Khải Minh cùng tên khù khờ kia lao thẳng vào một cái thùng rác cỡ lớn nằm phía dưới. Nhờ đống rác mềm mại trong thùng nên cả hai không bị thương gì cả. Thùng rác vì chịu một lực lớn tác động nên bị vỡ ra, Khải Minh và tên kia mỗi người lăn về một bên.
Cả hai nhanh chóng đứng dậy và nhìn nhau. Khải Minh đang tranh thủ cơ hội soi thông tin về tên này.
Tên: Trần Ngu.
Tuổi: 20.
Sinh lực: 19000/19000.
Hồn lực: 25000/26450.
Cảnh giới: Hồn Tướng tầng 1.
Thông tin thêm: Hay uống sữa bò nên ngu như bò.
“Á đù… nhìn ngu ngu vậy mà Hồn Tướng luôn… hơn mình đến ba bậc.”
Khải Minh kinh ngạc khi thấy cảnh giới của tên kia. Nếu phải đánh với Hồn Tướng thì hắn không hề muốn chút nào. Hắn không phải sợ không đánh lại mà chỉ sợ rắc rối thôi. Khải Minh trầm ngâm một chút thì nghĩ ra một ý kiến gì đó có vẻ khá hay, hắn cười tí tởn nhìn tên kia và nói: “Ê, giờ ngươi định đánh ta hả?”
“Ừm… thì sao??” Tên Ngu đáp lại.
“Hehe, hay là chúng ta dừng đánh nhau đi, ngươi để ta đi lên trên đó rồi ta sẽ chỉ cho mày… chịch!” Khải Minh vẻ mặt nham hiểm nói.
“Chịch? Là việc ba mẹ ta làm để có tao á hả?”
“Đúng rồi! Làm cái đó hơi bị sướng luôn đó…”
“Thật… thật không… sướng như thế nào??”
“Trời cảm giác nó rất phê… như thế này nè… bla… bla…” Khải Minh sau đó kể cho tên kia cảm giác khi làm tình. Hắn kể rất chân thực và nhập tâm, tên Trần Ngu kia cũng bị cuốn theo vào những lời của hắn. Tên đó còn chảy cả nước dãi nữa, có vẻ hắn rất thích thú.
“Sao sao, có muốn ta chỉ cho cách chịch không?” Khải Minh cười dụ dỗ.
“Có… nhưng mà chỉ bằng cách nào.”
“Hehe, ngươi có bạn gái không? Để ta chỉ ngươi cách gạ đ-t nó!”
“Hmmm, không…”
“Vậy cũng không sao… ngươi lấy tiền đi với ta đến lầu xanh là được thưởng thức ngay!”
“Nhưng… ta không có tiền!”
“Đù, vậy cũng không sao, ta bỏ tiền ra bao ngươi là được mà! Vậy nhé, giờ để cho ta đi nha!” Khải Minh định bước đi thì tên Trần Ngu lên tiếng ngăn lại:
“Không được, ta tuy làm giang hồ nhưng phải sống có đạo lí. Không dùng tiền của người khác, chỉ dùng tiền của chính bản thân mình kiếm thôi!”
“Đạo với chả lý!” Khải Minh mắng thầm trong lòng. Hắn đang vội nên đành nói: “À ừm sao cũng được, nếu vậy ngươi kiếm tiền đi rồi khi nào rảnh ta dẫn đi!”
“Kiếm tiền hả? À… hình như đại ca có nói với tao là giết được một người trong nhóm tụi mày thì sẽ được thưởng tiền…”
“Ặc cái gì… Khoan đã…” Khải Minh hoảng hốt.
“Hay bây giờ ngươi để ta giết đi rồi ngươi dẫn ta đến lầu xanh gì đó!!”
“Cái gì… chết rồi thì làm sao dẫn được!!” Khải Minh hét lên nhưng tên Trần Ngu kia có vẻ không quan tâm. Hắn đưa cây sắt lên tay và truyền hồn lực vào đó. Từ cây sắt có một luồng năng lượng lớn màu trắng không ngừng tuôn ra.
“Yaaa!” Trần Ngu hét lên cùng lúc hắn vung cây sắt đập mạnh xuống đất. Cú đập rất uy lực, nó phá hủy một mảng đất lớn dưới chân của Trần Ngu, không những thế nó còn tạo ra một cơn lốc “cày” trên mặt đất. Cơn lốc đi đến đâu liền cày nát mặt đất đến đó. Và nó đang tiến đến Khải Minh với một tốc độ rất nhanh.
“Á đù… bình thường trong truyện mới vào là đánh nhẹ nhàng trước, sao thằng này chơi luôn tuyệt chiêu vậy? Nhưng mà… anh đây cũng không vừa đâu!!”
Khải Minh đưa Xích Kiếm lên cao. Hắn tập trung dồn hồn lực vào lưỡi kiếm. Ngay lập tức có một luồng gió xoáy quanh lưỡi kiếm. Khải Minh sau đó vung mạnh kiếm chém về phía trước.
“Phong Trảm.”
Một lưỡi dao gió phóng ra từ lưỡi kiếm bay đi và va chạm với cơn lốc của Trần Ngu. Những tiếng “ken két” chói tai liên tục vang ra. Lưỡi dao gió của Khải Minh và cơn lốc của Trần Ngu không hề nhượng bộ nhau. Sau vài giây thì cả hai hòa vào nhau và tạo thành một vụ nổ.
“Ầm!!”
Vụ nổ làm sập một mảng tường ngay bên cạnh, khói bụi mù mịt khắp nơi. Trần Ngu ở phía bên kia chạy xuyên qua đám khói, vung cây sắt tấn công Khải Minh. Trần Ngu làm việc đó rất nhanh, dường như chỉ trong vài giây. Nếu là người thường thì chắc đã không tránh kịp. May mắn cho Khải Minh rằng hắn đã học Đặng Gia Bộ Pháp. Và lúc cây sắt gần chạm vào đầu mình thì hắn đã nhanh chóng xoay người điệu nghệ né tránh.
Cây sắt vừa chạm đất đã tạo nên một mảng nứt lớn. Khải Minh nhìn vào đó kinh ngạc nghĩ thầm nếu mình bị đánh trúng thì chắc vỡ sọ rồi.
“Ngươi đứng im cho ta đánh coi!” Trần Ngu lao đến chỗ Khải Minh.
“Có ngu mới đứng im!!” Khải Minh hét lên. Hắn vung kiếm chém ngang ngực Trần Ngu. Tên Trần Ngu nhanh như cắt đưa cây sắt lên đỡ đòn. Lưỡi kiếm chạm vào cây sắt phát ra những tia lửa chớp nhóa. Trần Ngu cùng Khải Minh đang cố đẩy đối phương lùi về sau. Bình thường thì kẻ mạnh hơn sẽ chiến thắng, thế nhưng trong trường hợp này lại khác. Trần Ngu đã có thể đẩy lùi được nếu như Khải Minh không cầm một bảo vật trung cấp, Xích Kiếm.
Lưỡi của Xích Kiếm rất bén, nó đã dễ dàng cắt đôi cây sắt của Trần Ngu và tiếp tục thực hiện một nhát chém vòng cung như quỹ đạo ban đầu đã định. Trần Ngu rất bất ngờ, hắn tuy đã nhanh chóng lùi về sau nhưng vẫn bị nhát chém sượt ngang qua ngực và làm rách một đường.
Nhát chém không phải là chí mạng nhưng nó vẫn khiến Trần Ngu đau rát. Hắn tức giận quăng thanh sắt trên tay và nói: “Ta bực rồi, chơi tay không luôn đi!!”
“Ặc… ta đâu có ngu!!” Khải Minh chĩa kiếm về phía Trần Ngu. Lòng hắn thầm nghĩ: “Phải xử tên này nhanh để còn lên giúp Thất Hứa giải cứu Bách Huệ nữa!”
Trần Ngu bẻ tay một cái sau đó đạp chân xông đến, tay giơ sẵn nắm đấm. Khải Minh ngay lập tức sử dụng chiêu Phong Trảm. Kiếm hắn vẽ ra một đường kiếm khí vòng cung xé gió lao đến Trần Ngu. Thế nhưng tên đó đã nhanh chóng nhảy lên né tránh.
Trần Ngu sau đó xoay người trên không, đưa cơ thể bay đến Khải Minh. Tay phải của hắn vung mạnh đấm về phía Khải Minh ngay khi vừa chạm đất. Thế nhưng cú đấm của hắn chỉ đấm trúng không khí. Khải Minh không biết từ bao giờ đã xuất hiện phía sau Trần Ngu. Nhờ vào những thứ như Giày Siêu Tốc, kĩ năng Tăng Tốc, Đặng Gia Bộ Pháp nên hắn đã dễ dàng làm được điều đó.
“Nên chém vào chân hắn để hạn chế di chuyển của tên này!” Khải Minh suy nghĩ trong khoảng một giây, sau đó hắn vung kiếm nhắm vào khuỷu chân của Trần Ngu mà chém. Tuy nhiên thật không ngờ rằng tên Trần Ngu bỗng hạ thấp người xuống và quay đầu lại. Lí do của việc này là vì tên Trần Ngu đã dồn quá nhiều lực vào tay khi tung đấm trong khi hai chân lại không dồn lực vào. Kết quả là hắn bị mất thăng bằng và ngã chúi về phía trước. Tuy nhiên khi cảm nhận Khải Minh đang ở phía sau mình hắn đã vội xoay người lại. Và bây giờ cổ hắn đang nằm trên quỹ đạo cú chém của Khải Minh.
Đây rõ ràng là một cơ hội cho Khải Minh để kết liễu Trần Ngu. Thế nhưng không hiểu sao khi lưỡi kiếm của hắn gần chạm vào cổ của Trần Ngu thì dừng lại. Không phải là do Trần Ngu làm, não hắn đến giờ còn chưa xử lý kịp tại sao lại có lưỡi kiếm kề bên cổ. Vậy tại sao thanh kiếm lại đột ngột dừng lại?
Câu trả lời là do chính Khải Minh đã dừng chém lại. Lúc đầu hắn chỉ muốn chém vào chân của Trần Ngu, tuy nhiên hắn thật không ngờ Trần Ngu lại vô tình tự đưa đầu cho hắn chém. Khải Minh vốn dĩ không muốn giết người, dù gì cũng là một sinh mạng, hắn không thể dễ dàng tước đoạt như vậy.
Tuy nhiên cũng vì lòng nhân từ này mà hắn đã hại chính mình. Tên Trần Ngu ngay lập tức chớp lấy cơ hội khi khoảng cách cả hai rất gần như thế này, hắn tung thẳng một đấm vào ngay xương ức của Khải Minh. Cú đấm tuy không phải mạnh nhưng đủ để đánh bay Khải Minh.
Khải Minh văng xa ba mét thì đáp xuống đất. Hắn đưa tay đặt lên l-ng ngực đau nhói sau cú đánh. Chưa kịp thở hết một hơi, Khải Minh lại bị Trần Ngu bất ngờ áp sát. Tên Trần Ngu tung một cú đá sấm sét vào bụng khiến hắn bay thẳng vào bức tường sau lưng.
Bị trúng hai đòn liên tiếp, cơ thể Khải Minh như muốn nhão ra. Xích Kiếm trong tay cũng rớt ra khỏi tay hắn. Trần Ngu như không để dư một giây nào, hắn một lần nữa xông đến Khải Minh. Tay hắn nắm chặt lại, nhắm thẳng vào đầu Khải Minh mà đánh. Trần Ngu tưởng rằng cú đánh của mình sẽ trúng đích và Khải Minh sẽ bị nát sọ, nhưng hắn đã lầm…
“Rầm!”
Cú đấm của Trần Ngu làm bức tường phía sau nát ra, thế nhưng nó lại không trúng Khải Minh. Tên Khải Minh đã nhanh chóng cúi người xuống né tránh trước khi cú đấm chạm vào mặt mình. Hắn sau đó tung chiêu đáp trả ngay.
“Bát Chưởng.”
“Bạo.”
Tám cú chưởng liên tiếp đánh vào Trần Ngu. Mỗi cú đều có uy lực đáng sợ. Nhất là cú đánh vào đầu Trần Ngu, nó phát ra một tiếng “binh” nghe rõ to. Bị trúng chưởng pháp, Trần Ngu lùi lại về sau chục bước. Đầu hắn vẫn còn choáng váng sau cú hồi nãy.
Khải Minh dùng Đặng Gia Bộ Pháp chạy lên tường sau đó đạp mạnh vào tường, mượn lực bay đến tung cước vào mặt Trần Ngu.
“Dám đánh anh nãy giờ à! Giờ anh buôn hành lại nè! Giáng Long Cước.”
Khải Minh đưa chân trái tung thẳng một cước đầy uy lực vào mặt Trần Ngu. Bàn chân của hắn dường như lún sâu vào khuôn mặt của Trần Ngu, đủ cho ta thấy cước đó uy dũng thế nào.
Khải Minh chắc mẫm trong đầu rằng Trần Ngu sẽ phải gục sau cước này. Thế nhưng vài giây sau thì hắn đã nhận ra mình sai lầm. Chân phải của hắn bất ngờ bị hai tay của Trần Ngu nắm lại.
“Cái gì…?” Khải Minh hoảng hốt. Hắn không ngờ Trần Ngu lại lì đòn đến vậy.
Ở trên tầng 2 của căn nhà hoang, một mình Thất Hứa đang đứng giữa vòng bao vây của 7 tên khác.
“Haha, nhóc con, mày đến đây làm gì?” Một tên trong đám cười cợt hỏi.
“Hừ, mau thả em gái ta ra!” Thất Hứa lạnh lùng nói.
“Hả?! Mày là anh trai của con bé đó hả?”
“Hmmm đến cứu nó hả? Gan gớm!”
“Mày thật anh dũng… tao khâm phục mày quá… hức hức” Một tên trong đó bỗng bật khóc. Thật ra thì hắn đang cố tình đùa cợt Thất Hứa.
“Hừ, nghĩ đến lòng anh dũng của mày, bọn tao cũng không tiếc cho mày một ân huệ. Nếu chịu quỳ xuống cầu xin thì bọn ta sẽ cho mày được phép coi bọn tao chịch em gái mày!” Tên lúc nãy đi chung với tên Trần Ngu cười nói.
“Haha, ý hay đó Trần Ngáo! Cảm giác thật thích thú!”
“Haha, không biết nó cảm thấy thế nào nhỉ?”
“Haha, có gì tụi tao chơi chán rồi cho mày chơi luôn! Coi anh em loạn luân còn sướng hơn!”
“Sao hôm nay tụi mày toàn ý kiến hay thế haha!!”
Thất Hứa đứng ở giữa không nói gì mà chỉ nhếch mép cười. Một nụ cười trông rất đáng sợ. Hắn thò tay vào trong túi không gian của mình, lấy ra một thanh đao màu đen, trước giờ chưa từng thấy hắn dùng.
“Ồ! Định đánh nhau hả? Mày nghĩ mày thắng sao?” Một tên trong đó xoa cằm nói.
Thất Hứa vẫn không nói gì, tay nắm chặt thanh đao giơ lên trời. Cả người hắn phát ra những dòng điện màu vàng. Những dòng điện ấy truyền hết lên thanh đao của hắn đang cầm. Ánh sáng chớp nhóa của những dòng điện làm mấy tên kia cảm thấy bất an.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao trông nó đáng sợ quá!!”
“Hừ sợ gì chứ! Nó chỉ là Hồn Sư tầng 12 thôi, chúng ta hợp lại dư sức đánh nó.” Tên Trần Ngáo nói. Tuy nhiên hắn vẫn không dấu được sự run rẩy trong tiếng nói. Nhất là khi nhìn vào mắt Thất Hứa, đôi mắt chỉ toàn màu trắng không hề có tròng đen.
Những tia điện chợt biến mất, chúng bị thanh đao thu liễm vào trong. Ngay sau đó, ở trên đầu mũi đao, một quả cầu kì lạ phát ra những tia điện xuất hiện. Quả cầu mới đầu chỉ nhỏ bằng một nắm tay nhưng sau đó nhanh chóng phình to ra, kích thước của nó bây giờ to gấp hai lần Thất Hứa.
Cả bảy tên kia nhìn nhau rồi đồng loạt xông vào tấn công Thất Hứa. Chúng có vẻ khá lo lắng khi thấy quả cầu điện kia. Thế nhưng khi chúng chỉ còn cách Thất Hứa một bước nữa thì Thất Hứa đã nhanh chóng dồn hồn lực vào chân và nhảy lên cao.
Ngay sau đó, Thất Hứa uy dũng vung đao chém về phía bảy tên kia. Quả cầu điện trên mũi đao phóng xuống với tốc độ cao. Thế nhưng bảy tên đó đã kịp nhảy lùi về sau né tránh. Quả cầu điện đâm thẳng xuống nền nhà mà chẳng hề gây chút sát thương gì đến bọn chúng.
“Haha…”
“Hụt rồi…”
Những tên đó cười thầm trong đầu khi còn đang lơ lửng. Đến khi chân chúng gần chạm đất thì bỗng nhiên quả cầu điện đó phình to ra mang theo những tia điện không ngừng tỏa ra từ tâm quả cầu.
“Cái gì!!” Bảy tên đó ngạc nhiên. Thất Hứa đang còn lơ lửng trên không trung nhếch môi cười.
“Xẹt… xẹt!”
“Aaaaaa…”
“Không…”
“Chết… ta…aaa!”
Quả cầu phình to ra và nuốt chửng hết bọn chúng. Những dòng điện trong đó liên tục tra tấn chúng. Quả cầu phình đến cực đại liền phát ra ánh sáng chói mắt rồi biến mất.
Ở trên sàn nhà là những tên lúc nãy, bọn chúng nằm la liệt, cơ thể vẫn còn co giật. Thất Hứa sau khi đáp xuống liền nhìn xung quanh. Hắn chợt nhận ra vẫn còn một tên chưa bất tỉnh, đó là kẻ có tên là Trần Ngáo.
Trần Ngáo khi thấy Thất Hứa nhìn mình liền kinh sợ lết về phía sau, đôi mắt đầy sự kinh hãi. Thất Hứa cất bước đến chỗ hắn. Sau mỗi bước của Thất Hứa, Trần Ngáo lại lết nhanh hơn. Đến khi chạm vào bức tường phía sau thì hắn dừng lại.
Thất Hứa bây giờ trông rất đáng sợ, đôi mắt hắn chăm chăm nhìn Trần Ngáo như muốn ăn tươi nuốt sống tên đó. Hắn cất tiếng:
“Mày… định làm gì với em gái tao?”
Trần Ngáo run lập cập trả lời: “Dạ… em… em…”
Trần Ngáo bây giờ đã rất hoảng, đến nói hoàn chỉnh một câu hắn còn làm không được mà. Thất Hứa đưa thanh đao màu đen chĩa vào mặt Trần Ngáo và nói: “Nói rõ tao nghe nào!”
Trần Ngáo run sợ đến đái trong quần. Hắn chấp hai tay cầu xin Thất Hứa: “Tha… tha cho tôi…”
Thất Hứa bỏ ngoài tai những điều Trần Ngáo nói. Hắn giơ thanh đao lên cao rồi dứt khoát chém xuống.
“AAAAAAA…” Trần Ngáo đau đớn la thất thanh.
…
Phía sau khu nhà hoang này, có hai tên cũng là đồng bọn của những tên bắt cóc Bách Huệ.
“Tiếng gì vậy?”
“Không biết là có chuyện gì không… hay là đi xem thử đi!”
Hai tên đó nói với nhau rồi xoay gót bước đi. Nhưng đi chưa được vài bước thì tên đi sau bỗng rút dao quay phắt lại. Hắn vung dao chém vào thứ gì đó đang bay đến.
“Keng…”
Hai thứ bay đến có hình dạng giống phi tiêu của ninja, điều đặc biệt là trông như nó được tạo ra từ gió vậy. Chắc hẳn đây là sản phẩm của một người mang hồn lực hệ phong tạo ra.
Tên đi trước giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng động. Hắn cũng cảnh giác rút dao ra. Ngay sau đó chưa đầy một giây, một quả cầu lửa từ phía đối diện phóng đến đánh vào tên vừa đánh bay hai “phi tiêu gió” kia. Hắn vừa mới vung dao nên đã để lộ vùng bụng không phòng thủ. Trong khi đó, quả cầu lửa thì lại lao đến với một tốc độ siêu “bàn thờ”.
Tên đó không biết né tránh làm sao nên đành cắn răng chịu đựng để quả cầu bắn trúng vào người.
“Bùm!”
Tên đó bị đánh bật ra sau va vào tường rội ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Tên còn lại vội đưa dao về phía trước cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Ngay sau câu hỏi, một thanh niên xuất hiện phía sau lưng hắn. Người đó chính là Công Khanh. Không những thế, từ phía đối diện còn xuất hiện thêm hai người nữa đó là Hồng Diễm và Yến Ly.
“Hmmm, các ngươi đến đây làm gì?” Tên đó hỏi.
“Mau thả người ra, nếu không đừng trách!” Yến Ly trả lời.
“À muốn cứu người hả? Mơ đi cưng!” Tên đó cười nói. Hắn ta không biết rằng mình đang đối đầu với ai.
Hồng Diễm, Hồn Sư tầng 7.
Yến Ly, Hồn Sư tầng 10.
Công Khanh, Hồn Sư tầng 11.
Và hắn ta… Hồn Sư tầng 6.
Vì không thể đo đạc hồn lực của người khác nên hắn tỏ vẻ tự tin, kiểu như “mình anh chấp hết”. Và vì sự ngu người của mình, thanh niên này đã nhanh chóng nằm xuống sau ba phút bị đánh hội đồng.
“Chúng ta mau đi lên trên đi!” Công Khanh vẫy tay ra hiệu.
Cả ba nhanh chóng chạy lên cầu thang gần đó. Dẫn đầu là Công Khanh, tiếp theo là Yến Ly, sau cùng là Hồng Diễm. Bọn họ đang cố đi nhanh nhất mà không hề phát ra tiếng động. Cả bọn không hề để ý rằng, tên lúc nãy bị đánh bay đang khẽ cử động tay và nắm lấy con dao của mình nằm gần đó. Hắn ta nhân lúc không ai để ý liền đứng dậy, vung dao tấn công người gần nhất, Hồng Diễm.
“Chết đi nè!” Tên đó hét to lên. Mọi người bất ngờ quay lại. Hồng Diễm vừa quay lại thì đã thấy mũi dao chỉ cách mình vài centimet. Nàng bây giờ không biết phải né tránh ra sao, chỉ biết nhắm mắt lại. Nhưng sau vài giây không thấy điều gì xảy ra, Hồng Diễm mở mắt ra và bất ngờ khi thấy mũi dao dừng lại ngay trước mắt mình. Còn tên định đâm lén nàng thì đứng bất động một chỗ, miệng há hốc như có chuyện gì đó.
Hồng Diễm không hiểu lắm nhưng nàng vẫn biết mình cần xử lý tên đâm lén mình trước khi hắn trở lại bình thường. Nàng tung vào bụng hắn một cú đấm mang theo hỏa hồn lực khiến hắn bay ra xa.
“Có sao không Công Khanh?” Yến Ly chợt lên tiếng hỏi. Hồng Diễm nghe vậy quay lại và thấy Công Khanh đang ngồi ôm đầu.
“Anh Công Khanh có chuyện gì vậy ạ?” Hồng Diễm lo lắng hỏi.
“Chắc là do hắn sử dụng tuyệt chiêu rồi!!” Yến Ly bình tĩnh trả lời.
“Tuyệt chiêu?” Hồng Diễm tỏ vẻ thắc mắc. Yến Ly thấy vậy liền từ tốn giảng giải cho nàng: “Chắc em chưa biết Công Khanh sở hữu tinh thần hệ đúng không?”
“Tinh thần hệ?” Hồng Diễm nghe vậy mới nhớ ra rằng trước giờ nàng chưa bao giờ thấy Công Khanh sử dụng hệ hồn lực của mình.
“Ừm đúng vậy, tinh thần hệ là một hệ khá hiếm, nó rất là lợi hại nhưng cũng khó điều khiển. Đại khái là nó có thể tấn công vào tinh thần của người khác, giống như tên lúc nãy bị vậy.”
Hồng Diễm giờ mới hiểu ra lý do tên kia đứng khựng lại. Yến Ly thở dài nói tiếp: “Hệ này rất khó điều khiển nên mỗi lần Công Khanh sử dụng đều bị đau đầu, bởi vậy nên mới ít sử dụng như vậy!”
“Ồ…” Hồng Diễm gật đầu như đã hiểu. Cùng lúc đó, Công Khanh đứng dậy, trông có vẻ cơn nhức đầu đã dịu đi, hắn nói: “Thôi chúng ta… mau đi tìm Bách Huệ đi!”
“Ngươi đi được chứ?” Yến Ly lo lắng hỏi.
“Ừm… chắc là được…” Công Khanh giọng run run trả lời.
Ba người lại đi lên tầng tiếp theo. Tầng này có vẻ khá vắng vẻ, không có kẻ nào cả. Họ lại lên tiếp tầng thứ ba nhưng cũng không có ai. Đến tầng thứ tư thì họ hét lên: “Bách Huệ!!”
Đúng vậy, cô em gái của Thất Hứa, Bách Huệ đang bị trói vào một cây cột. Hồng Diễm, Công Khanh và Yến Ly mừng rỡ vì tìm thấy cô bé. Yến Ly vội vã chạy đến để tháo trói cho Bách Huệ. Thế nhưng kì lạ thay, vẻ mặt của Bách Huệ không được vui, không giống như cảm giác bị bắt cóc mà có người đến cứu. Mặt Bách Huệ trông rất sợ thứ gì đó, cô bé liên tục lắc đầu như muốn nói việc gì quan trọng.
Công Khanh thấy vậy liền nghi ngờ, hắn sau đó nhận ra gì đó rồi hét lên: “Yến Ly, coi chừng!!!!!”
Hắn vừa nói vừa lao đến chỗ Yến Ly và đẩy nàng ra. Ngay sau đó, một thứ gì đó nhọn hoắt, đen ngòm bay ra từ trên trần nhà và đâm xuyên qua vai Công Khanh.
“AAAAAA…”
Công Khanh đau đớn ngã quỵ xuống. Yến Ly mặt mày tái mét lại khi thấy cảnh tượng đó. Bách Huệ bị trói đằng sau bất giác nhỏ lệ. Hồng Diễm cũng rất bất ngờ, nhưng sau đó nàng bình tĩnh lại rồi nhìn xung quanh.
“Kẻ nào?”
Hồng Diễm lấy ra thanh Hỏa Vương Kiếm thủ thế. Mắt nàng liên tục dòm ngó xung quanh. Bất ngờ, Yến Ly hét lên: “Hồng Diễm, phía sau!!”
Ngay phía sau Hồng Diễm, một bóng người xuất hiện, tay đang cầm một thanh kiếm dài và đang chém vào nàng…