tiên, khi các em đeo vòng vào và tung hết sức sau đó nén nó lại, nó sẽ gia tăng sức chịu đựng của cơ thể trước lực tác động của em lên rất nhiều, cụ thể là sẽ làm cho cơ và xương các em vững chắc lên rất nhiều khi đánh vào thứ gì đó cứng cáp, ví dụ như lấy tay đánh vào tường ý! Hi hi! Thứ hai là làm cho các em tung đòn nhanh chóng và bất ngờ hơn, rút về thế thủ nhanh hơn. Thứ ba là các em có thể tấn công mà không cần chạm vào người đối thủ, tạo ra những đòn tấn công từ xa hay sóng xung kích, hoặc cũng có thể là gia tăng sát thương cho đòn đánh. Thứ tư, khi tung đòn các em có thể kìm nén nó lại để tránh gây tổn thương cho người khác, tránh trường hợp thương vong ngoài ý muốn. Và còn một số ích lợi khác nữa mà cô sẽ không nói ở đây, lợi ích đó tùy thuộc vào các em khai thác. (cô).
– Vãi! Có một bài tập thôi mà lắm nội dung thật! (lớp).
– Đúng thế! Nhưng nó chỉ là bốn khía cạnh chính thôi! (cô).
– Có em thì được cái này mất cái kia, chưa ai thật sự hoàn thiện cả. (cô).
“”Đúng vậy! Các em ấy vẫn chưa kìm nén được sát khí của bản thân nên mới để lung lay quả bóng như vậy. Đối với Tatsumi, sát khí của em ấy quá lớn đến nỗi không thể kìm nén lại được khiến mình lo thêm. Em ấy không biết cái gì cần biến mất và không nên biến mất. Đối với những thứ xung quanh, trong mắt em ấy tất cả như không nên tồn tại vậy. Nếu cứ như thế mình e rằng em ấy sẽ trở thành một tên sát nhân máu lạnh thôi. Còn Yukihoshi em ấy lại khác, em ấy đã vượt qua giới hạn của bản thân nhưng lại không biết giải phóng nó. Sát khí của em ấy rất nhiều nhưng nó có mục tiêu cụ thể. Biết thứ nào cần tiêu diệt và không nên tiêu diệt, chứ không như Tatsumi, tất cả mọi thứ đều phải biến mất.””
– Tuy chưa hoàn thiện nhưng các em đã làm rất tốt! (cô).
– Cả lớp nghỉ ngơi tý nha, chút chúng ta học tiếp. (cô).
– Vâng! (lớp).
– Tatsumi Tetsu (lớp phó).
– Watanabe Sei”ichi (thầy giáo dạy ma pháp).
– Nakamura Yumiko (lớp trưởng).
– Kawasaki Sumire (cô giáo giáo dục thể chất).
– Yokimura Yuu (lớp phó thứ hai).