Chương 15

Minh Nguyệt cười khúc khích, nhìn quanh một chút mới nhỏ giọng nói:

– Sư huynh, ta cho ngươi biết, ngươi không được nói ra bên ngoài. Sư phụ nói rằng đây đều là gạt người.

Gạt người?

Ở nơi này, trên đầu các ngươi thật sự có thần tồn tại đó nha!

Tần Tang tức giận nói:

– Nếu như không đúng, các ngươi không sợ người ta tìm tới cửa?

– Những điều huyền bí và bí ẩn, ai biết được cái gì là đúng, cái gì là không đúng?

Minh Nguyệt lắc đầu:

– Coi như người ta tìm tới cửa, lời nói cũng có thể ngăn cản, sư huynh ngươi sớm muộn cũng sẽ biết.”

Tần Tang tổn thương nặng nề, cả ngày mặt bơ phờ, Minh Nguyệt quấn lấy hắn cố gắng học Phục Hổ Trường Quyền, vì vậy hắn đành phải hứa hẹn vết thương ở chân tốt lên liền dạy cho Minh Nguyệt.

Nháy mắt, Tần Tang đã ở trong Đạo viện hơn hai mươi ngày, sư đồ ba người đã quen thuộc với nhau.

Những ngày gần đây, Tần Tang rất chăm chỉ tập quyền, niệm kinh học chữ.

Ngoại trừ pháp thuật, đạo trưởng dạy cho Minh Nguyệt y thuật cùng việc bói toán và giải thích lá bùa cũng không tránh được hắn, Tần Tang lúc này mới xác nhận, thật sự đều là lời nói cùng những mánh khoé bịp người, thật sự hết hi vọng.

Tuy nhiên, thật sự tiềm ẩn bên trong những trò lừa gạt là sự thấu hiểu rất nhiều đạo lí, và hắn cũng hiểu ra nhiều điều.

Vết thương trên đùi hắn ngày càng chuyển biến tốt, không cần chống nạng đi trên đường nữa, nhàn không xuống. Đầu tiên hắn chặt trúc làm ống nước dẫn từ dòng suối nhỏ vào tới sân, rồi ở trong viện hắn dùng tảng đá làm một cái ao nhỏ.

Hắn đã thử một vài phương án, rồi cuối cùng làm thành.

Thời gian này, Minh Nguyệt không phải làm những việc nặng nhọc nhất, ống trúc cứ dẫn nước chảy vào trong vườn làm rau xanh cùng thảo dược mọc càng thêm tốt, không chỉ có sư huynh của Minh Nguyệt ngày càng quý mến mà Tịch Tâm đ*o nhân đối với hắn cách nhìn cũng có chỗ đổi mới.

Sau đó, Tần Tang lại làm một cái thang trúc, trèo lên trên mái nhà và thay toàn bộ ngói vỡ của căn phòng mà ba người ở.

Về sau hắn lại cảm thấy trong đạo quán ăn uống thực sự nhạt nhẽo, cho nên đã suy nghĩ làm mấy cơ quan, thật sự giúp cho hắn bắt được mấy cái thỏ rừng gà rừng.

Minh Nguyệt khuyên Tần Tang không nên sát sinh trong đạo quán, nếu không sẽ bị sư phụ trách phạt, Tần Tang đành phải dựng cái lò đất bên cạnh dòng suối nhỏ, ở bên ngoài đạo quán. Như vậy Tịch Tâm đ*o nhân sẽ không quản.

Thế giới này không có nhiều gia vị như kiếp trước kiếp trước, hắn nấu ăn cũng không giỏi, thịt rừng cỏ và đất mùi tanh khó đi, chỉ có thể nướng lên và rắc muối, mùi vị còn có thể chấp nhận được.

Minh Nguyệt không chịu được, tuy không dám giết nhưng lại dám ăn, mà ăn rất ngon.

Đã hơn mười ngày, lá cây tàn lụi, thời tiết chuyển lạnh.

Gió trên núi thổi vào người, so với dưới núi lạnh hơn, sư đồ ba người đang học buổi tối ở sảnh Thanh Dương, gió lạnh thổi vào đại sảnh làm ngọn đèn dầu bên trên lập loè.

Tần Tang duỗi lưng một cái, buông chiếc bút lông ngỗng xuống, động một chút vào đèn dầu, nhìn thấy hai sư đồ bên cạnh còn phải một lúc mới có thể xong lớp học buổi tối, nói khẽ:

– Đạo trưởng, ta về phòng ngủ trước đây.

Vừa nói, hắn cầm lấy mấy tờ giấy vừa viết, quấn áo choàng và rời đi đại sảnh, chân của hắn đã khỏi hẳn và hắn đang lên kế hoạch cho một chuyến đi đến Tam Vu.

Đọc sách thay đổi vận mệnh.

Một tháng qua, Tần Tang đã lam việc chăm chỉ hơn so với năm thứ ba trung học ở kiếp trước.

Hôm nay, cuối cùng cũng nhận ra và hiểu được tất cả những lời trong U Minh Kinh. Đạo nhân là người nổi tiếng học rộng, biết nhiều còn hơn cả hắn tưởng tượng, và họ luôn kiên nhẫn tuyền thụ, Tần Tang đối với họ vô cùng cảm kích.

Về đến nơi ở, Tần Tang trước tiên đánh Phục Hổ Trường Quyền để xoa dịu tâm tình đang xao động.

Tần Tang đã làm theo hướng dẫn của Bạch Giang Lan, mỗi ngày sớm tối luyện tập Phục Hổ Trường Quyền, không bao giờ dừng lại và hắn cảm nhận được rõ ràng thể lực của mình ngày càng mạnh lên, nhưng trong truyền thuyết chân khí ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Đánh quyền xong, lau sạch mồ hôi bẩn trên người, Tần Tang trở về phòng, từ dưới giường xuất ra một xấp giấy vàng, phía trên tràn ngập chữ, sau đó đối chiếu quyển sách kia, nhờ ánh trăng viết nên câu cuối cùng.

Cuối cùng cũng dịch xong cả bộ U Minh Kinh.

Tần Tang đang cầm một tờ giấy vàng, hung phấn nên bàn tay có run lên một chút, hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, bắt đầu đọc hiểu lại từ đầu.

Một lần lại một lần, hắn không hề phân tâm, đắm chìm trong U Minh Kinh, đầu tiên là đọc bản dịch của chính mình, lại tiếp tục đọc lại bản gốc, rồi suy đoán một chút, sau đó lần lượt sửa bản dịch của chính mình.

Tần Tang không dám tùy tiện tu luyện, chỉ sai một chút, không biết có tẩu hỏa nhập ma không.

Dựa theo cái nhìn bên ngoài hiện tại của hắn, quả thực U Minh Kinh là một bộ hướng dẫn người tu luyện công pháp, sau khi luyện thành công pháp bên trong, sẽ có một cỗ “Khí” trong cơ thể di chuyển dọc theo kinh mạch, còn có giải nghĩa về chu thiên nữa.

Cũng may hắn một mực đi theo Tịch Tâm đ*o nhân học tập y học và có một số hiểu biết về kinh mạch cùng huyệt đạo, cho nên có thể miễn cưỡng đọc hiểu.