Chương 10

“Tôi xin anh, cho tôi gặp cha tôi một lần được không? Chỉ một lần, một cái liếc mắt cũng được, xin anh… “

Trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó là sự từ chối lạnh lùng của Nghiêm Thanh Dữ: “Không được.”

Cùng với tiếng “cạch”, điện thoại cũng tắt.

Hô hấp Lâm Lâm dồn dập, vội vàng gọi lại.

Nhưng dù gọi bao nhiêu lần cũng chỉ nhân được giọng nữ máy móc: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không nghe máy, vui lòng gọi lại sau.”

Cô chịu nỗi đau ở đầu gối, vội vã đến cục cảnh sát, muốn cầu xin Nghiêm Thanh Dữ cho cô gặp mặt cha mình.

Nhưng không có đơn, bảo vệ chặn cô ở cửa.

Lâm Lâm chờ mãi dưới trời tuyết rơi, nhưng khi màn đêm buông xuống, cô vẫn không đợi được Nghiêm Thanh Dữ…

Lần tới gặp lại là ở lò hỏa táng.

Khoảnh khắc Lâm Lâm nhận được hũ tro cốt từ tay Nghiêm Thanh Dữ, thế giới của Lâm Lâm bỗng nhiên sụp đổ, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Cô ôm chặt chiếc hũ, lặng lẽ rời đi dưới ánh mắt phức tạp của Nghiêm Thanh Dữ.

Nghĩa trang ngoại thành.

Lâm Lâm quỳ trước mộ mẹ cô, một dòng chữ khác được khắc trên tấm bia đá đã bị gió mưa ăn mòn – mộ của Lâm Xương.

Lâm Lâm há miệng muốn nói, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước, khoang miệng đều là vị mặn của nước mắt.

“Cha… Con gái bất hiếu. Cha nuôi con lớn từng này, nhưng ngay cả một phần mộ con cũng không mua được, còn phải quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ, mới có thể an táng cho cha…”

Ngoại trừ gió, không ai đáp lại.

Nước mắt lưng tròng, Lâm Lâm ghép lại bức ảnh gia đình mà cô đã xé nát bằng đôi tay run rẩy.

Trong bức ảnh, hai cha con cuối cùng cũng đoàn tụ, nhưng thậm chí, cô còn không được nhìn mặt cha lần cuối, cũng đã mãi mất đi cơ hội gặp lại.

Nỗi ân hận và thống khổ vô tận sắp xé nát linh hồn cô.

Lâm Lâm ôm chặt bức ảnh rách nát trong lòng, khóc trong tuyệt vọng.

Nếu không yêu Nghiêm Thanh Dữ… mọi chuyện sẽ khác chứ?

Lúc này, trước bia mộ đột nhiên xuất hiện một bó hoa cúc trắng.

Thẩm Chấp Châu quỳ xuống ôm lấy cô: “Xin lỗi, anh đến muộn.”

Lâm Lâm cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay hắn, đôi mắt khô khốc của cô lại nóng lên: “Anh Chấp Châu, em muốn về nhà.”

Thẩm Chấp Châu đỏ hoe mắt, hứa: “Được, anh đưa em về.”

Không ngờ vừa đứng dậy, tiếng bước chân dồn dập nối tiếp nhau đuổi đến đây, dẫn đầu vẫn là Nghiêm Thanh Dữ!

Lâm Lâm còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị ai đó thô bạo kéo ra khỏi cái ôm của Thẩm Chấp Châu.

Còn Thẩm Chấp Châu thì bị đè xuống đất!

10.

Nước mắt chảy dài trên gò má còn chưa kịp khô, cô hoảng sợ: “Nghiêm Thanh Dữ, anh đang làm gì vậy?!”

Nghiêm Thanh Dữ lấy giấy phép ra khỏi túi áo: “Thẩm Chấp Châu bị nghi ngờ đưa nhận hối lộ, hiện đã bị bắt giữ theo pháp luật.”

Những lời này như dao đâm vào trái tim đã tan nát của Lâm Lâm. Cô mờ mịt nhìn Thẩm Chấp Châu.

Nhưng hắn lại cúi đầu tỏ vẻ thừa nhận: “Xin lỗi Tinh Tinh, anh vẫn không thể giúp em gặp chủ tịch Lâm.”

Lâm Lâm sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu Thẩm Chấp Châu đã làm gì trong những ngày qua.

Cô nghẹn ngào lắc đầu: “Anh không có lỗi gì hết…”

Thẩm Chấp Châu bị còng tay, chật vật khôn cùng, nhưng vẫn dịu dàng cười với Lâm Lâm: “Yên tâm, anh…”

Hắn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đã bị cảnh sát Hải Thành áp giải vào trong xe.

Nghiêm Thanh Dữ lướt qua bia mộ của vợ chồng Lâm gia, khi đi ngang qua Lâm Lâm, anh nói: “Xin chia buồn.”

Rồi vội vàng lên xe phóng vút đi.

Đèn sau của ô tô nhuộm đỏ đôi mắt Lâm Lâm, cơn gió lạnh buốt thổi bay đi chút hơi ấm cuối cùng.

Cô không còn nhà để về nữa rồi. Cô chỉ còn một mình mà thôi.

Đứng trước mộ cha mẹ, cô ngẩn người hồi lâu mới lau đi nước mắt trên mặt, một lần nữa đến tìm Tần Hoài…

Buổi chiều của ba ngày sau, Lâm Lâm gặp Thẩm Chấp Châu trong trại tạm giam.

Hai người nhìn nhau qua lớp kính dày, quầng mắt Thẩm Chấp Châu xanh đen, trên cằm mọc lún phún râu.

Lâm Lâm mím đôi môi khô khốc: “Anh Chấp Châu, em đã tìm luật sư Tần, anh ấy sẽ giúp anh…”

Thẩm Chấp Châu lắc đầu: “Tinh Tinh, khi làm việc này, anh đã nghĩ đến hậu quả. Cũng chỉ là ngồi tù năm năm mà thôi, so ra, anh lo lắng cho em nhiều hơn. Anh đã chuẩn bị cho em một vé máy bay đến Pháp. Thoát khỏi Nghiêm Thanh Dữ, em hãy sống thật tốt. Chờ anh ra tù sẽ đi tìm em.”