Chương 4: Lệ Xuân Viện

Hai ngày tiếp theo kể từ khi hắn xuyên không. Khải Minh cảm thấy đây mới chính là cuộc sống đích thực. Hắn cùng Quỳnh Anh làm tình mọi lúc, mọi nơi. Lúc nào cũng dính chặt với nhau bằng dương v*t và âm đ*o. Nhờ thế mà cảnh giới hiện tại của hắn đã đạt đến Hồn Sĩ tầng 2.

Ngày thứ ba…

“Chụt chụt…”

Những âm thanh giống như tiếng một đứa trẻ đang mút cây kem phát ra từ một căn tiểu viện. Ở đó, có một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng dựa lưng vào cây cột phía sau. Mắt hắn chăm chú nhìn vào một cô gái có mái tóc đen dài, mặc chiếc váy dành cho người hầu của Huỳnh gia đang quỳ dưới hắn và ngậm bú dương v*t của tên thiếu niên. Tên thiếu niên ấy không ai khác chính là Huỳnh Khải Minh, được biết đến với biệt danh phế vật Huỳnh gia. Còn cô gái đang bú liếm dương v*t cho hắn kia chính là Quỳnh Anh, người hầu của hắn.

“Nàng làm tốt hơn rồi đấy.” Khải Minh lên tiếng khen ngợi Quỳnh Anh. Nàng đưa mắt lên nhìn hắn thể hiện sự vui mừng. Sau hai ngày được Khải Minh chỉ dạy, Quỳnh Anh cuối cùng cũng bú liếm dương v*t khá tốt. Cảm giác buồn nôn khi ngậm dương v*t đã không còn. Bây giờ, nàng còn khiến cho Khải Minh rên lên vài tiếng vì sướng.

Bỗng Khải Minh đưa hai tay giữ chặt đầu Quỳnh Anh lại. Hắn đút sâu dương v*t vào cổ họng nàng, sau đó gồng mình phun toàn bộ tinh dịch vào đó. Quỳnh Anh ho sặc sụa vài cái, sau đó nàng nuốt hết mớ tinh dịch của hắn.

“Ngon quá!”

“Ngon?” Khải Minh thắc mắc. Cùng lúc đó tiếng hệ thống vang lên trong đầu hắn:

“Nhờ Dâm Thần huyết thống nên tinh dịch của ngươi mới có vị ngon như vậy.”

“Ồ ra là vậy.” Hắn trầm trồ.

“Uhm, thứ này của chàng rất ngon.” Quỳnh Anh vừa nói xong liền liếm khóe môi, nơi còn đọng một chút tinh dịch của hắn khi nãy tràn ra. Thấy hình ảnh dâm đãng đó, thằng nhỏ Khải Minh lại một lần nữa ngóc đầu dậy.

“Đù, sao nhanh vậy, lẽ nào cũng do Dâm Thần huyết thống.” Khải Minh hỏi thầm hệ thống.

“Đúng vậy, ngươi làm tình càng nhiều thì khả năng sinh lý càng cao, đó là một tính chất của Dâm Thần huyết thống.”

“Quả thực là cái huyết thống này rất hợp với ta nha.” Khải Minh thầm cười. Hắn tiến đến sát Quỳnh Anh, xoay người nàng lại định làm vài nháy nhưng ngay lúc đó lại có tiếng người ở trước tiểu viện của hắn. Quỳnh Anh vội chỉnh trang y phục lại rồi chạy ra xem, Khải Minh cũng lẻo đẻo theo sau.

Đứng ở sân trước căn tiểu viện là một người đàn ông tuổi trung niên sở hữu một thân hình cao to lực lưỡng. Người đàn ông này toát ra một khí chất vô cùng sang trọng. Quỳnh Anh vừa nhìn thấy người này liền kính chào lễ phép: “Chào buổi sáng, tộc trưởng.”

Người đàn ông liền gật đầu một cái tỏ vẻ hài lòng, sau đó ông ta nhìn sang Khải Minh đang đứng đằng sau Quỳnh Anh.

Tên: Huỳnh Văn Nghĩa.

Tuổi: 40.

Sinh lực: 480000/480000.

Hồn lực: 652990/697940.

Cảnh giới: Hồn Đế tầng 1.

Thông tin của người đàn ông được Tinh Thông Nhãn truyền tải vào não Khải Minh. Hắn há hốc mồm: “ Vãi, Hồn Đế.”

Ngoài thông tin có được từ Tinh Thông Nhãn, Khải Minh còn biết được đôi chút về người này nhờ những kí ức cũ của thể xác. Huỳnh Văn Nghĩa là tộc trưởng của Huỳnh gia, cũng là chú ruột của hắn, người luôn ra sức bảo vệ hắn trước sự ức hiếp của mọi người trong gia tộc. Tuy thế nhưng cũng chỉ bảo vệ được một phần bởi vì gia tộc này không phải một mình ông quyết định mà còn hội trưởng lão năm người nữa. Đặc biệt là Đại trưởng lão lại luôn chống đối ông.

“May mà thằng nhóc không sao.” Văn Nghĩa sau một hồi im lặng liền lên tiếng.

Quỳnh Anh liền đáp lại: “Vâng ạ, cậu chủ không những tỉnh dậy mà còn… Á”

“Mà còn??” Văn Nghĩa thấy Quỳnh Anh đang nói giữa chừng mà dừng lại nên thắc mắc hỏi. Sở dĩ Quỳnh Anh đang định nói việc Khải Minh không bị ngốc và hắn cũng biết như vậy nên mới bóp mông Quỳnh Anh một cái, nàng cũng hiểu ý liền đáp lại:

“Dạ không có gì đâu ạ.”

“Hmmm” Văn Nghĩa nhíu mày nghi hoặc nhưng sau đó ông liền nói đến chuyện khác: “Quỳnh Anh, còn 3 tuần nữa là đến đợt kiểm tra của gia tộc. Như ngươi biết thì mọi đứa từ 15-18 tuổi đều bắt buộc tham gia. Vì thế nên ta nhờ ngươi đưa Khải Minh đi đâu đó một thời gian để tạm tránh. Nếu để nó bị bắt tham gia thì quả thực nguy hiểm quá.”

Nói rồi Văn Nghĩa rút ra một cái túi nhỏ đưa cho Quỳnh Anh rồi nói tiếp: “Trong đây là 10 triệu phang để ngươi lo cho nó đến hết kì kiểm tra này. Nhờ ngươi đấy.”

“Oa nhiều quá, quả là tộc trưởng có khác.” Khải Minh khi nghe được số tiền đo vội trầm trồ.

Lại nói đến tiền tệ ở Diệp Lục đế quốc. Đơn vị tiền ở đây gọi là “phang” được làm với hình dáng và chất liệu khá giống với tiền Việt Nam. Nói đến số tiền mà Văn Nghĩa đưa cho Quỳnh Anh, với 10 triệu phang thì đủ để một người sống sung túc trong vòng một năm. Từ đó có thể thấy Văn Nghĩa quan tâm đến Khải Minh như thế nào. Đưa ra một số tiền lớn như vậy chỉ để lo cho hắn. Khải Minh biết tuy số tiền này không đáng là gì với Văn Nghĩa nhưng cũng khiến hắn ấm lòng.

Quỳnh Anh vội nhận lấy cái túi sau đó hứa với Văn Nghĩa sẽ làm tốt công việc. Văn Nghĩa cười một cái rồi quay sang xoa đầu Khải Minh, ông nhìn hắn với ánh mắt vô cùng trìu mến, khác hẳn với ánh mắt nghiêm nghị của một vị tộc trưởng thường ngày. Ngoài ra trong mắt ông còn có một chút thương xót.

Khải Minh khi được xoa đầu cũng cảm thấy ấm áp vô cùng, chắc đây chính là tình thương gia đình. Tuy không phải chú ruột hắn nhưng cũng là chú ruột của thể xác này. Có lẽ những cảm xúc của “Khải Minh đã khuất” cũng đã ảnh hưởng lên hắn ít nhiều.

Văn Nghĩa lặng lẽ rời đi. Quỳnh Anh liền đưa cái túi nhỏ đó cho Khải Minh. Hắn cầm lấy rồi hỏi:

“Nàng hiện giờ có nơi nào muốn đến không?”

Quỳnh Anh đưa ngón trỏ lên cằm suy nghĩ rồi trả lời lại: “Hiện giờ em đang muốn về thăm lại cô nhi viện lúc xưa em ở.”

Khải Minh nghe vậy liền lấy một nửa số tiền trong túi đưa cho Quỳnh Anh rồi nói: “Nàng cầm số tiền này về thăm cô nhi viện đi.”

Thấy hắn đưa số tiền lớn như vậy, Quỳnh anh ngay lập tức lắc đầu từ chối:“Cái này nhiều quá, em không dám nhận đâu… Ủa? Vậy còn chàng thì sao?”

Khải Minh đưa mắt nhìn sang hướng mà Văn Nghĩa đi lúc nãy. Hắn quả quyết nói: “Ta định sẽ đi tu luyện một chuyến.”

Bình Minh thành, nơi mà Khải Minh đang sống, được xem là trung tâm kinh tế và thương mại lớn nhất ở Diệp Lục đế quốc. Nơi đây được bao bọc khép kín bởi một vòng tường thành kiên cố. Trong thành, đường xá vô cùng rộng rãi, được lót bằng những loại gạch bóng bẩy và sạch sẽ. Hai bên đường là những dãy nhà san sát nhau, mỗi căn nhà đều toát lên vẻ sang trọng của thành thị.

Về đêm, ở trong thành khá là nhộn nhịp. Trên đường người dân đi chơi đêm vô cùng đông đúc. Đặc biệt là một con phố nằm gần cổng Tây không khí rất náo nhiệt, nơi đây được xem là phố ăn chơi bậc nhất của Bình Minh thành này. Ở đây hội tụ đủ các nơi để ăn chơi như quán nhậu, sòng bạc và một thứ không thể thiếu đó là lầu xanh.

“Ực đẹp quá.” Khải Minh mắt dõi theo bóng những kiều nữ thướt tha trên phố trầm trồ. Ở con phố này, nữ nhân ăn mặc khá khiêu gợi, không kín đáo như những nơi khác. Khải Minh chỉ mới đi một chút mà thằng em đã cứng lên biểu tình. Đi tiếp một đoạn, hắn dừng bước lại nói: “Cuối cùng cũng đến.”

Hiện tại hắn đang đứng trước một nơi có tên là Lệ Xuân Viện, được biết đến là lầu xanh bậc nhất của Bình Minh thành. Nơi đây hội tụ vô vàn những kỷ nữ xinh đẹp, chất lượng cao nhất cả nước. Cũng vì thế nên lầu xanh này chỉ là chốn dành cho đại gia lui tới.

Mục đích Khải Minh đến nơi này dĩ nhiên là… chơi gái! Nhưng mà chơi để tu luyện. Khi nghe Huỳnh Văn Nghĩa nói về kỳ kiểm tra gia tộc, hắn bỗng nảy lên một ý tưởng to lớn là sẽ đứng đầu kỳ kiểm tra nhằm chứng minh bản thân. Và thế là hắn quyết định đi tu luyện Hồn Lực. Với một kẻ tu luyện bằng cách chịch gái thì còn nơi nào thích hợp hơn ở đây.

Bước vào trong đại sảnh Lệ Xuân Viện, Khải Minh liền nhìn ngó xung quanh. Nơi đây khá giống một quán bar cổ đại, có một quầy dài đựng đủ các loại rượu, ở sâu bên trong lại có một sân khấu nhỏ dành cho các kỷ nữ trổ tài múa hát.

Đang mải ngắm nhìn xung quanh thì bỗng Khải Minh cảm nhận được một cảm giác mềm mại ở tay trái. Quay sang thì thấy một nàng kỷ nữ dễ thương đang khoác tay mình. Cô nàng này nép chặt ngực vào tay hắn hơn rồi tươi cười nói: “Công tử có muốn tối nay… với em không?”

Khải Minh nhìn chằm chằm để lấy thông tin từ cô nàng.

Tên: Mộng Lê.

Tuổi: 21.

Sinh Lực: 160/160.

Hồn Lực: 10/100

Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 1.

“Cảnh giới thấp quá.” Khải Minh nghĩ thầm, sau đó hắn thò tay vào túi quần lấy ra khoảng 100 phang rồi nói với Mộng Lê: “Ta sẽ cho cưng số tiền này nếu cưng tìm cho ta cô nàng có cảnh giới cao nhất ở đây.”

Mộng Lê thấy tiền mắt liền sáng rực lên, cô nàng liền chạy đi đâu đó một lúc. Sau đó quay lại kéo theo một cô gái xinh đẹp khác.

“Đây là chị hai em, Mộng Đào, chị ấy là người có cảnh giới cao nhất trong đám kỷ nữ ở đây đó ạ.” Mộng Lê chìa tay giới thiệu về cô gái kia. Khải Minh liền soi thông tin.

Tên: Mộng Đào.

Tuổi: 25.

Sinh lực: 1501/1501.

Hồn Lực: 3150/3150.

Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 10.

“Hồn Sĩ tầng 10 nha! Được đó.” Hắn liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đào thấy vậy liền nở một nụ cười dâm đãng tiến đến khoác tay Khải Minh. Hắn đưa số tiền lúc nãy cho Lê rồi dẫn Đào lên lầu, nơi dành cho khách làm tình. Khải Minh để tay xoa vào cặp mông tròn trịa của nàng trong khi đang đi trên cầu thang. Cô nàng cũng để yên cho hắn thỏa thích xoa bóp.

Hắn và nàng phải lên tận tầng 5 của Lệ Xuân Viện vì mấy tầng dười đã kẹt phòng. Chọn đại một căn phòng còn trống ở cuối dãy, Khải Minh cùng Mộng Đào dắt nhau vào. Căn phòng này cũng khá rộng và sang trọng. Có một chiếc giường được trải một chiếc nệm màu trắng, ở giữa phòng có một chiếc bàn đựng đủ mọi loại hoa quả.

Bỗng âm thanh hệ thống vang lên: “Hệ thống giao nhiệm vụ: Làm tình với Mộng Đào. Thời hạn: 1 giờ. Ban thưởng: 2600 điểm khoái lạc, Kĩ năng Gia Tốc (lv1). Nhiệm vụ thất bại: Hệ thống chia tay 1 tháng.”

“Ồ đúng lúc lắm.” Khải Minh vui mừng vì hệ thống trao nhiệm vụ dễ dàng này cho hắn.