Chương 41

5 giờ sáng.

Mặt trời đang dần ló dạng trên đỉnh núi.

“Cà rộp cà rộp!”

Một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh trên đường. Ngồi ở trước xe là một tên đàn ông tuổi khoảng 40. Ông ta liên tục khiển ngựa chạy nhanh nhất có thể, có vẻ ông đang có việc gấp, đúng hơn người có việc gấp chính là những khách hàng của ông.

“Chát!”

“Ahhh…”

Khải Minh giật mình tỉnh dậy. Hắn ta đang tận hưởng những giây phút nghỉ ngơi khi trên đường về lại quảng trường Lung Linh. Thế nhưng đang ngủ thì hắn cảm thấy thằng nhỏ của mình bị ai đó đánh. Cú đánh đau đó làm thằng nhỏ đang “chào cờ” như mỗi buổi sáng bình thường teo lại vì đau.

“Ai đánh vậy trời?” Khải Minh dụi mắt tự hỏi. Chợt hắn cảm giác thấy nặng nề bên vai phải, hình như có một thứ gì đó đang đè lên hắn. Khải Minh nhìn sang thì thấy Hồng Diễm đang nằm ngủ, đầu nàng đang gối lên vai hắn. Ngực nàng thì lại đang tì sát vào cánh tay Khải Minh.

Không những thế, khi nhìn xuống dưới, hắn phát hiện tay của Hồng Diễm đang đặt giữa đủng quần hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, Hồng Diễm chính là thủ phạm, nàng đã ra tay đánh vào dương v*t của Khải Minh lúc đang mơ ngủ.

“Khải Minh… đừng… đừng sờ mông ta nữa!” Hồng Diễm mơ màng nói.

“Ặc, ta chưa làm gì mà!” Khải Minh hoảng hốt nói. Hắn vì đang nghĩ gì đó bậy bạ nên mới giật mình dữ dội như vậy.

Nghe mấy câu của Hồng Diễm nói, Khải Minh bỗng cảm thấy kích thích. dương v*t hắn cương cứng lên trong khi Hồng Diễm vẫn đang đặt tay lên đó.

“Ực, kích thích vãi…” Khải Minh khoái chí khi thấy cảnh tượng này. Cảm giác như bàn tay ngọc ngà của Hồng Diễm đang chạm trực tiếp vào dương v*t hắn.

“Uh…” Bỗng nhiên, có một ai đó ngã lên vai trái của hắn. Khải Minh quay sang nhìn thì hết hồn:

“Ô mai chuối.”

Lý do hắn hết hồn chính là người vừa dựa vào vai hắn chính là Yến Ly. Và may mắn hơn, ngực của nàng cũng đang áp chặt vào tay hắn.

“Mềm quá! Ước gì được bóp một cái!!”

Khải Minh rất muốn được nếm thử độ mềm cặp ngực của Yến Ly. Thế nhưng bây giờ hai tay hắn đều đang bận, hắn sợ nếu cử động thì sẽ đánh thức hai người đó dậy.

“E hèm…” Một tiếng hắng giọng phát ra từ phía đối diện. Khải Minh giật mình nhìn về phía trước. Ngồi đối diện với hắn chính là hiệu trưởng Linh Nguyệt.

“Linh… Nguyệt!” Khải Minh có vẻ đã cảm nhận được Linh Nguyệt đang khó chịu nhìn mình.

“Ặc cái này, ta ta…” Khải Minh cố nghĩ cách giải thích nhưng không được. Hắn chẳng biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.

“…” Linh Nguyệt lờ đi như không quan tâm. Thấy nàng như vậy hắn đành thở dài. Sau một hồi lâu im lặng, hắn mới lên tiếng nói: “À mà nè! Nàng nghĩ chuyện bắt cóc này do ai làm?”

Linh Nguyệt tiếp tục im lặng khoảng 10 giây rồi trả lời: “Khả nghi nhất chính là… học viện Dã Thú.”

“Uhm… ta cũng nghĩ vậy!” Khải Minh gật gù nói.

Chợt hắn nhớ ra việc gì đó và nói tiếp: “A! Nhắc mới nhớ, hình như học viện Dã Thú…”

“Oáp…”

Hồng Diễm bất ngờ tỉnh dậy. Điều đó khiến Khải Minh phải dừng lời nói lại. Nàng dụi mắt và nói: “Chuyện gì mà… uh?”

Hồng Diễm chợt khựng lại, nàng có cảm giác gì đó ở bàn tay phải mình. Một cảm giác như nàng đang nắm vật gì đó cưng cứng. Hồng Diễm nhìn xuống và…

“Aaaaaaa… Gì thế này?! Ngươi… ngươi chết đi Khải Minh!!!!”

“Chát!”

Quảng trường Lung Linh.

Ở trong một căn phòng nọ, người dẫn chương trình hôm qua xem chiếc đồng hồ treo trên tường và nói: “Hmmm, sắp đến giờ rồi!”

Hắn ta đứng dậy chỉnh trang y phục một tí rồi hỏi cô gái đang đúng bên cạnh: “Các đội đều đã đủ hết chứ?”

Cô gái gật đầu đáp: “Vâng… Nhưng mà còn thiếu một đội…”

“Đội nào vậy??” Người dẫn chương trình vừa ngắm nghía mình trong gương vừa hỏi.

“Đó là đội của học viện Hoa Sen!!”

“Hmmm, mau đi đến phòng chờ của họ xem thử?”

“Vâng ạ!” Cô gái lập tức đi ngay.

Ở phòng chờ của đội Hoa Sen. Yến Nhi đang ngồi ôm Bạch Long. Nàng trông có vẻ đang thấp thỏm và lo lắng.

“Không biết hắn có sao không?” Yến Nhi tự hỏi mình.

“Mình đã báo với hiệu trưởng và cô ấy cũng đi rồi! Chắc sẽ không sao đâu!” Một lần nữa Yến Nhi nói thầm.

“Nhưng mà, lỡ hiệu trưởng không đến kịp sao?” Một lần nữa.

“Lỡ hắn bị thương sao?” Một lần nữa.

“Hic, tên đó làm mình lo lắng quá đi mất!!” Yến Nhi tự vỗ đầu mình.

“Kétttt.” Cánh cửa phòng bỗng mở ra. Ngay sau đó, một cô gái bước vào. Nàng chính là bạn cùng phòng của Yến Nhi, Trương Mỹ Linh. Hôm nay là ngày nghỉ nên Mỹ Linh không phải đi học. Nàng đã tranh thủ đến đây để xem kì thi.

“Chào buổi sáng!!” Mỹ Linh tươi cười chào Yến Nhi.

“Mỹ Linh?!” Yến Nhi giật mình, nàng đang mải mê với những dòng suy nghĩ nên chẳng để ý gì đến xung quanh. Mỹ Linh chạy lại ngồi chung với Yến Nhi và hỏi: “Sao mà trông mặt mày buồn thiu vậy?!”

Yến Nhi không nói gì mà chỉ thở dài. Mỹ Linh nhìn xung quanh và hỏi tiếp: “Ủa, mọi người đâu rồi?”

Yến Nhi tiếp tục thở dài. Sau đó nàng quay sang kể hết mọi chuyện cho Mỹ Linh…

“Cái gì?” Mỹ Linh sau khi nghe Yến Nhi kể lại liền thét lên.

“Bây giờ họ vẫn chưa về sao?” Mỹ Linh nắm vai Yến Nhi và hỏi.

“Uhm… mình lo quá à… không biết Khải Minh có sao không?” Yến Nhi cúi đầu nói.

Mỹ Linh nghe vậy liền nói: “Chắc hắn không sao đâu.”

Nàng nói vậy chỉ muốn giảm bớt cảm giác của Yến Nhi và… cả chính bản thân Mỹ Linh nữa. Thật ra sau khi nghe lại sự việc, người mà nàng lo lắng đầu tiên không ai khác chính là Khải Minh.

“Sao mình lại lo cho hắn nhỉ?” Mỹ Linh chợt tự hỏi bản thân. Nàng thật không hiểu cảm xúc của mình bây giờ.

“Uhm… mong là như vậy!” Yến Nhi khẽ nói.

“Kétttt.”

Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra. Yến Nhi và Mỹ Linh mừng rỡ, có lẽ họ nghĩ những người tham gia kì thi của học viện Hoa Sen đã về, nhưng đáng tiếc là không phải.

Bước vào trong là một cô gái, người lúc nãy nói chuyện với tên dẫn chương trình. Cô ấy vừa nhìn thấy Yến Nhi và Mỹ Linh đã cất tiếng hỏi:

“Xin lỗi. Các thành viên tham gia kì thi của học viện Hoa Sen có ở đây không?”

Yến Nhi nhìn sang Mỹ Linh rồi trả lời: “Dạ không! Họ đang có một vài việc bận. Có chuyện gì không chị?”

“Việc bận sao? Sắp đến giờ thi rồi mà còn…” Cô gái có vẻ lo lắng. Nàng tiếp tục hỏi: “Họ có nói bao giờ xong việc không?”

Yến Nhi ấp úng trả lời: “Cái này…”

“Đừng lo, họ nhất định sẽ về kịp mà!!” Mỹ Linh chợt chen ngang. Nghe thấy nàng nói vậy, Yến Nhi liền nhíu mày:

“Mỹ Linh??”

“Cứ tin tưởng đi mà!” Mỹ Linh đáp lại ngay. Nàng đưa ánh mắt đầy hi vọng nhìn Yến Nhi.

“Thôi được rồi… 10 phút nữa sẽ bắt đầu phần thi thứ hai. Mong là họ có thể đến kịp.” Cô gái ấy nói xong liền xoay gót bước đi.

“Chậc, chỉ còn 10 phút thôi sao?” Yến Nhi lo lắng nói. Nàng sau đó quay sang Mỹ Linh: “Hay tụi mình ra ngoài cổng đợi đi, ở trong đây mình thấy bồn chồn quá.”

“Ừm, vậy tụi mình đi!” Mỹ Linh gật đầu đồng ý ngay…

Đứng trước cổng chào quảng trường, Bích Thảo không ngừng sốt sắng nhìn xung quanh.

“Sao chưa thấy họ nữa?” Bích Thảo nóng lòng tự hỏi. Nàng cố mở to mắt ra tìm xem có đội tuyển của học viện Hoa Sen trong biển người kia không. Hôm nay là ngày nghỉ, các học sinh từ các trường đều tranh thủ đến xem và cổ vũ cho đội tuyển trường mình. Vì thế nên số lượng người đến xem gấp đôi hôm qua.

“Sắp đến giờ thi rồi! Sao còn chưa thấy nữa chứ?” Bích Thảo nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay. Bây giờ đã là 7 giờ 40. Cứ mỗi lần kim phút nhích qua một vạch thì lòng nàng lại thêm một phần lo lắng.

“Cô Thảo!!” Có một tiếng gọi phát ra từ phía sau nàng. Bích Thảo quay đầu lại và thấy Yến Nhi cùng Mỹ Linh đang ở sau nàng.

“Họ vẫn chưa về ạ?” Yến Nhi lên tiếng hỏi.

“Ừm, vẫn chưa thấy ai cả.” Bích Thảo nhìn vào biển người và nói. Chợt, từ phía trong, một giọng nói khá to vang lên: “Xin mời các vị khán giả hãy an tọa. Cuộc thi sẽ bắt đầu trong ít phút nữa.”

“Chậc, sắp bắt đầu rồi.” Mỹ Linh lo lắng nói…

Trong khi đó, ở ngay dưới tầng hầm nằm dưới sân quảng trường, có cô gái lúc nãy đang đứng cùng với tên dẫn chương trình.

“Đội của học viện Hoa Sen vẫn chưa đến à?” Người dẫn chương trình hỏi.

“Vâng ạ!” Cô gái đáp lại.

“Chậc! Dù sao bây giờ cũng phải bắt đầu thôi.”

Tên dẫn chương trình chỉnh trang lại y phục một lần nữa. Sau đó hắn bước ra khỏi tầng hầm…

Trên khán đài, nơi đang chật ních các khán giả, có hai thiếu niên cứ sốt sắng nhìn ngó xung quanh. Họ chính là Quốc Vinh và Hoài Nam. Hai tên này cũng như những người khác, đang lo lắng về Khải Minh và những thành viên khác trong đội tuyển tham dự kì thi của học viện Hoa Sen.

“Haizzz, lo cho thằng Khải Minh quá.” Quốc Vinh than thở.

“Đã đến giờ thi mà chẳng thấy đâu… ” Hoài Nam hai tay nắm chặt lại nhau, giọng đầy muộn phiền.

“Tao còn chưa đưa cho nó cái này nữa…” Quốc vinh nói xong liền nhìn xuống chiếc túi màu đen nằm dưới chân. Không biết trong đó có gì quan trọng.

Hoài Nam khẽ liếc sang chiếc túi. Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn về phía khác. Chợt, hắn la lên, tay liên tục chỉ về phía trước:

“Ê, hình như kia là hiệu trưởng của học viện Dã Thú đúng không?”

Quốc vinh nhìn theo hướng Hoài Nam chỉ và thấy một tên béo đang đứng cùng với các hiệu trưởng khác. Tên này có một khuôn mặt vô cảm, ẩn trong đó lại có vài nét gian xảo, cáo già. Không ai khác, hắn chính là Quốc Bảo, hiệu trưởng học viện Dã Thú.

Hoài Nam và Quốc Vinh đã được Yến Nhi kể về học viện Dã Thú cũng như “bơm” cho cả hai suy nghĩ học viện Dã Thú là đáng nghi nhất trong việc bắt cóc Bách Huệ vừa qua. Bởi vậy nên khi vừa thấy Quốc bảo xuất hiện, cả hai lập tức để ý ngay.

Không chỉ hai tên đó để ý, ngay khi Quốc Bảo xuất hiện, các hiệu trưởng của trường khác lập tức dồn ánh mắt vào hắn. Quốc Bảo chẳng hề ngạc nhiên khi thấy mọi người nhìn mình như vậy, phải chăng hắn đã quá quen với việc bị nhìn thế này, hay là hắn đã biết trước việc sẽ bị mọi người chú ý.

“Quốc Bảo! Có phải ngươi đã bỏ thuốc độc vào đồ ăn của đội ta không? May mà ta phát hiện, nếu không thì…” Hiệu trưởng của trường Thiên Long nóng nảy, bật dậy khỏi ghế và nói.

Những người khác thì ngồi im không nói gì. Không phải vì trường của họ không bị học viện Dã Thú chơi xấu. Đêm qua, tất cả các trường đều bị Quốc Bảo bày trò hãm hại, tuy nhiên họ đã đoán trước được sẽ bị như vậy nên đã đề phòng khá cao. Nhờ vậy nên tối qua chẳng đội nào gặp rắc rối, trừ học viện Hoa Sen.

Quốc Bảo vẫn giữ nguyên gương mặt vô cảm và nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không biết ngài đang nói gì.”

“Cái gì? Ngoài ngươi ra thì còn ai làm nữa chứ?” Vị hiệu trưởng học viện Thiên Long bực tức khi nghe thấy hắn nói. Quốc Bảo vừa bước đi đến chỗ ngồi vừa nói: “Sao ngài không nghi ngờ người mà đến giờ vẫn chưa có mặt.”

Nghe câu nói đó, không ai lại không biết hắn đang nói đến ai. Tất cả đồng loạt nhìn về chiếc ghế còn đang trống, chiếc ghế mà Linh Nguyệt ngồi hôm qua. Ai cũng đang thắc mắc lí do tại sao nàng lại đến trễ như vậy.

“Bùm!”

Một làn khói hồng đột nhiên xuất hiện ở giữa sân gây sự chú ý cho người khác. Giống như ngày hôm qua, từ làn khói đó, tên dẫn chương trình bước ra. Mảng đất dưới chân hắn một lần nữa tách khỏi mặt đất và bay lên cao.

“Xin chào tất cả mọi người. Rất vui vì đã được gặp lại mọi người trong vòng thi thứ hai của kì thi liên trường năm nay.” Dẫn chương trình hét thật to.

“Hú hú…”

“Bốp, bốp!”

“Hay lắm sắp bắt đầu rồi.”

“Hóng!”

Dẫn chương trình nở một nụ cười khi thấy mọi người hào hứng như vậy. Sau đó, hắn cất tiếng nói: “Được rồi, đầu tiên chúng ta hãy chào đón các đội ra sân đi nào.”

Ngay sau khi hắn dứt lời, các đội tuyển từ các cánh cửa quanh quảng trường bước ra. Tất cả đều có mặt đông đủ, ngoại trừ…

“Ể, học viện Hoa Sen đâu?”

“Ừm, sao chẳng thấy học viện Hoa Sen nhỉ?”

Mỗi người ngay lập tức phát hiện ra đội của học viện Hoa Sen chưa có mặt. Ai nấy cũng ngạc nhiên kể cả thành viên của đội khác.

“Hmmm…” Đăng Quang đứng khoanh tay khi không thấy đội Hoa Sen.

Mọi người ngồi ở phía trên bắt đầu bàn tán xôn xao với nhau.

“Sao học viện Hoa Sen lại chưa có mặt nhỉ?”

“Không biết nữa.”

Một vài học sinh của trường khác buông lời trêu chọc: “Chắc có lẽ sợ thua nên bỏ chạy rồi!”

“Ừm đúng đó, mấy đứa đó nhìn có vẻ chẳng làm ăn được gì đâu!”

“Có lẽ tụi nó chỉ giỏi kiến thức thôi… còn thực chiến chắc không ra gì nên trốn rồi.”

Và hàng loạt, hàng loạt những lời bàn tán khác. Tên dẫn chương trình im lặng một tí rồi nói: “Kính thưa quý vị và các bạn. Như mọi người đã và đang thấy, đội của học viện Hoa Sen đang vắng mặt. Theo những gì chúng tôi được biết thì họ đang có một số việc bận, vì thế nên hãy đợi họ một chút…”

“Bận bận cái gì?”

“Gạch mọe ra khỏi danh sách thi đấu đi.”

“Đợi gì mà đợi.”

Khán giả có vẻ không hài lòng. Họ đã rất háo hức muốn xem vòng thi này từ tối hôm qua đến giờ, vậy mà đến giờ lại bắt họ phải đợi, bảo sao không khó chịu.

“Xin mọi người bình tĩnh. Chúng tôi chỉ có thể cho họ 5 phút. Trong 5 phút nữa mà họ vẫn chưa đến thì… chúng tôi sẽ tước quyền thi đấu của học viện Hoa Sen.”

“Cái gì?!” Yến Nhi đứng ở trước cổng lo lắng khi nghe thấy điều đó. Vậy là chỉ còn 5 phút cuối cùng. Liệu họ có kịp đến nơi?

Trên chuyến xe ngựa chở các thành viên thuộc đội Hoa Sen và hiệu trưởng Linh Nguyệt.

“Hic…” Khải Minh ngồi im một góc đau đớn. Trên mặt hắn vẫn còn in dấu bàn tay năm ngón của Hồng Diễm.

“Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ… số mình nhọ như con bọ vậy… đờ mờ, đờ mờ!” Khải Minh tự chửi bản thân. Sau vụ việc xảy ra lúc sớm, Hồng Diễm đã giận và không thèm nói chuyện với hắn.

“Hmmm…” Linh Nguyệt lo lắng khi nhìn chiếc đồng hồ đang cầm trên tay. Đã đến giờ bắt đầu cuộc thi mà họ vẫn chưa đến nơi.

“Còn bao xa nữa?” Yến Ly nóng lòng hỏi lái xe. Bác lái xe chậm rãi đáp: “Sắp đến nơi rồi…”

Vừa dứt lời, hàng loạt âm thanh ồn ào vang đến. Nó phát ra từ đám đông phía trước. Mọi người trong xe ngay lập tức kinh ngạc khi nhìn ra ngoài bởi vì trước mắt họ đang diễn ra một vụ kẹt xe lớn.

“Trời? Kẹt xe ư?”

“Làm sao đây?”

“Ặc…”

Các thành viên của đội Hoa Sen cuống cuồng lên. Họ đã gấp mà còn phải gặp vụ kẹt xe này, thật quá xui xẻo.

“Trời ạ? Giờ làm sao đến kịp đây?” Công Khanh vò đầu bức tai cố tìm cách. Đây là con đường duy nhất có thể đến quảng trường, vì vậy họ không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi hết kẹt xe.

Không, đó chỉ là khi họ sử dùng xe, còn nếu dùng đến cách khác thì…

“Chậc, chỉ còn cách này thôi…” Linh Nguyệt nói thầm rồi quay sang bảo: “Mấy đứa xuống xe đi, cô sẽ đưa các em đến quảng trường.”

“Hả?!” Ai nấy cũng tỏ vẻ khó hiểu khi nghe điều đó.

“Cô tính đưa bọn em đi bằng gì vậy?” Thất Hứa hỏi.

“Quang Lộ!” Linh Nguyệt trả lời ngay.

“Quang Lộ? Là gì vậy hệ thống?” Khải Minh vừa nghe xong liền hỏi hệ thống ngay. Vài giây sau đó, thông tin lập tức được bơm vào não hắn.

Quang Lộ: Kĩ năng chỉ những người sở hữu quang hệ mới dùng được. Đưa một hay nhiều vật thể đến một vị trí nào đó. Càng xa càng tốn nhiều hồn lực.

“Ồ… Hóa ra là vậy. Nếu thế thì chúng ta có thể đi đến đó rồi.” Khải Minh vui mừng reo lên.

Các thành viên của đội tuyển sau đó đứng sát lại với nhau. Linh Nguyệt sau đó nhắm mắt tập trung, tạo thành một vòng tròn dưới chân của họ.

“Anh đi nha!” Thất Hứa vẫy tay chào Bách Huệ đang đứng cạnh Linh Nguyệt. Cô bé cũng vẫy tay chào lại và nói: “Chúc anh hai và mọi người may mắn!”

“Ừm, anh nhất định sẽ chiến thắng để có tiền chữa bệnh cho em.” Thất Hứa nói bằng ánh mắt quyết tâm.

Ngay sau đó, vòng tròn dưới chân cả bọn sáng rực lên, nó tạo thành một cột sáng chiếu thẳng lên bầu trời.

Quay lại Quảng trường Lung Linh. Năm phút đã gần hết.

“Chỉ còn 30 giây cuối cùng.” Dẫn chương trình nhìn kĩ lại đồng hồ và thông báo.

“Sao họ vẫn chưa tới??” Bích Thảo dùng ngón tay bấm chặt vào bàn tay còn lại, mạnh đến nỗi mà nó rỉ cả máu ra.

“Còn 15 giây…” Dẫn chương trình lại thông báo.

Yến Nhi, Mỹ Linh nắm chặt hai tay cầu nguyện.

“Còn 10 giây…”

“9…”

Khán giả xung quanh bàn tán. Họ đang thầm tiếc cho Học Viện Hoa Sen.

“8…”

Các vị hiệu trưởng nhìn nhau thắc mắc.

“7…”

“Chuyện gì vậy? Sao hắn chưa đến?” Như Ngọc lo lắng thầm hỏi.

“6…”

Quốc Bảo hé môi cười. Một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh lùng của hắn. Điều này cho thấy hắn đang rất đắc chí.

“5…”

“4…”

“3…”

“2…”

“CHỜỜỜỜỜỜỜ ĐÃÃÃÃÃÃ!!”