Chương 14

“Chào mừng đến với học viện.”

Khải Minh nghe vậy liền gật đầu nhẹ một cái. Sau đó hắn tiến lại sát bàn của Linh Nguyệt và đưa cho nàng một số giấy tờ gì đó. Linh Nguyệt nhìn qua một chút rồi nói:

“Được rồi, hồ sơ của cậu tôi đã xem qua. Từ giờ, cậu sẽ học lớp 1-A. Ngoài ra ở trong trường cậu sẽ mang tên Trương Khải Minh.”

Khải Minh cũng không ngạc nhiên lắm trước điều Linh Nguyệt vừa nói. Văn Nghĩa đã từng bảo hắn cần phải đổi họ khi nhập học để tránh gây phiền phức. Dù sao Huỳnh gia cũng là một gia tộc lớn, thù địch không hề ít, vì thế nên con cháu đi học ở xa thì việc thay tên đổi họ nhằm đảm bảo an toàn là cần thiết.

Linh Nguyệt cất hồ sơ của hắn vào ngăn kéo rồi quay lại nói tiếp: “Phòng ở ký túc xá của cậu là phòng số 169. Mau đến ký túc xá để nhận phòng nhé!”

Khải Minh gật đầu rồi nói: “Vậy… nếu không có chuyện gì nữa thì giờ em đi luôn nhé!”

Hắn nhanh chóng xoay gót bước đi. Nhưng khi ra đến cửa thì Linh Nguyệt chợt gọi hắn:

“Khoan… còn một chuyện tôi muốn nói nữa!”

Khải Minh quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Tôi muốn cậu tham gia vào giải đấu liên trường năm nay.”

“Phù cuối cùng cũng tới!”

Khải Minh lau mồ hôi đang chảy dài trên má mình. Nãy giờ hắn đã leo qua hơn trăm bậc thang để đến căn phòng nằm ở cuối dãy tầng 10 của mình.

“Hmmm, phòng 169…”

Khải Minh xem xét kĩ tấm bảng ghi số phòng treo ở trước cửa rồi mới mở khóa và nhẹ đẩy cửa vào bên trong, tức thì có một bàn tay đặt lên vai hắn làm hắn giật cả mình.

Khải Minh quay lại thì thấy một tên con trai có vẻ bằng tuổi mình. Tên này có một mái tóc xù, khuôn mặt có vẻ lanh lợi. Hắn cười nhẹ rồi nói với Khải Minh:

“Chào bạn! Bạn là học sinh mới chuyển đến hả?”

Tên: Đinh Việt An.

Tuổi: 15.

Sinh lực: 300/300.

Hồn lực: 500/700.

Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 4.

Thông tin thêm: Bạn cùng phòng với Huỳnh Khải Minh.

“Ồ, hóa ra là bạn cùng phòng…” Khải Minh nghĩ thầm. Hắn sau đó lịch sự chào lại:

“Ừm đúng rồi. Chào bạn!”

“Bạn ở phòng này à?”

“Ừm chuẩn!”

Việt An nghe vậy liền nhảy cẫng lên, hai mắt sáng long lanh nói:

“Haha, vậy là có bạn cùng phòng rồi. Mình ở một mình sợ ma thấy mẹ.”

Khải Minh vì đã biết trước nên không bất ngờ lắm, hắn chỉ gật đầu cười nhẹ. Việt An vội đưa tay kéo Khải Minh vào phòng:

“Được rồi, bạn vào phòng đi!”

Bước vào phòng, Khải Minh đưa mắt ngắm nghía xung quanh. Căn phòng của hắn khá rộng. Bên trong có một chiếc giường tầng, một tủ đựng quần áo, hai bàn học và một phòng tắm rộng chừng 3 mét vuông.

“Ồ, cũng được đấy chứ!” Khải Minh trầm trồ. Chợt tên Việt Anh lại hỏi hắn:

“Ồ. Hình như chúng ta vẫn chưa biết tên nhau! Mình tên là Đinh Việt An. Còn bạn?”

“Mình tên Huỳnh… à nhầm Trương Khải Minh.”

“Giúp đỡ nhau nhé!” Việt An nói rồi liền đưa tay ra phía trước. Khải Minh hiểu ý liền đưa tay để bắt tay với Việt An.

Cả hai ngồi chém gió với nhau vài phút. Sau đó, Khải Minh đứng dậy đi tắm. Tắm rửa xong xuôi thì hắn bước ra. Đứng sẵn ở ngoài cửa là tên Việt An. Khải Minh thấy vậy liền nghi ngờ:

“đ-, thằng này rình trộm mình tắm hả?! Ặc có khi thằng này gay lọ chăng…!?”

Khải Minh nhìn Việt An với ánh mắt lo toan, tức thì tên đó lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Khải Minh: “Đợi bạn nãy giờ. Đi nào, để mình giới thiệu vài người bạn phòng kế bên.”

Nói rồi Việt An mở cửa phòng bước ra ngoài, Khải Minh vội chải sơ cái đầu rồi bám theo.

Hiện tại cả hai đang đứng trước cửa của căn phòng sát bên, phòng 168. Việt An đưa tay gõ cửa gọi:

“Ê Nam, Vinh mở cửa coi!”

Chỉ vài giây sau, cửa phòng được mở, đứng ngay trước mắt Việt An và Khải Minh là một tên con trai khác. Tên này có thân hình khá cao, khoảng tầm 1m8. Đặc biệt ở tên này là đôi mắt híp của hắn, trông cứ như đang nhắm vậy.

Tên: Nguyễn Quốc Vinh.

Tuổi: 15.

Sinh lực: 190/190.

Hồn lực: 300/400.

Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 3.

Thông tin thêm: Bạn chung phòng với Đỗ Hoài Nam.

Quốc Vinh khi nhìn thấy Khải Minh liền quay sang hỏi Việt An: “Ủa, thằng nào đây?”

Việt An không để hắn đợi nhanh nhảu đáp: “Bạn chung phòng của tao đó, tên là Trương Khải Minh.”

Việt An nói rồi lại quay sang Khải Minh và chìa tay về phía Quốc Vinh: “Còn đây là Nguyễn Quốc Vinh, “hàng xóm” của tụi mình.”

“Ồ, rất vui được làm quen.” Khải Minh cười nói với Quốc Vinh và hắn cũng gật đầu đáp lại:

“Haha, vậy là có bạn mới rồi. Thôi cả hai vào trong đi, tao đang nấu lẩu ở trong đó.”

“Ồ vậy hả?” Việt An nghe được vậy hai mắt một lần nữa sáng rực lên. Hắn cùng Khải Minh vội ào vào bên trong.

Ở trong phòng đang có một nồi lẩu nhỏ đang được nấu trên một món đồ trông giống với bếp ga ở trái đất. Ngồi cạnh nồi lẩu lại là một tên con trai đeo kính với cơ thể ốm yếu, gầy guộc.

Tên: Đỗ Hoài Nam.

Tuổi: 15.

Sinh lực: 150/150.

Hồn lực: 130/200.

Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 2.

Thông tin thêm: Bạn chung phòng với Nguyễn Quốc Vinh.

“Ê Nam, có bạn mới nè!”

Vinh nhanh nhảu nói với Nam. Tên đó vội nhìn sang Khải Minh rồi đẩy gọng kính lên. Khải Minh cười rồi chào hắn:

“Chào bạn, mình tên là Trương Khải Minh.”

Hoài Nam thấy vậy vội cuối đầu xuống, chẳng hiểu có ý gì. Đứng ở bên cạnh, Việt An vội giải thích:

“Thằng này có cái tật nhút nhát lắm, nhưng bù lại thì nó rất thông minh.”

“À ra là vậy…”

Tên Quốc Vinh bỗng quàng lấy cổ Hoài Nam và bảo: “Mau chào lại đi mày!”

Bị Quốc Vinh gượng ép, Hoài Nam cũng đành chào hỏi lại trong khi vẫn cuối đầu xuống: “À ừm, chào bạn… mình tên Hoài Nam.”

“Ừm, rất vui được làm quen.”

Khải Minh cười nói trong khi tên Hoài Nam kia vẫn cuối mặt mãi. Chợt Quốc Vinh la lên: “Ui, nồi lẩu sôi rồi kìa. Mau ăn thôi.”

Hắn vội nhấn vào một cái nút nằm trên món đồ kia. Tức thì, ngọn lửa trên đó dần tắt đi. Quốc Vinh chạy vào bên trong lấy chén đũa, rồi cả bọn cùng nhau ăn.

Cái nồi khá nhỏ nên lẩu ít, mà tên Quốc Vinh thì ăn lại rất tham, hắn nhanh chóng càn quét sạch nồi lẩu cùng với bún. Ba đứa còn lại chả ăn được là bao. Việt An cũng vì thế mà nhìn Quốc Vinh đang ăn ngon lành với ánh mắt tức giận, song cả hai lại gây gỗ nhau. Khải Minh là người ăn ít nhất, hắn dù sao cũng là người mới, lại còn ăn chùa nên không nói gì.

Sau khi ăn xong cả bốn liền ngồi nói chuyện. Quốc Vinh cùng Việt An là hai đứa sôi nổi nhất, còn Hoài Nam là người ít nói nhất, hắn chỉ ngồi im nghe mấy tên kia chém gió. Lúc đầu thì chỉ hỏi về gia đình nhau thôi. Khải Minh nói dối rằng hắn chỉ là con trong một gia đình nông dân bình thường mà thôi. Hắn không muốn để lộ thân phận thật của mình với bất kỳ ai.

Càng nói về sau thì lại càng cảm thấy tính tình hợp nhau, nhất là khi tụi này bàn về gái. Nhờ mấy tên này mà Khải Minh biết được gái trường này rất xinh, lòng hắn vui mừng khôn siết, những ý nghĩ gạ đ-t mấy em nữ sinh trong trường này bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn.

Sau một hồi nói chuyện, cả bọn dần đổi cách xưng hô. Không còn “bạn, mình” gì nữa mà toàn “mày mày, tao tao”.

“Ê Khải Minh, mày học lớp mấy vậy?”

Quốc Vinh chợt hỏi, Khải Minh liền đáp lại: “À ừm, lớp 1-A.”

“Ồ, vậy ba tụi mình chung lớp rồi…”

“Ba? Vậy Hoài Nam học lớp khác hả?”

“Ừm, nó học 1-D. Tuy khác lớp nhưng bọn này ở chung là vì là bạn thân của nhau đó, phải không Nam?!”

Quốc Vinh vừa nói vừa đưa tay vỗ lưng Hoài Nam, tên đó bị vỗ mấy cú mà như muốn ói hết đống thức ăn vừa nãy ra vậy.

“Thôi trễ rồi, tụi tao về ngủ đây.”

Việt An nhìn lên cái đồng hồ treo tường rồi nói. Hắn cùng Khải Minh đứng dậy trở về phòng.

“Haizzz, cuối cùng cũng được ngủ.”

Khải Minh ngã lưng lên chiếc giường ở tầng dưới thở dài. Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng đã thấm mệt. Giờ thì một giấc ngủ chính là thứ hắn cần nhất.

“Ê, dậy đi Khải Minh!”

Việt An ra sức gọi Khải Minh dậy. Sau một hồi thì hắn cũng chịu ngồi dậy, mất vài phút sau nữa mới chịu ra khỏi giường.

“Ui, chưa có đồng phục thì làm sao.”

Khải Minh sau khi đánh răng rửa mặt cùng tắm rửa sạch sẽ liền lên tiếng hỏi khi thấy Việt An đang mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, nhìn là biết đồ học sinh ngay.

“Thôi để tao cho mày mượn tạm đồ vậy!”

Việt An nói rồi lấy một bộ đồng phục từ trong tủ ra đưa cho Khải Minh. Hai tên này có kích thước gần bằng nhau nên Khải Minh khi mặc đồ của Việt An cảm thấy khá thoải mái. Cả hai sau đó nhanh chóng đi học. Khải Minh và Việt An cũng qua gọi Nam và Vinh nhưng tụi này đã đi từ sớm.

Trước khi đến lớp, cả hai có ghé qua căng tin trường để mua thức ăn sáng. Khải Minh cùng Việt An mua mỗi đứa một ổ bánh mì ốp la. Hai tên vừa đi đến lớp vừa ăn…

Tại lớp 1-A. Mọi người đang cùng nhau xì xào bàn tán vềviệc có học sinh mới. Chợt Khải Minh cùng Việt An đẩy cửa bước vào. Ánh mắt mọi người liền tập trung vào Khải Minh.

“Ồ hắn kìa.”

“Hmmm, là trai hả, tao cứ mong là gái cơ.”

Mấy tên con trai khi thấy học sinh mới là con trai liền ỉu xìu đi. Ngược lại với chúng, đám con gái thì lại khác.

“Ồ, cậu ta cũng dễ thương đó chứ.”

“Ừm, nhìn có vẻ là con nhà giàu đó!”

“Hứ nhìn sao vậy, hắn trông quê mùa thấy bà.”

Khải Minh khi thấy mọi người nói về mình cũng cảm thấy vui. Trước giờ hắn luôn muốn được thử cảm giác làm học sinh mới và được mọi người nhìn với ánh mắt tò mò như thế này. (Ước mơ của thằng tác giả T_T)

“Ê, Minh chỗ này nè.”

Ngồi cuối lớp, Quốc Vinh vẫy tay ra hiệu. Khải Minh cùng Việt An vội đi xuống.

“Trời, hắn chơi với mấy tên này hả?”

“Chắc hắn cũng giống mấy tên này thôi.”

“Toàn một lũ quê mùa.”

Ngồi ở đầu dãy, có vài nữ sinh nhìn Khải Minh cùng Vinh và An với ánh mắt xem thường. Mấy nàng này nói rõ to, hình như là muốn mọi người nghe thấy. Quốc Vinh nghe vậy có vẻ tự ái, cuối đầu xuống. Quốc Vinh chỉ là con của một thợ rèn nghèo, vì thế nên hắn thường xuyên bị mấy đứa nhà giàu khinh thường. Vì chơi với hắn nên Khải Minh cũng bị cho vào danh sách “bị xem thường” luôn. Tuy thế Khải Minh cũng chả quan tâm đến điều đó.

Việt An đứng cạnh vỗ vai Quốc Vinh an ủi. Sau đó hắn vào ngồi vào cùng bàn với Quốc Vinh.

“Ơ thế tao ngồi đâu?”

Khải Minh thắc mắc hỏi, cả Việt An cùng Quốc Vinh đưa tay chỉ về cái bàn trống một chỗ ở bên cạnh. Ngồi ở đó là một thiếu nữ xinh đẹp, đến nỗi Khải Minh đứng hình tận ba giây.

Nàng có một mái tóc đen thắt bím khá đẹp. Đôi hàng mi cong vuốt, làn da trắng ngọc ngà. Tuy ngực hơi nhỏ nhưng bù lại là những đường cong trên cơ thể nàng rất nữ tính. Ở học viện này, đồng phục nữ sinh là áo trắng cùng với váy ngắn màu đen. Chiếc váy này khá ngắn, không thể che nổi được cặp đùi mềm mịn của cô nàng.

Tên: Đặng Yến Nhi.

Tuổi: 15.

Sinh lực: 1400/1400.

Hồn lực: 1590/1950.

Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 7.

Thông tin thêm: Con gái của tộc trưởng Đặng gia.

Khải Minh nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Hắn vội bay vào chỗ ngồi như sợ ai chiếm mất vậy. Sau đó, hắn vuốt tóc ra vẻ soái ca rồi nở nụ cười với Yến Nhi và nói: “Chào bạn!”

Yến Nhi bụm miệng nhịn cười, có vẻ bộ dạng cuả Khải Minh lúc này rất hài. Nàng nhìn hắn rồi nói: “Ừm chào bạn!”

Khải Minh tiếp tục tiến sát lại gần Yến Nhi hơn, mắt hắn chuyển sang chế độ si tình:

“Mình có thể biết tên bạn không?”

Hắn vừa nói xong liền nháy mắt với Yến Nhi. Nàng tiếp tục bụm miệng cười, sau đó đưa tay che khuôn mặt có vẻ đang xấu hổ lại rồi nói:

“Bạn ơi… chưa đóng cửa sổ kìa.”

“Hì, kệ nó đi… ực…”

Khải Minh mặt mày tái mét lại. Hắn vội nhìn xuống thì quả thật chưa đóng cửa sổ, hèn gì mà Yến Nhi lại cười như vậy. Khải Minh vội kéo lại rồi ngồi im thin thít luôn, có vẻ hắn đang xấu hổ. Yến Nhi ngồi bên cạnh thì cứ nhìn hắn mà cười.

Chợt ở giữa lớp, một nữ sinh khác đứng dậy hô to: “Học sinh đứng.”

Lời của cô bé đó vừa dứt thì cả lớp kéo nhau đứng dậy. Khải Minh cũng đứng dậy theo. Hắn còn quê vì vụ hồi nãy nên mặt buồn bã rõ ra. Thế nhưng khi nhìn lên bảng, mặt hắn bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ. Có lẽ nguyên nhân là do người vừa bước vào lớp.

Đó là một cô gái xinh đẹp mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng. Nàng có khuôn mặt dễ thương và có chút ngây thơ. Bộ ngực tuy không bằng Linh Nguyệt nhưng cũng thuộc hàng khủng, nhìn trông như chúng muốn bung ra khỏi lớp áo vậy. Đặc biệt hơn, thông tin từ Tinh Thông Nhãn truyền về làm Khải Minh há hốc.

Tên: Võ Bích Thảo.

Tuổi: 25.

Sinh lực: 15000/15000.

Hồn lực: 16289/17700.

Cảnh giới: Hồn Sư tầng 10.

Thông tin thêm: Giáo viên chủ nhiệm lớp 1-A học viện Hoa Sen.

“Cô… cô giáo Thảo!!”